Thiệu Hoa

Chương 67: Kỳ tiểu thư



Danh tiếng của Kỳ tiểu thư xét về đẳng cấp phải nói là không tồi. Kỳ tiểu thư, Kỳ Yến, ban đầu là nghệ sĩ ký hợp đồng với Trác Lai, sau khi hợp đồng kết thúc, tuy rằng ông chủ đề nghị một cái giá rất lớn để tiếp tục ký hợp đồng với cô nhưng cô đã cự tuyệt. Kỳ Yến ký hợp đồng với Hoa Duyệt nhưng thật ra đã giúp tiếng tăm của Hoa Duyệt được đề cao không ít.

Diện mạo của Kỳ Yến thực sự rất thích hợp với tạo hình cổ trang, cho nên những nhân vật trước kia cô từng đóng hầu hét đều là cổ trang. Sau khi hợp đồng hết hạn, có vài công ty đã chủ động tìm tới muốn ký hợp đồng với cô. Cô xem qua điều kiện đưa ra của các công ty, liếc mắt một cái liền chọn Hoa Duyệt, bởi vì bọn họ sắp tới sẽ đầu tư vào một bộ phim hiện đại, hy vọng cô có thể góp mặt dưới tư cách nữ diễn viên chính. Kỳ Yến nhìn qua kịch bản, cảm thấy nội dung rất ổn, cứ như vậy cô liền ký hợp đồng với Hoa Duyệt.

Hoa Duyệt đầu tư vào phim ảnh không nhiều, sau khi Thiệu Hoa bị mù, mảng điện ảnh và truyền hình một chút động tĩnh cũng đều không thấy gì nữa. Có một ngày, Tiểu Trần đọc cho Thiệu Hoa nghe qua một lượt kịch bản mới, anh cảm thấy kịch bản rất tốt, ngay lập tức quyết định bỏ vốn đầu tư, hơn nữa nhất định còn phải là đơn vị chế tác chính. Thiệu Hoa hiểu rõ tất cả các phương diện đều phải có một giai đoạn khởi đầu mới.

Thiệu Hoa xem xét danh sách các nghệ sĩ, bất luận là nổi tiếng hay bất cứ phương diện nào khác, Kỳ Yến đều là chọn lựa thích hợp nhất cho vị trí nữ diễn viên chính. Sau khi dẹp được không ít các đối thủ khác, Hoa Duyệt cuối cùng cũng có thể “hưởng dụng”. Về phần nam diễn viên, Thiệu Hoa thấy trong công ty không có người nào thích hợp, vì vậy nói với đạo diễn để ông ta tự đi tìm người. Cuối cùng thì quyết định để cho Tô Hoành Nham bên “Kim Hải” đảm nhiệm.

Sau nghi thức bấm máy là tiệc rượu, Thiệu Hoa vốn không định tham gia, sau khi bị mù anh chưa từng tham gia các loại hoạt động này nhưng sau lại nghĩ chính mình cần phải bắt đầu lại một lần nữa, mặt khác ông chủ của các diễn viên chủ chốt cũng đều đến, anh do dự một chút rồi quyết định sẽ đi.

Tiệc rượu.

Thiệu Hoa kéo tay Kỷ tiểu thư, cũng vừa lúc có thể để cô chỉ đường cho. Anh chưa bao giờ mang kính râm, hôm nay cũng không mang theo gậy chống, nếu như mang đi anh cảm thấy mình sẽ yếu thế hơn người khác. Giờ như vậy ít nhất nhìn từ xa cũng không phát hiện ra anh bị mù. Đương nhiên là mọi người ở phạm vi này đều biết anh bị mù.

“Anh…” Thiệu Hằng đi đến chào hỏi.

Thiệu Hoa cười cười, cũng không nói gì sau đó cùng Kỳ tiểu thư đi sang một bên.

Thiệu Hoa thật không ngờ đến Thiệu Hằng cũng tới, Thiệu Hằng cũng không nghĩ có thể hội kiến Thiệu Hoa ở bữa tiệc này. Lão tổng của Kim Hải có quan hệ rất tốt với Thiệu Hằng, tin tức giải trí của công ty họ đều ủy thác cho Quang Hối làm, cho nên lần này Thiệu Hằng cũng được mời tới.

“Thiệu tổng, em đi toilet, lập tức sẽ trở lại.” Kỳ tiểu thư nhìn xung quanh rồi lại nhẹ giọng nói bên tai Thiệu Hoa: “Bên phải anh là một cái bàn, phía trước mặt là buffet, bên trái cách chỗ này không xa là Viên Kim Hải, Tô Hoành Nham cùng mấy diễn viên khác của Kim Hải.

“Được, tôi biết rồi.” Thiệu Hoa đứng tựa vào tường, tay trái nhét túi quần, tay phải cầm chén rượu, thỉnh thoảng nhấc lên nhấp một ngụm.

