Ánh mắt Chu Tài luôn đặt trên người vợ mình, thấy tên chủ béo lùn la lối om sòm muốn xông tới, rút thanh đao giết heo đặt bên hông ra nghênh đón. Một tay túm lấy cổ áo ông chủ, một tay cầm đao kề lên cổ ông chủ, hung dữ nói, “Dám đụng đến vợ ta, con bà nó không muốn sống hả! Một đao làm thịt ngươi!”
“Áu... Áu áu... ” Chó nhỏ Tiểu Bạch nhảy lên bả vai Chu Tài, nhìn về phía ông chủ sủa mấy cái, lộ ra bộ dạng tùy thời có thể nổi giận cắn xé.
“Phụt...!” Tư Mã Thính Phong nhìn một người một chó đang uy hiếp, cười phun ra mấy miếng thịt trong miệng, vỗ bàn, thấy Lâu Ngọc vẫn mang theo biểu tình bình tĩnh cười nói, ” Một người một chó này thật thú vị, thật sự rất thú vị đó! Ngày khác ta trở về đảo, cũng muốn nuôi vài con chó nhỏ biết hộ chủ, không có chuyện gì có thể đùa chút, lúc có chuyện còn có thể dọa người! Ha ha... “
“Phi! Một đám thổ phỉ!” Ông chủ xem thường trừng mắt nhìn Tư Mã Thính Phong đang cười đến vui vẻ.
“Ta là thổ phỉ? Có thổ phỉ nào anh tuấn tiêu sái như ta sao? Con mẹ nó hai mắt nhà ngươi bôi đầy mỡ heo à!” Phách Thiên đảo ban đầu vốn là hang ổ thổ phỉ, sau này cải tà quy chính, đến thế hệ Tư Mã Thính Phong đã sớm thuộc về võ lâm chính phái. Tư Mã Thính Phong ghét nhất người khác mắng gã là thổ phỉ, ai nói cái liền tức giận, lập tức đạp bàn đạp ghế, nổi giận đùng đùng xông lên phía trước, túm lấy ông chủ mập như quả cầu từ trong tay Chu Tài, vung lên mấy vòng, rồi buông tay, ném vị ông chủ thân mềm nhũn xuống mặt đất.
Động tĩnh trên lầu lớn như vậy, đã sớm đưa tới khách nhân đang dùng cơm cùng bọn tiểu nhị trong quán. Khách nhân đứng xem xung quanh nhìn Chu Tài tướng mạo hung ác cùng với Tư Mã Thính Phong vì tức giận mà ngũ quan trở nên vặn vẹo, vội vàng chạy đi, mấy tên tiểu nhị còn lại cũng chạy đi, chỉ có tiểu nhị vừa rồi dắt ngựa cho Chu Tài và Lâu Ngọc dưới lầu chạy vào nhã gian đỡ ông chủ sắc mặt trắng bệch đang co quắp trên mặt đất.
Lâu Ngọc đứng lên, ôm chó nhỏ Tiểu Bạch đi ra ngoài cửa, qua chỗ ông chủ, lên tiếng nói, “Quỷ nhập thân là tên một loại kịch độc, qua bảy ngày độc phát không có thuốc giải sẽ chết!”
“Bạc để trên bàn, không lại nói chúng ta ăn cơm chùa!” Tư Mã Thính Phong lấy một nguyên bảo lớn ở trong ngực ra, đặt lên bàn, bạc rơi đầy mặt bàn, phân nửa còn rơi xuống mép bàn. Tư Mã Thính Phong thủ đoạn lộ liễu xấu xa, lấy ra Đào mộc phiến trong tay áo, quạt quạt, nghênh ngang, cao ngạo ra khỏi nhã gian.
Ba người đi xuống lầu, bọn tiểu nhị bên dưới thấy họ xuống cũng chỉ cúi đầu, không ai lên tiếng ngăn cản. Ra đến đại môn, Chu Tài tới bên cạnh tửu lâu dắt ngựa trong chuồng ra, ba người leo lên tiếp tục lên đường. Từ Bách Hoa đô đến Y Tiên cốc chỉ còn mất mấy ngày đường.
