Thiêu Hủy (Burn)

Chương 18



Jenner thức giấc, và ở trong bóng tối một lúc – một lúc hanh phúc – Cô quên mất cô ở đâu. Rồi cô di chuyển và chiếc còng cấn vào cổ tay cô, thực tại tràn về đè nghiến lấy cô. Thực ra thì thực tại không đáng sợ như hai mươi bốn giờ trước, nhưng nó cũng không phải một buổi dã ngoại. Vì một điều, bậc đại trượng phu kia (Mancho Man) vì lý do nào đó đã không chịu thừa nhận rằng cô không sẽ chạy đến thuyền trưởng của con tàu, cô sẽ không trốn khỏi anh, cô sẽ không làm điều gì gây nguy hiểm cho Syd. Cô không biết nơi Syd bị giam giữ, kẻ giữ cô ấy có thể là loại người ngớ ngẩn háo hức làm tổn thương người ta và đang giam giữ cô ấy trong tầm kiểm soát để bảo đảm cô cư xử cho đúng mực.

Thật ra, cô nghĩ, bậc đại trượng phu kia đã biết rằng cô sẽ không làm những điều đó, nhưng anh ta đơn giản nói ra sự thật rằng anh ta thích ra oai với cô. Là như thế, hoặc anh ta đã quyết định không muốn mạo hiểm, rằng mọi thứ họ đang làm quá quan trọng, hoặc phí tổn quá lớn, đến nỗi, theo nghĩa đen, không điều gì được để lại cho sự may rủi, bất chấp sự khác biệt nhỏ như thế nào.

Cô quay người đủ để nhìn vào đồng hồ. Cô đã ngủ liên tục trong hai giờ, điều đó khá tốt, xét đến việc cô bị còng và không thể di chuyển mà không xoắn vặn cánh tay cô như chiếc bánh dây thừng. Tuy nhiên, vào lúc này, nhờ sự giúp đỡ của ly teeter-totter, cô cần đi tiểu.

Cô cố lờ nó đi. Cael không bị đánh thức khi cô chuyển động, và cô không muốn anh thức. Anh đã cởi bỏ quần áo, lần nữa, và nằm đó không mặc gì ngoài quần đùi. Thậm chí trong ánh sáng lờ mờ phản chiếu từ phòng sinh hoạt chung, anh có vẻ to lớn và đáng sợ.

Cô thở dài. Đây sẽ là hai tuần dài nhất trong cuộc đời cô. Co tròn lại bên phía giường cô, cô xoay qua xoay lại tìm sự thoải mái, rồi ép mình nằm yên một lần nữa. Cô bị lạnh và cô thật sự cần đi tiểu. Tìm kiếm sự thoải mái là quan trọng, bị lạnh mà không thể kéo tấm đắp lên, và một bàng quang đầy ứ, cả ba điều đó đều quy tội cho anh – anh không quan tâm đến điều đó. Anh chắc chắn thích thú với việc bắt cô ở trên giường hơn là cho phép cô vào phòng tắm.

Chiếc chìa khóa còng nằm ngay ở đó, trong ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường. Anh nghĩ cô không để ý đến nơi anh đặt nó, trong phạm vi dễ dàng với tới nếu anh cần thức dậy vào giữa đêm phòng khi cô, nói dại, đốt tóc anh sao? Cô thật sự, thật sự muốn chiếc chìa khóa đó. Anh thậm chí không cố giấu diếm nơi anh đặt nó như thể anh không xem cô như một mối đe dọa tiềm tàng – hoặc như thể anh đang thách thức cô thử làm.

Cả hai viễn cảnh đều gây bực bội. Cô không thích là kẻ vô dụng, và không thích bị xóa sổ như một kẻ vô dụng. Thậm chí điều tệ nhất là ý tưởng anh có thể đang mong cô lấy cắp chiếc chìa khóa, để thử xem cô có gây rắc rối hay không.

