Nguyệt Tâm vừa rồi cũng không nhớ đường, cô đành đến trạm xe bus bên cạnh trà phường ,lên xe bus. Xuống xe, cô đi loanh quanh một lúc, cuối cùng cũng tìm được. Cô gõ cửa, một đứa bé ra mở nhưng chỉ hé ra một khe cửa nhỏ, hỏi: “Chị tìm ai?”
“Chị tìm Thiệu Hoa.”
Đứa bé đảo mắt một vòng, giống như nghĩ ra cô muốn tìm ai rồi nên mở cửa cho cô đi vào. Nhà có kiến trúc Thạch Khố phần lớn đều có kết cấu như vậy: sau khi vào cổng chính là phòng bếp, có rất nhiều bếp ga, còn có mấy thau dùng để đựng nước, bên trong là cầu thang và vài phòng ở của tầng trệt. Các nhà ở tầng trệt thường phải phiền toái hơn một chút vì họ phải mở cửa cho khách của tầng trên.
Nguyệt Tâm lên gác xép, gõ gõ cửa nhưng không thấy trả lời. Cô lại dùng sức gõ tiếp, “ Anh Thiệu, tôi là Chu Nguyệt Tâm.” Vẫn không thấy động tĩnh gì. Cô cúi đầu thấy ánh đèn lọt qua khe cửa, chợt ngẩn ra: Chẳng lẽ anh ta đói chết trong đó rồi? Nguyệt Tâm bèn thử xoay tay nắm cửa, không ngờ rằng vừa vặn nắm của thì cửa đã mở ra. Thì ra anh không khóa.
Thiệu Hoa đang nằm trên giường, quay đầu lại thấy Nguyệt Tâm. Nguyệt Tâm vừa mở cửa thấy anh nằm im lặng trên giường, cô vô cùng hoảng sợ. Thật may, đầu anh ta còn cử động. Cô đi lên trước, thấy mặt anh đỏ bừng khác thường, đưa tay sờ lên trán anh, nóng quá, có lẽ anh đã phát sốt. “Anh Thiệu”, cô gọi một tiếng xem anh còn ý thức không.
“Ừ. Cô, sao lại đến đây?” Thiệu Hoa không có khí lực lên tiếng hỏi.
Nhìn cái dáng vẻ này của anh ta, nếu không ai quan tâm, chắc chắn chết ở đây mà không ai hay biết. Cô là người cuối cùng gặp anh, chẳng lẽ cô lại trở thành “hung thủ giết người”
Nguyệt Tâm vừa xốc chăn lên muốn kéo vai để kéo anh đứng dậy, liền thấy thân thể anh đang cởi trần, may quá, chăn mới xốc lên có một chút thôi. Cô lại đắp lại cho anh, mặt đỏ lên. Lúc này cô mới để ý thấy quần áo của anh rơi trên đất. Đại thiếu gia này lười quá đi. Đầu óc suy luận của luật sư lại bắt đầu hoạt động, cô thầm đoán: anh quá mệt nên vừa cởi quần áo ướt xong là chui vào chăn nằm ngay, nên đèn chưa kịp tắt, cửa cũng chưa kịp khóa. Đúng, chính là như vậy. Nguyệt Tâm cho là mình suy luận hoàn toàn chính xác.
“Này, không đi bệnh viện anh sẽ chết đấy!”
“Haha, không nghiêm trọng như vậy đâu.” Vừa rồi Nguyệt Tâm đắp không kín, Thiệu Hoa cảm thấy lạnh, khẽ quấn chặt hơn.
Nguyệt Tâm thấy anh có vẻ rất lạnh, nhìn xung quanh, không thấy có điều hòa, nhưng trên chiếc tủ thấp có chiếc máy sưởi hiệu “Mặt trời nhỏ”, bèn hỏi: “Tôi đem cái máy sưởi đó đến đây bật lên cho anh nhé?”
“Được.” Ai, anh đã mệt đến mức không có thời gian bật “Mặt trời nhỏ” đã nằm vào trong chăn rồi.
“Anh ăn chưa?”Nguyệt Tâm hỏi ra miệng rồi mới cảm thấy thừa thãi. Nếu như cô suy luận đúng thì Đại thiếu gia này làm gì có thời gian ăn cơm.
“Tôi chưa. Khụ khụ.”
“Anh đợi một lát, tôi sẽ đi mua.”