Kỳ tiểu thư đi khỏi trong chốc lát, Thiệu Hoa liền cảm nhận được có người đang tới gần, anh hơi nghiêng nghiêng đầu.

“Anh…”

Thiệu Hoa “à” một tiếng, cũng không có thêm phản ứng gì khác.

“Anh, anh hiện tại… có khỏe không?”

“Không tồi.”

“Anh… anh…” Thiệu Hằng muốn hỏi anh tại sao mắt lại trở nên như thế này nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra, cuối cùng chỉ nói “Anh, thực xin lỗi.”

Thiệu Hoa cười cười, cũng không trả lời lại.

Thiệu Hằng nhìn anh nhắm mắt trầm tư, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Cũng im lặng trong chốc lát, Thiệu Hằng nói: “Anh, em đi trước.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cảm giác Thiệu Hằng đã đi xa Thiệu Hoa mới thở dài một hơi.

“Thiệu tổng, như thế nào lại đứng đây một mình uống rượu giải sầu vậy?” Viên Kim Hải tiến tới chào hỏi Thiệu Hoa.

“Ha ha, chỉ là uống rượu, không phải để giải sầu gì hết.”

“Thiệu tổng thực biết cách nói chuyện.”

Sau khi nói chuyện một lúc Viên Kim Hải nói anh ta phải đi tiếp đón một vài người bạn khác nữa rồi rời đi. Thiệu Hoa nhíu mày, Kỳ tiểu thư đi có chút lâu, anh cảm thấy có chút bực dọc, bên tai đủ thứ âm thanh, anh căn bản không thể nhận biết được tình hình xung quanh.

Khoảng hai mươi mấy phút sau Kỳ tiểu thư mới trở lại.

“Thiệu tổng, thực xin lỗi, vừa rồi gặp lại người quen cho nên cùng anh ta nói chuyện vài câu.”

“Thiệu tổng, Kỳ Yến, chào hai vị.”

Thiệu Hoa nghe không ra là ai, chỉ là theo lịch sự tươi cười đáp lại. Kỳ Yến liền giới thiệu: “Thiệu tổng, đây là ông chủ công ty trước của em, Dương Phàm.”

“Dương tiên sinh, chào anh.” Thiệu Hoa vươn tay ra, Dương Phàm cũng rất biết phối hợp bắt lấy tay anh.

“Thiệu tổng thật bản lĩnh, có thể đào lên được “trân bảo” Kỳ Yến.”

“Vận khí mà thôi.”

“Hoa Duyệt im lặng lâu như vậy cuối cùng mới trở lại, Kỳ Yến lại có thể làm nữ diễn viên chính của bên anh.” Qủa nhiên Dương Phàn trong lời nói có không ít ý tứ.

“Kỳ Yến từ trước đến nay vẫn luôn là diễn viên chính, cô ấy cũng chưa từng đóng vai phụ.”

“Ha ha, Thiệu tổng nói phải.” Dương Phàn cụng vào ly rượu của Kỳ Yến, nói với cô: “Thiệu tổng nhà em cũng thật biết vì em mà nói chuyện.”

Kỳ Yến nghe xong mà có chút phát run, quay đi không nói gì.

Thiệu Hoa cảm giác được không khí có chút không đúng, anh lập tức tiếp lời: “Tôi chỉ không nghĩ muốn Kỳ Yến bị công ty khác cướp đi.”

“Thiệu tổng anh thông minh hơn tôi rất nhiều.”

“Không dám không dám.”

“Tôi đi trước, chúc phòng vé của bộ phim thuận lợi.”

“Cảm ơn.”

Sau tiệc rượu Thiệu Hoa bảo Tiểu Trần đưa Kỳ tiểu thư về nhà trước.

“Thiệu tổng, cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.”

Kỳ Yến bước nhanh về phía cửa, chưa kịp mở lớp cửa sắt cuối cùng cô cảm giác có người ở đằng sau bám theo, hơn nữa còn bắt lấy tay cô.

“Kỳ Yến, em thật nông cạn, vừa rồi còn cố làm bộ thanh cao cái gì?”

“Anh buông tay.”

“Ha ha.” Dương Phàm buông tay ra, xắn hai ống tay áo lên: “ Anh buông tay rồi, anh ta sẽ đến giành lấy em sao? Tất cả mọi người đều giống nhau, đều là chơi đùa mà thôi.”

Kỳ Yến không thèm để ý đến anh ta, mở cửa đi vào nhà.

Dương Phàm kéo tay cô lại, nói: “Trước kia anh đã cho là anh chỉ chơi đùa mà thôi, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy em anh mới phát hiện anh thực sự thích em rồi.”