Tốt thôi. Quỷ thật. Cô không muốn gây rắc rối, ít nhất thì không phải kiểu có thể làm tổn hại cho Syd. Cô cũng không muốn hỏi anh để được cho phép đi tiểu. Điều cô thật sự muốn làm là lấy chiếc chìa khóa đó, mở khóa còng và đi vào phòng tắm, rồi trượt trở lại vào giường và để anh phát hiện vào sáng hôm sau rằng cô đã tự do trong nhiều giờ và đã không tận dụng thời cơ để chạy ra hành lang, thét lên tìm sự giúp đỡ. Theo sự hợp lý, điều đó là một cách tốt để chứng tỏ rằng cô sẽ không làm điều dại dột, và cũng theo sự hợp lý, cô sẽ được tự do hơn. Vấn đề là, cô không chắc gã ngốc đó có hưởng ứng với sự hợp lý hay không.

Thêm nữa, cô thực sự, thực sự rất muốn được chế nhạo anh, muốn tỏ cho anh thấy rằng anh không phải là ông chủ như anh nghĩ. Việc cô có thể đi vào nhà tắm mà không cần xin phép có thật sự là một đòi hỏi lớn lao không? Việc cô có được giây lát thật sự riêng tư mà không có anh chàng nào đứng bên ngoài cánh cửa lắng nghe sự đi tiểu của cô?

Chiếc chìa khóa ở trong tầm với. Vấn đề là làm sao vươn tới nó mà không đánh thức anh.

Cô di chuyển trôi chảy, dễ dàng, lắng nghe cẩn thận sự hít thở của anh, phòng khi nhịp thở thay đổi. Căn phòng quá tối khiến cô không thể thấy được biểu hiện của anh, tuy vậy, cô vẫn quan sát những dấu hiệu xem cô có đang quấy rầy anh hay không. Cô không hoàn toàn tĩnh lặng vào ban đêm, nên theo tiềm thức, anh có lẽ đã phải nếm trải những chuyển động của cô rồi. Anh chắc đã quen với việc ngủ cùng ai đó; Tiffany vụt đến trong trí nhớ. Rốt cuộc, anh đã chia sẻ phòng với cô ấy trước khi anh bị ép buộc theo phương án chiếm cứ phòng của cô.

Chầm chậm cô nhấc khuỷu tay lên. Anh không lay động, không càu nhàu. Anh cũng không ngáy, và cô ước chi anh có, vì cô sẽ biết một cách chắc chắn là anh đã ngủ. Cô giữ thăng bằng trên khuỷu tay khoảng mười lăm phút, để anh có thời gian chìm sâu vào giấc ngủ nếu cô có gây ảnh hưởng tới anh.

Chậm rãi, cẩn thận để không chạm vào anh, cô vươn tay ngang qua bộ ngực trần của anh, ngón tay cô duỗi thẳng đến tay nắm ngăn kéo. Cứt thật. Cô chưa đủ gần.

Cô di chuyển vị trí, đặt đầu gối bên dưới cô để giữ thăng bằng, nhấc cô lên cao hơn. Trong toàn bộ thời gian, cô cố gắng để không giật mạnh chiếc còng, vì điều đó chắc chắn sẽ đánh thức anh. Hay anh đã? Nếu anh đã thức giấc vào lúc cô thay đổi vị trí, anh sẽ không nói gì.

Lơ lửng trên anh, cô vươn tới nhiều hơn. Cô gần như với tới ngăn kéo. Sự nôn nóng thúc vào cô nhưng cô cưỡng lại. Kiểm soát trong yên lặng là chìa khóa dẫn đến một cuộc chạy biến vào nhà tắm đầy thắng lợi. Rất chậm, cô nhổm dậy trên chân, dù vậy, cô vẫn phải khom người để tránh làm căng thẳng cho cánh tay bị còng. Ngay khi cô chầm chậm đặt một bàn chân vào khoảng giữa hai cẳng chân xoãi rộng của anh để giữ thăng bằng tốt hơn, ý nghĩ về việc có thể bị đá nếu anh thức giấc trong lúc cô ở vị trí này khiến cô có một thoáng vui sướng tội lỗi, và cô gần như hy vọng anh sẽ.

Cô đợi thêm một lúc. Cám ơn Trời đất về tất cả những bài luyện tập thể lực và những lớp Yoga. Sức khỏe thật sự quan trọng khi vặn xoắn thân thể con người vào những vị trí phi tự nhiên vì mục đích bí mật.

Lúc này, nếu cô trượt, cô sẽ ngã thẳng xuống trên một Cael bán khỏa thân, và không muốn biết người đàn ông như anh sẽ phản ứng thế nào khi bị đánh thức theo cách đó. Anh không phải một chàng trai bình thường, tầm vóc của anh là một minh chứng cho điều đó. Cô đã thấy nhiều bắp cơ do tập thể hình, và những bắp cơ của anh không giống như thế. Chúng đáng kể hơn, nhiều sức mạnh hơn, và cô đã thấy những vết thẹo không phải từ những cuộc tranh chấp với những thằng ranh ở mức độ trường lớp. Anh mạnh mẽ và giỏi giang, và sức mạnh tràn đầy trong mọi hành động anh thực hiện.

Cô ở quá gần anh trong vị trí này. Cô có thể cảm nhận sức nóng của thân thể anh phả trên da thịt cô, thậm chí nghe được tiếng thở của anh. Trong giây lát cô gần như mất hết nghị lực, gần như trở lui để nằm lại bên cạnh anh. Nhưng cô vẫn phải đi tiểu. Cô sẽ phải đánh thức anh để yêu cầu sự cho phép.

Không, vì Chúa, cô sẽ không. Tay nắm ngăn kéo đã quá gần. Cô không thể bỏ cuộc. Hơn nữa… Vậy là đủ rồi.

Không chỉ vì cô muốn đi vào nhà tắm mà không yêu cầu sự cho phép của anh; cô muốn, cô cần, chứng tỏ với anh rằng cô có thể qua được sự phòng thủ lố bịch của anh. Sau rốt, cô muốn quăng vào mặt anh sự việc rằng anh không phải là đống phân nóng bỏng đến thế. Ông chủ ư, chủ cái mông cô ấy.

Cô túm lấy tay nắm và nín thở khi cô chầm chậm kéo ngăn kéo mở ra. Góc độ này quá tệ, và những bắp cơ của cô đã bắt đầu run do quá căng thẳng trong khoảng thời gian dài. Nếu cô có thể kéo ngăn kéo về phía cô, sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng cô phải từ từ di chuyển nó sang một bên khiến cánh tay cô bị vọp bẻ.

Ở đó, đã đủ xa. Cô đông cứng, để chắc chắn âm thanh thấp của việc trượt chiếc ngăn kéo không đánh thức Cael. Anh đã ngủ, và cẩn thận, cô vươn tay chạm vào chiếc chía khóa nhỏ nằm trên tập giấy ghi chú. Cô không tự do, cô vẫn còn những chiếc còng cần mở khóa mà không đánh thức anh, nhưng cảm giác ngọt ngào, thuần khiết của chiến thắng xuyên thẳng qua cô. Rõ chưa. Đồ ngốc!

Anh vươn dậy đột ngột mà không báo hiệu, túm lấy cô bằng cánh tay bị còng, búng vào lưng cô, rồi thân thể nặng nề của anh đè lên của cô và họ cùng nảy lên. Trước khi cô có thể rít lên nhiều hơn, anh dễ dàng cạy chiếc chía khóa ra khỏi nắm tay đang cuộn chặt của cô. Quái quỷ gì vậy? Hơi thở của anh không thay đổi. Anh không cho cô manh mối gì về việc anh đã thức . Điều đó không ngay thẳng, không trung thực.

“Định đi đâu vậy?” Anh hỏi bằng một giọng hơi lạo xạo.

Nỗi tuyệt vọng thật sự khiến cô xô vào vai anh một cách điên cuồng. Ôi, Chúa ơi, anh chèn ép cô – “Tối sắp tè lên người anh rồi.” Cô la lên.

Anh đông cứng trong một giây, rồi nói với một giọng trầm ngâm. “Tôi không nghĩ tôi từng bị đe dọa như vậy trước đây.”

“Đó không phải lời đe dọa.” Cô xô anh lần nữa. “Hãy để tôi lên trên.”

Cuối cùng anh có vẻ nhận ra cô không đùa, và anh gần như nhảy ra khỏi cô và đứng bên cạnh giường, dĩ nhiên kéo cô lên cùng anh. Nghiến răng, cô đấu tranh để kiểm soát. “Ngừng nhún nhảy đi, anh chàng to xác, và mở chiếc còng này.”

Nhanh chóng, anh bật đèn và mở khóa còng. Ngay khi được tự do, cô lao vào phòng tắm và đóng sầm cửa. Cô thực hiện điều đó, vì cô bảo đảm là anh đã tỉnh thức và chắc chắn đi theo cô và đang đợi cô ngay bên ngoài cánh cửa.

Vài phút sau, nghĩ về tình thế đã qua, cô đẩy cửa mở ra và đóng lại, ra ngoài, lửa giận bừng bừng trong mắt cô. Y như cô đoán, anh đang đứng ngay đó và cô cào anh trước khi anh làm được nhiều hơn việc đặt tay anh quanh eo cô. Cô nghiêng vai và xô chúng vào giữa ngực anh, không phải cô nghiêng chúng quá xa, và không phải điều đó tốt đẹp nhiều, nhưng ít ra anh loạng choạng lùi lại một bước trước khi lấy được thăng bằng.

“Tất cả là lỗi của anh.” Cô điên tiết nói, quá giận dữ và ngượng ngùng đến mức cô gần như nhảy lên nhảy xuống. “Tôi không muốn uống gì hết, nhưng không, anh nghĩ tôi cần một ly teeter-totter để khiến cho mọi thứ trông có vẻ tốt, nên dĩ nhiên, tôi phải mắc tiểu. Rồi anh còng tôi lại đến nỗi tôi không thể đi vào phòng tắm. Tôi thề nếu anh làm điều đó với tôi lần nữa, tôi sẽ tè lên anh ngay khi tôi thức dậy, tiết kiệm cho bản thân những lời nguyền rủa và nước mắt.”

Một nụ cười chầm chậm vặn xoắn miệng anh.

“Không được cười.” Cô cảnh cáo anh, hất cằm lên và cuộn chặt nắm đấm. “Anh còn dám cười ư.”

Anh vươn tay và bắt lấy nắm đấm của cô trước khi cô vung nó lên, và, chết tiệt anh đi, đóng tách cái còng đáng ghét đó vào cổ tay cô. Giận sôi gan, cô để anh dẫn cô trở lại giường. Nếu anh bỡn cợt về điều đó cô sẽ giết anh bằng bàn tay trần của cô.

Anh không ngưng cười nhưng ít ra anh đủ khôn ngoan để không nói gì. Cô trườn vào giường và anh tung tấm đắp khỏi sàn đến nơi cô có thể vươn tới được. Anh tắt đèn và nằm xuống cạnh cô. Cả hai đều nằm yên trước khi anh hỏi. “Tại sao em không đánh thức tôi ngay?” Có lẽ phải mất một khoảng thời gian lâu trước khi anh đặt được giọng anh dưới sự kiểm soát.

“Bởi vì một phụ nữ đã trưởng thành không cần yêu cầu để được phép đi vào phòng tắm.” Cô bắn trả. Cô không ở gần với việc lắng dịu, và với cách cô cảm nhận lúc này, một đôi tháng sẽ đến rồi đi trước khi cơn giận của cô nguội đi.

“Dưới hoàn cảnh này, vào lúc này, một phụ nữ trưởng thành hầu như chắc chắn phải làm điều đó.” Sự khiêu khích râm ran trong giọng anh. “Em thật sự nghĩ rằng em có thể làm rung chuyển chiếc giường, trườn bên trên tôi và lấy cắp chìa khóa mà không làm tôi thức giấc sao? Chỉ cần lay vai tôi sẽ nhanh hơn nhiều, ít hơn nhiều, uh, nguy hiểm ấy.”

“Tôi không muốn chạm vào anh, đồ đần ạ.”

“Em đã kết thúc bằng việc chạm vào tôi khá nhiều đấy, vì vậy tôi cho rằng kế hoạch của em không khả thi.”

Cô không muốn nhớ đến giây phút đó, khi anh đè cô xuống nệm, thân thể rắn chắc và gần như trần trụi trên cơ thể cô, một tư thế nhục dục tuyệt hảo. Thậm chí đôi chân cô còn choãi rộng, và trong vài giây con tim muốn ngừng đập, chỗ phồng lên cứng ngắc của anh bị đẩy ra khỏi háng anh.

Điều đó cho thấy anh đã không tận dụng thời cơ. Cô không lo lắng anh sẽ làm thế, cô nhận ra. Cô không hề lo lắng chút nào hết. Thỉnh thoảng trong suốt những ngày qua, cô đã ngừng sợ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.