“Không cần đâu, tôi không có khẩu vị.”
“Không có khẩu vị càng phải ăn!” Nguyệt Tâm không đợi anh nói thêm gì bèn đi ra cửa.
Thiệu Hoa vừa muốn kéo tay cô nhưng tay trái của anh không nắm vào được, vừa đụng đến vạt áo của cô cô đã xoay người ra khỏi phạm vi tay anh rồi. Thiệu Hoa hơi hối hận, biết như vậy ban nãy đến chỗ dì Tình thì tốt hơn. Mặc dù anh không muốn dì Tình thấy dáng vẻ đau ốm của anh, nhưng còn hơn để một người phụ nữ mới gặp hai lần phải chăm sóc mình.
Thiệu Hoa nhắm mắt lại, anh không nghĩ nhiều đến những điều đó nữa. Nếu như không có ai chăm sóc, biết đâu lại giống như Chu Nguyệt Tâm vừa nói, anh ngủ rồi không tỉnh lại nữa. Anh không thể không tỉnh lại, anh còn có rất nhiều việc phải làm. Đột nhiên anh rất cảm kích Chu Nguyệt Tâm.
“Anh Thiệu ?” Nguyệt Tâm đi vào, khẽ gọi.
Thiệu Hoa mở mắt nhìn cô: “Vâng.”
“Tôi mua cháo ăn liền, cần hâm nóng, ưm, anh có gì để làm nóng không?” Nguyệt Tâm nghĩ đến đầu tiên là lò vi sóng, nhưng lại nhớ ra anh chỉ có bấy nhiêu đồ đạc, mua đồ ăn liền cũng không thể “ăn liền” được.
“Cô xuống tầng, thấy chiếc bếp ga thứ tư, bên cạnh đặt vại nước, bên trên có nồi và ấm nước..”
Nguyệt Tâm rút thìa từ trên ống đựng hai chiếc đũa, cầm cháo đi xuống. Cô dùng đũa vắt ngang qua nồi nước thay cho xửng hấp, đặt tô cháo ăn liền phía trên, đợi nóng thì mang lên.
“Quần áo sạch của anh ở đâu?”
“Trong tủ.”
Nguyệt Tâm lấy ra một chiếc áo dày đặt lên giường. “Anh dậy mặc vào rồi ăn cháo đi.” Cô vốn cảm thấy đàn ông cởi trần nửa người trên là chuyện rất bình thường nên không nghĩ đến phải quay mặt đi khi anh mặc áo, vừa rồi mặt cô đỏ lên chỉ là sợ nếu phía dưới anh cũng không mặc gì mà thôi.
“Cô Chu , làm phiền cô… xoay người lại.”
Cái gì?!!! Một người đàn ông lại cho mình là “cành vàng lá ngọc”? Con mẹ nó, đúng là Đại thiếu gia có khác mà! Nguyệt Tâm cau mày, quay lưng lại.
Ở trong tù, bị châm tàn thuốc nóng, bị quất bằng thắt lưng là chuyện như cơm bữa, có ai “trên núi xuống” mà trên người không có những vết sẹo ngang dọc? Thiệu Hoa biết trên người mình có dấu vết “từng ở trên núi”, anh không muốn khiến cho Nguyệt Tâm sợ hãi. Thắt lưng rất đau, tay cũng rất đau, ngồi dậy thống khổ như chết, đầu vẫn còn váng vất, Nên thật ra Thiệu Hoa thà không ăn cơm, mà miệng nhạt thếch ăn cũng không thấy ngon thật. Nhưng người ta đội mưa đi mua cho anh, lại còn hâm nóng, làm sao có thể phụ ý tốt của người ta được?
Nguyệt Tâm quay lại, đã thấy Thiệu Hoa mặc chỉnh tề, lại oán thầm trong lòng lần nữa. Cô đưa cháo cho Thiệu Hoa: “Anh ăn đi kẻo nguội.”
Thiệu Hoa nhận tô cháo, hơi do dự, đặt lên trên chăn, bắt đầu xúc từng thìa ăn, tay trái của anh thả rơi một bên. Nguyệt Tâm nhìn, chợt thấy mũi cay cay. Cô lấy lí do đi ra ngoài: “Tôi đang đun nước, đi xuống xem thế nào.”
“Được.”