Kỳ Yến liếc mắt nhìn anh ta một cái, vẫn là muốn vào nhà. Cô biết Dương Phàm hiện tại khẳng định là nói dối, anh ta luôn có thể “biểu lộ chân tình”, so với nam diễn viên đóng vai thâm tình trên phim thật không hề thua kém. Chính vì không muốn tiếp tục bị Dương Phàm chơi đùa, cho nên ngay sau khi kết thúc hợp đồng cô liền đổi ông chủ.

Dương Phàm càng lôi kéo cô, tay gắt gao chế trụ cánh tay cô, nói: “Kỳ Yến, hôm nay em rất đẹp, đêm nay ở cùng anh đi.”

“Anh buông tay, buông tay…” Kỳ Yến không dám hét to, vạn nhất bị người ngoài phát hiện cô cùng ông chủ cũ dây dưa không rõ, tin tức lộ ra ngoài, hình tượng “ngọc nữ” của cô coi như sụp đổ.

“Kỳ tiểu thư” Tiểu Trần gọi một tiếng.

Dương Phàm lập tức buông tay, dù sao anh ta cũng là một người có tiếng tăm. Anh ta nói nhỏ bên tai Kỳ Yến vài câu rồi rời đi.

“Trợ lý Trần…” Kỳ Yên thầm cảm ơn trời đất.

“Kỳ tiểu thư, điện thoại của cô để quên trên xe.” Tiểu Trần giơ chiếc điện thoại lên.

“A, cảm ơn. Tôi , tôi vào đây.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Dương Phàm đi ra nhìn thấy xe của Thiệu Hoa đậu ở ven đường, anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Thiệu Hoa đang ngồi ở ghế sau.

Nghe thấy có người gõ cửa xe, Thiệu Hoa hạ cửa kính xuống.“Xin hỏi…”

“Dương Phàm.”

“Xin chào.”

“Thiệu tổng, quy tắc của giới giải trí tất cả mọi người đều biết, anh muốn lên liền trực tiếp lên, chiếc xe này đi tới đi lui đều phải tốn xăng dầu, anh cũng không phải chưa nhìn thấy cảnh đêm gì…” Dương Phàn nhìn biểu tình của Thiệu Hoa, thấy anh hình như không hiểu ý mình, anh ta liền nói: “Giường của Kỳ Yến không tồi, anh không nhất thiết phải kêu cô ấy “công khai” như vậy đâu…”

Dương Phàm còn chưa nói xong Tiểu Trần đã trở lại. Anh ta nhìn Tiểu Trần một cái rồi nói: “Hẹn gặp lại.” rồi bước về xe của chính mình.

“Thiệu tổng, vừa rồi…vừa rồi em nhìn thấy anh ta ở cùng chỗ với Kỳ tiểu thư.”

Thiệu Hoa nhíu mày “ừ” một tiếng, cũng không hỏi nhiều. Anh đối với những tin tức kiểu này vốn chưa bao giờ có hứng thú, bất quá anh cũng đã hiểu đại khái tình huống là gì.

Vài ngày sau Kỳ Yến nói cô bị bệnh không thể đi quay phim được, có không ít người còn tưởng cô đang nói giỡn. 3 ngày liên tiếp không thể gặp được Kỳ Yến, gọi điện về nhà cô thì đều là bảo mẫu nhấc máy nói cô bệnh rất nghiêm trọng, đạo diễn thấy không còn biện pháp nào khác đành gọi điện cho bên Thiệu Hoa báo cáo tình hình.

“Tiểu Trần, giúp tôi gọi cho Kỳ tiểu thư.”

“Vâng.” Tiểu Trần ấn một dãy số rồi chuyển máy cho Thiệu Hoa.

Vài tiếng bíp vang lên liền có người nhấc máy: “Alô, xin hỏi ngài là ai? Kỳ tiểu thư bị bệnh, tôi là bảo mẫu của cô ấy.”

“Tôi là Thiệu Hoa, cô ấy hiện tại có tiện nghe điện thoại không?”

“Thiệu… Thiệu tổng a, ngài chờ một chút.”

Kỳ Yến nhận điện thoại: “Thiệu tổng, em…”

“Nghe nói em bị bệnh rất nghiêm trọng.”

“Vâng.”

“Bệnh gì?” Thiệu Hoa đợi trong chốc lát điện thoại bên kia vẫn không thấy trả lời, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm nức nở. “Kỳ Yến?”

“Dạ.”

“Rốt cục có chuyện gì vậy?”

“Em, em mặt mày vàng vọt hốc hác, gần đây không thể ra ngoài được.” Kỳ Yến khóc càng lợi hại hơn, nhưng thật sự không phải bởi vì mặt mày hốc hác vàng vọt mà bởi vì nguyên nhân dẫn đến tình trạng này.

“Làm sao vậy?” Thiệu Hoa biết, khuôn mặt đối với diễn viên mà nói cơ hồ còn quan trọng hơn cả tính mạng của họ vậy.

“Không có gì, đợi em tốt lên sẽ đi quay tiếp.”

Mọi hành động của một diễn viên bất luận là thời gian nào cũng phải duy trì hình tượng, Thiệu Hoa nghe ra khẩu khí của Kỳ Yến có gì đó không đúng, anh lập tức nghĩ tới chuyện buổi tối hôm trước: “Đợi anh tới thăm em.”

“Không cần không cần, thực sự là không có gì.”

“Ha ha, anh nhìn không thấy, em không cần lo lắng.”

Kỳ Yến ngẫm lại cũng thấy đúng, Thiệu Hoa thực sự không thể nhìn, nếu lần này kiên trì không để cho anh đến thì không khỏi làm cho người ta sinh khả nghi, cô đáp lại: “Làm cho anh phải lo lắng rồi.”

Thiệu Hoa gọi Tiểu Trần đưa anh đến nhà của Kỳ Yến.

“Thiệu tổng.” Kỳ Yến ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Trần đứng phía sau không khỏi lấy tay kéo sụp mũ xuống che đi cái trán.

“Có cần thay giày không?”

“Không cần không cần, hai người đi vào đi.”

“Thiệu tổng, em ở trên xe đợi anh.” Tiểu Trần nói xong, chào hỏi Kỳ Yến rồi đi xuống lầu.

Kỳ Yến kéo Thiệu Hoa tới chỗ sô pha rồi nói với bảo mẫu pha cho anh một chén trà.

“Chuyện gì xảy ra.” Thiệu Hoa hỏi.

“Không có gì, không cẩn thận bị ngã, đầu đụng vào bàn thủy tinh, đi bệnh viện khâu mấy mũi.”

“Nghiêm trọng không?”

“Vẫn ổn, bác sĩ nói phải ăn kiêng, chắc một tháng sau sẽ để lại một cái sẹo nhạt, dùng phấn là có thể che đi.”

“Có quan hệ gì với Dương Phàm không?”

Kỳ Yến giật mình một cái, lập tức nói: “Không có không có.”

“Em cứ an tâm nghỉ ngơi, đạo diễn bên kia anh sẽ nói chuyện sau.”

“Cảm ơn Thiệu tổng.”

Nói chuyện trong chốc lát Thiệu Hoa liền từ biệt: “Không còn chuyện gì nữa, anh đi trước.”

Thiệu Hoa đứng dậy, Kỳ Yến đỡ lấy tay anh, nói: “Để em đưa anh xuống dưới.”

“Không cần, không phải em nói không thể gặp người ngoài sao?”

Kỳ Yến lại thêm một lần cảm kích, nói với bảo mẫu đưa anh xuống lầu, Tiểu Trần vừa thấy Thiệu Hoa đi ra liền chạy tới đón.

Đi xong chuyến này Thiệu Hoa đã biết được hai chuyện: một là Kỳ Yến không gặp phải trở ngại gì, hai là chuyện này chắc chắn có liên quan đến Dương Phàm. Vừa rồi ngữ khí trả lời của Kỳ Yến rất không tự nhiên.

Thiệu Hoa đi rồi, Kỳ Yến ôm mình khóc lớn. Ai muốn quy tắc ngầm? Kỳ Yến cũng không muốn nhưng giới giải trí hiện tại, ngoại trừ có người chống đỡ, nếu không… nếu không biết “hiến thân” thì đừng nói đến vai diễn lớn, chỉ là một nhân vật quần chúng thôi cũng khó. Kỳ Yến sau lần đầu tiên “hiến thân” thì mới nhận được một vai diễn nhỏ bé. Vào Trác Lai, sau thời gian dài quan hệ với Dương Phàm cô mới được nhảy lên vị trí đàn chị. Đến khi đã có chút danh tiếng, cô không muốn tiếp tục phải ép mình vào “quy tắc” nữa, cô liền quyết định gia nhập một công ty mới tiến vào lĩnh vực giải trí điện ảnh truyền hình, thanh danh còn chưa nổi lắm – Hoa Duyệt.

Sau khi vào Hoa Duyệt, Kỳ Yến quả thực vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới ngày đó lại gặp phải Dương Phàm. Hai ngày trước Dương Phàm tìm đến cô, trong lúc ẩu đả, Kỳ Yến bị đẩy ngã xuống cầu thang.

Qua vài ngày tâm tình của Kỳ Yến đã ổn định, vết sẹo vẫn còn mới nhưng cô phải đi diễn rồi. Cô nói chuyện cùng nhà tạo mẫu một chút, trang điểm che đi vết sẹo. Đạo diễn nhìn Kỳ Yến quả thực “bệnh” không nhẹ cho nên cũng không nói gì thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.