Đêm đến, đám người Chu Tài tới nghỉ ở một thôn trang nhỏ ngoại ô Bách Hoa đô tên là thôn Hồng Lê. Thôn rất nhỏ, chỉ có mấy hộ gia đình, bọn họ đều lấy việc trồng hoa hồng lê mà sống, trước và sau thôn đầy những bông hồng lê nở rộ màu sắc rực rỡ.
“Tối nay các người ở nhà chính, trong nhà chính có hai gian phòng, các ngươi tự mình chia đi!” Vợ thôn trưởng dẫn Lâu Ngọc, Chu Tài và Tư Mã Thính Phong tới giữa sân phía trước có hai gian phòng, chỉ vào cửa phòng nói.
“Ta ngủ phòng này.” Tư Mã Thính Phong đẩy gian phòng bên trái, vác bao quần áo đi vào.
“Cảm ơn đại thẩm!” Chu Tài cảm ơn vợ thôn trưởng, ôm lấy bao y phục của hắn và Lâu Ngọc cùng y đi vào căn phòng bên phải.
Vợ thôn trưởng, hai tay xoa xoa trước ngực, đứng ở trong sân thầm nói: Người này thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng rất ôn hòa! Bề ngoài không tốt, nhưng thật ra tâm địa rất hiền lành...
“Mẹ đứa nhỏ, bà đứng ngây ra đó làm gì? Mau về làm cơm, trời cũng sắp tối rồi, bà không thấy à? Khách đều đang chờ dùng cơm đó, đám Đại Hắc Nhị Hắc cũng sắp trở về rồi!” Thôn trưởng gác tẩu thuốc lên vai, chắp tay sau lưng từ chuồng ngựa sân sau đi ra ngoài, quát vợ mình.
“Hắc Mạt đang bận rộn trong bếp cùng... ” Vợ thôn trưởng chậm chạp chạy vào gian nhà bằng trúc bên trái nhà chính.
Trong phòng nhỏ, một tiểu cô nương buộc tóc đuôi sam đang “Đinh...Đinh... Đinh... ” cắt thức ăn.
“Cho lửa cháy thêm chút, rau cứ để ta!” Vợ thôn trưởng nhận lấy chuôi dao từ trên tay Hắc Mạt.
“Ôi chà!” Hắc Mạt cười đáp, trên gương mặt lô hai hai lúm đồng tồng tiền nhỏ đáng yêu.
“Mẹ, ba người kia làm cái gì?” Hắc Mạt một tay đỡ khuôn mặt nhỏ bé, hai mắt lóe sáng, vẻ mặt tò mò hỏi mẹ mình.
“Cái con nha đầu này, hỏi nhiều như vậy làm gì? Xem lửa đi, đừng để lửa cháy to quá! Chốc lại bị cha con mắng đó!”
“Người dáng cao to thoạt nhìn trông thật hung sữ, sau lưng hắn còn đeo một cây đao, thật là dọa người! Còn cái người mang mũ, y phục thật là đẹp nha! Hì hì... Vị công tử cầm quạt trên tay đó, thật là dễ nhìn!... ” Hắc Mạt cầm cây gỗ còn dính đầy tro ngồi khoa chân múa tay, tiểu cô nương miệng không ngừng phân tích.
“Muốn chết!” Thấy nữ nhi như vậy, vợ thôn trưởng cầm dao thái chạy tới, một tay chống hông bắt đầu dạy dỗ Hắc Mạt, “Nam nhân lớn lên đẹp thì sao, cũng không đáng tin cậy! Ngươi sau này chọn nhà chồng ngàn vạn lần không được chọn người lớn lên như thế, ngươi phải nhớ kỹ đó! Mẹ là người từng trải, mẹ... “
“Con biết rồi, con biết rồi.” Hắc Mạt vội nói.
“Biết rồi là tốt! Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, đổi thành người khác, ta thèm vào mà nói?... ” Vợ thôn trưởng lải nhải nhấn mạnh một câu rồi mới trở về xắt rau.
....
Lâu Ngọc và Chu Tài cất kỹ đồ, liền ra khỏi phòng, ngồi trước bàn ghế làm bằng đá. Thôn trưởng cầm chút ít hạt dưa đậu phộng ra ngoài, nhiệt tình mời họ dùng.
Tư Mã Thính Phong ở trong phòng rửa mặt, buộc gọn lại đầu tóc sơ qua lần nữa bằng dây cột tóc màu bạc, lúc này mới khẽ ngâm nga phe phẩy quạt ra ngoài. Ra khỏi phòng nhìn thấy trên bàn đá có để hạt dưa, liền thu quạt để trên bàn, tay trái tay phải cùng lúc cầm hạt dưa và đậu phộng nhét vào trong miệng, “Tách tách... Tách tách... ” cắn không ngừng...
Thôn trưởng thấy dáng ăn của Tư Mã Thính Phong, mặt mày co rút, trong lòng thầm nhủ: Vị công tử này cũng quá tham ăn rồi, không biết có nên bảo mẹ nó nấu thêm một nồi cơm hay không?
Thôn trưởng đang do dự không quyết, thì sân ngoài có tiếng thiếu niên trẻ tuổi đang khiêng cái cuốc, giọng nói sang sảng chào, “Cha!”
Tiến vào chính là hai đứa con của thôn trưởng ——— Đại Hắc và Nhị Hắc.
Đại Hắc và Nhị Hắc chào cha mình một tiếng, lại thấy bên trong còn có người có chó: ở giữa là người mang mũ lụa trắng, trên tay ôm một động vật nhỏ lớn lên vừa giống chó vừa giống hồ ly người bên trái trông có vẻ hung hãn, chẳng qua ánh mắt luôn dịu dàng nhìn người đội mũ kia bên phải là một người có vẻ đã bị bỏ đói mấy ngày, một mực vùi đầu ăn uống...
Hai anh em nhìn ba người một chó xa lạ trong sân, liếc mắt nhìn nhau: Sao cha lại lưu người như vậy trong nhà?
Thôn trưởng cầm tẩu thuốc gõ gõ mấy cái lên chiếc ghế đá của mình, nói với đám người Lâu Ngọc, “Đây là hai đứa con của ta, vóc dáng cao là Đại Hắc, vóc dáng thấp hơn là Nhị Hắc!” Nói xong lại nhìn hai đứa con nói, “Bọn họ tối nay ở nhà chúng ta.”
Đại Hắc, Nhị Hắc gật đầu chào nhóm Lâu Ngọc, đặt cái cuốc trên vai ở góc sân dưới mái hiên, tới ngồi bên cạnh cha mình.
“Cha, xế chiều hôm nay bọn con nhìn thấy một đội binh sĩ mặc áo giáp đội mũ sắt đi vào trong thành.” Nhị Hắc cầm tẩu thuốc, để cha mình nhả khói, giọng nói mang theo thích thú, thật giống như đang gặp đại sự khó lường nào đó.
“Trên lá cờ thêu chữ ‘Kinh’ thật lớn, bọn họ nói là Kinh tướng quân trở về thăm người thân!” Đại Hắc ở một bên bổ sung.
“Kinh tướng quân là một đại tướng quân, cũng đã nhiều năm không trở lại rồi.” Thôn trưởng hít một hơi khói.
“Còn sao nữa! Hắn còn có một bào đệ (em ruột) ở trong thành, mở một tửu lâu lớn, tên ‘Kinh Vị lâu’, thức ăn chỗ đó rất ngon!” Đại Hắc gật đầu nói.
“Kinh Vị lâu?” Tư Mã Thính Phong cầm hạt dưa trên tay, nhìn Lâu Ngọc nói, “Chỗ chúng ta ăn trưa nay hình như cũng tên ‘Kinh Vị lâu’ thì phải?”
Thấy Lâu Ngọc gật đầu, Tư Mã Thính Phong bật dậy, kêu lên, ” Nói như thế, dường như cái tên Nhị đương gia bị bệnh như quỷ bám kia còn không phải là bào đệ của gì gì tướng quân sao? Làm quan cũng thích ỷ thế hiếp người, hơn nữa loại võ tướng lại càng thô lỗ, hôm nay chúng ta đánh ông chủ bọn họ trong tửu lâu, họ sao có thể không trả thù? Người giang hồ kỵ nhất tiếp xúc với quan phủ, chúng ta... “