Một lát sau, Nguyệt Tâm xách theo một ấm nước nóng đi lên, đổ vào cốc, lắc lắc thổi thổi một lát mới đưa cho Thiệu Hoa, lại lấy từ trong túi ra một vỉ thuốc. “Ban nãy tôi tiện mua thuốc hạ sốt cho anh.”
Vừa nói, cô nghĩ một chút lại lấy lại cốc nước trên tay anh để xuống, lấy một viên thuốc ra đặt lên lòng bàn tay phải của anh, “Anh nuốt vào đi.”
Thấy Thiệu Hoa bỏ viên thuốc vào miệng rồi, cô lại đưa cốc nước cho anh. Thiệu Hoa uống một hớp rồi đưa cái cốc lại cho cô. Nguyệt Tâm đẩy trở về, nói: “Anh phải uống nhiều nước vào. Uống nốt cốc này rồi tôi rót thêm 1 cốc nữa!”
“Không uống nữa.” Thiệu Hoa vẫn đưa cốc cho cô.
Mẹ kiếp, dường như thấy anh cười rất dịu dàng, Nguyệt Tâm lại một lần nữa quên phản bác!
“Cô Chu, cảm ơn cô. Cô nhanh về đi .”
Nguyệt Tâm cảm thấy không yên tâm, hơn nữa cũng đã đến đây rồi, cô không muốn mạo hiểm đội mưa trở về, hạ quyết tâm nói: “Tối nay tôi sẽ ở lại trông anh!”
“Khụ khụ, không cần không cần.”
“Có phải anh sợ tôi ăn trộm đồ của anh không?”
“Không đâu không đâu.” Thiệu Hoa thấy buồn cười, anh nghèo rớt mồng tơi như thế này còn sợ người ta trộm cái gì. Tất nhiên Nguyệt Tâm cũng biết điều đó, cô chỉ đùa thôi.
“Tôi không muốn trở thành người cuối cùng gặp anh! Anh mà chết, tôi sẽ trở thành nghi phạm giết người bị nghi ngờ đầu tiên!”
“Chỉ có hai chúng ta ở đây, cô không sợ tôi sẽ “giở trò đồi bại” với cô sao? Khụ khụ.”
Nguyệt Tâm không nhịn được cười thành tiếng, bây giờ mười Thiệu Hoa cũng không phải là đối thủ của cô. Thiệu Hoa cũng cười. Lúc này, Nguyệt Tâm hoàn toàn thừa nhận Thiệu Hoa chính là một Lâm Đại Ngọc bản nam, anh vừa cười lại khiến cô cảm thấy xót xa.
“Ngày mai cô còn phải đi làm nữa.”
“Không sao, tôi đã nói là mai phải đi gặp khách. Anh mau ngủ đi.”
“Cô định cứ ngồi thế sao?”
“Sao anh cứ tỉnh như sáo thế?”
“…”
Chỉ một lát sau, Thiệu Hoa đã ngủ thiếp đi. Nguyệt Tâm đặt “mặt trời nhỏ” lên ghế để gần anh hơn. Chưa đầy chín giờ, cô nhìn quanh nhà anh, đúng là “chỉ có bốn bức tường”, đến tivi cũng không có. Cô thở dài, buổi tối vô vị thế này thật là khó chịu đựng. Cô ngồi xuống, chợt thấy quần áo vứt trên đất, chợt nhớ đến ban nãy nhìn trong tủ cũng chẳng có bao nhiêu quần áo, lại còn toàn là quần áo mùa hè. Đại thiếu gia này nghèo quá đi mất. Hai hôm nay trời mưa, cô lo anh không đủ quần áo mặc, dù sao giờ trời vẫn còn sớm, cô tìm một chiếc túi ny lông xếp quần áo vào rồi mang ra ngoài tìm tiệm giặt. Thật may, ông Trời cũng không làm khó, trời đã tạnh mưa. Nguyệt Tâm ra khỏi khu nhà kiểu Thạch Khố, tìm được hiệu giặt cách đó không xa. Giao quần áo cho họ, cô nhanh chóng trở về, bên ngoài rất lạnh.
Xin lỗi mọi người, chắc khoảng vài tuần nữa ta mới đăng chương mới của " Thiệu Hoa" được, ta với Ngạo Di phải ôn thi nên phải vùi đầu vô ôn. Ta mong sau khi ta trở lại sau khi thi xong, mọi người sẽ vẫn ủng hộ hố của ta nhiệt tình....Gởi ngàn cái ôm đến mọi người... :bighug: