Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 52




Đường Uyển Tâm ngây ngốc ngồi đó, ngước mắt nhìn cậu ta.
 
Tiểu Đào chạy tới, kéo Đường Uyển Tâm sang một bên, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi.”
 
Nam sinh một chân đá văng cái thùng rác bên cạnh, “Mẹ nó! Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm gì!”
 
Đường Uyển Tâm không cẩn thận đụng vào người này, điểm này cô nhận, đúng là cô đã làm sai. Nhưng mồm miệng người này cũng quá không sạch sẽ, dáng vẻ còn hùng hùng hổ hổ như vậy, thực sự chọc cô tức lên.
 
Cô kéo Tiểu Đào ra sau mình, “Vị bạn học này, xin hãy chú ý thái độ của cậu.”
 
Nam sinh đó hùng hùng hổ hổ đi lên trước, “Thái độ của tao thì làm sao? Ông đây từ nhỏ đã ăn nói thế này đấy. Sao chẳng lẽ mày còn muốn ——”
 
“Đông.” Đường Uyển Tâm nhấc chân, đạp thẳng vào bụng của nam sinh đó.
 
Nam sinh không thể ngờ Đường Uyển Tâm sẽ đột nhiên ra chiêu, căn bản không kịp phản ứng lại, trực tiếp trúng chiêu.
 
“Ngao ngao.” Cú đạp khiến cậu ta ngã ngồi trên mặt đất, duỗi tay chỉ chỉ Đường Uyển Tâm, “Mày muốn ăn đòn hả?”
 
Đường Uyển Tâm lạnh lùng nhìn cậu ta, “Cậu cho rằng đây là nơi nào,? Đây là trường học, mong cậu hiểu rõ tình huống của mình.”
 
Nam sinh ôm bụng, cong eo đứng lên, đi về phía trước hai bước, “Ông đây đánh chết mày ——”
 
Nhưng bàn tay của cậu ta còn chưa hạ xuống, đã bị một người khác bắt lại, “Mày muốn đánh ai?”
 
Nam sinh đối diện với ánh mắt Lục Phong Châu, “Mày buông ra cho ông!”
 
Lưu Môn Đình thò qua, “Anh Châu, đây là học sinh mới chuyển trường đến, nghe nói từng là lão đại ở trường Tam Trung bên kia.”
 
Lục Phong Châu dùng lưỡi quét qua hàm răng. Đầu tiên là buông tay của cậu nam sinh đó ra, sau đó phủi phủi đồng phục, kéo khóa áo khoác xuống, cởi ra, vứt cho Đường Uyển Tâm, đồng thời nói với cô, “Tránh xa một chút.”
 
Sau đó cậu cất bước đi đến trước mặt nam sinh đó, “Lão đại của Tam trung hả?”
 
Nam sinh: “Hừ, biết rồi thì cút xa một chút!”
 
Lục Phong Châu hoạt động gân cốt, mũi chân chĩa xuống đất, vòng qua vòng lại vài cái, “Cái này sao, không ai nói thì tao đúng là — không biết đâu.”
 
Nam sinh: “......”
 

Lục Phong Châu: “Muốn đánh nhau?”
 
Nam sinh trừng mắt nhìn cậu, “Mày là cái thá gì! Tao không quen biết mày, tao tìm con bé kia, vừa rồi nó đụng vào tao!”
 
Lục Phong Châu ghé sát lại cậu ta, hạ giọng, “Em ấy đánh mày vào đâu rồi?”
 
Nam sinh ôm bụng, “Đánh ông đây——”
 
Lời nói còn chưa kịp nói xong, Lục Phong Châu đã thình lình cho cậu ta một quyền vào bụng, “Xưng ông đây với ai!”
 
Nam sinh lại té ngã lần nữa, cậu ta lồm cồm bò dậy, lao về phía Lục Phong Châu. Con người này cũng xem như có biết chút quyền cước công phu, có lẽ cũng xứng chức lão đại ở Tam Trung, nhưng đứng trước mặt Lục Phong Châu, cậu ta cũng chỉ là cháu trai thôi.
 
Không có khi còn chẳng đảm đương nổi chức cháu trai.
 
Lục Phong Châu chỉ dùng ba chiêu nhanh gọn đã hạ đo ván cậu ta, dùng khuỷu tay đè nặng trên cổ cậu ta, “Mày là lão đại của Tam Trung phải không? Vậy tao nói cho mày biết, tao là đại ca của Thánh Hiền, sau này mà có thấy tao —— còn có các em ấy, thì nhớ chọn đường vòng mà đi, bằng không tao thấy mày một lần thì sẽ đánh mày một lần. À, tao quên giới thiệu, tao là Lục, Phong, Châu.”
 
Nam sinh đó bày ra vẻ mặt kinh ngạc như gặp quỷ, “Tên gì cơ?”
 
“Lục Phong Châu!”
 
Sau đó chuyện biến thành như vậy ——

Nam sinh bị đánh ôm chặt Lục Phong Châu,: “Anh, ân nhân của em.”
 
Lưu Môn Đình: “......”
 
Đây là đánh không lại chuyển sang làm gay?
 
Tiểu Đào và Đường Uyển Tâm quay mặt nhìn nhau: Đây là tình huống gì?
 
Quần chúng chung quanh xem đánh nhau: “…”
 
Có ý gì đây?
 
Không đánh không quen nhau???
 
Lục Phong Châu bị ôm chặt, vùng vẫy hồi lâu mới thoát được ra.
 
Chuyện này đúng là không đánh không quen nhau. Thì ra, trước kia có lần Lục Phong Châu được mời đi kéo bè kéo lũ đánh nhau, lúc đi ngang qua còn thuận tay giúp một chuyện “nhỏ”, hành động giúp đỡ “nho nhỏ” khiến thiếu niên đang bị đánh chuyển bại thành thắng. Lúc ấy, người thiếu niên đã ghi nhớ tên Lục Phong Châu.
 
Khoảng thời gian trước có họp mặt với đám bạn học, cậu ta mới biết Lục Phong Châu học ở trường cấp ba Thánh Hiền. Sau đó thì về nhà diễn một màn “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” với ông già trong nhà, bắt bố chuyển mình đến đây, cậu nhất định phải cùng nỗ lực học tập với ân nhân cứu mạng.
 
Sau khi nghe được tiền căn hậu quả của chuyện này, Lục Phong Châu cũng nhớ lại, hình như thực sự có chuyện như vậy, nhưng đã là chuyện rất lâu trước rồi, cậu cũng không nhớ rõ lắm.
 
Không chịu nổi nhiệt tình của thằng nhóc cứng đầu, cậu tách cậu ta xa ra, “Sau này đừng khi dễ nữ sinh.”
 
Thằng nhóc cứng đầu híp mắt, “Vâng vâng.”
 
Lục Phong Châu sờ sờ cánh mũi, chỉ vào Đường Uyển Tâm: “Đặc biệt là em ấy, mày càng không được động đến.”
 
Thằng nhóc cứng đầu: “Vì sao?”
 
Lưu Môn Đình đi tới, ôm lấy bả vai của thằng nhóc cứng đầu, “Đồ ngốc, đây là chị dâu.”
 
Thằng nhóc cứng đầu: “...... Má ơi, thì ra là người một nhà, xin chào chị dâu.”
 
Đường Uyển Tâm đỏ mặt, “...... Cậu không sao chứ?”
 
Thằng nhóc cứng đầu cong môi, “May mà chị dâu hạ chân lưu tình, bằng không......”
 
Một màn quay xe quá kịch tính không kịp phòng ngừa, thằng nhóc cứng đầu cực kì nhiệt tình, cứ quấn lấy bọn họ lảm nhảm mãi, cho đến tận khi tiếng chuông vang vào học vang lên mới ngừng.
 
Cậu ta nhảy nhót nhất định theo chân bọn họ về lớp rồi mới chịu phất tay từ biệt.
 
Lưu Môn Đình: “Còn nói từ biệt? Rõ ràng cậu ta ở ngay phòng học bên cạnh. Anh Châu, cái tên ngốc này thực sự là lão đại của Tam Trung hả? Em thấy cậu ta giống bệnh nhân tâm thần mới trốn khỏi bệnh viện hơn.”
 
“Hơn nữa, bệnh tình cũng không nhẹ.”
 
Lục Phong Châu không để ý đến cậu, cầm lại áo khoác trong tay Đường Uyển Tâm, dặn dò: “Nếu sau này lại xảy ra tình huống như vậy, đừng tự mình động tay, cứ nói với anh là được.”
 
Đường Uyển Tâm: “...... Mình không động tay.”
 
Lục Phong Châu: “Động chân cũng không được, bọn họ da dày thịt béo, nếu khiến chân em bị thương thì phải làm sao?”
 
Lưu Môn Đình quét mắt nhìn đôi chân “Da thịt non mịn” của người nào đó, đại ca à, cô đi giày chuyên dụng để đi mưa đó.
 
Lục Phong Châu bao che rõ ràng, nói rõ “Vợ của tao chính là da thịt non mịn đấy, chính là mảnh mai yếu đuối đấy.”
 

Lưu Môn Đình sờ sờ cái mũi, “Tiểu Đào, sau này gặp được loại chuyện thế này thì cứ để mình xử lý.”
 
Tiểu Đào phối hợp nói: “...... Mình chỉ động chân thôi.”
 
Lưu Môn Đình: “Chân cũng không được.”
 
Tiểu Đào cười ngã trước ngã sau, “Ha ha ha.”
 
Lục Phong Châu trực tiếp cho Lưu Môn Đình một đạp.
 
......
 
Sau này, nhóm Đường Uyển Tâm lại có thêm một thành viên, chuyện chạy trước chạy sau, làm công tác chân chạy.
 
-
 
Đảo mắt đã tới ngày 24 tháng 12, hôm nay là thứ sáu, ngày mai vừa vặn là thứ bảy. Mọi người đều đang tha thiết chờ đợi tiếng chuông tan học.
 
Lục Phong Châu vứt cặp sách qua vai, lần này còn không thèm hỏi Đường Uyển Tâm một tiếng đã trực tiếp cầm lấy cặp sách của cô, dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
 
Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào tay trong tay, vội vàng đuổi theo cậu.
 
Không biết hôm nay Lục Phong Châu bị làm sao, đi cực nhanh, thằng nhóc cứng đầu kêu cậu mấy lần cũng không thấy cậu dừng lại. Đường Uyển Tâm khấu kéo chiếc mũ len trên đầu xuống, làm ngơ tiếng gọi kia, nhanh chân kéo Tiểu Đào chạy biến.
 
Thời tiết hôm nay có vẻ lạnh hơn, khí thở ra lại hóa thành làn sương trướng. Ngón tay Đường Uyển Tâm bị đông lạnh khiến chúng hơi hồng hồng, cô đi theo Lục Phong Châu ra tới cổng trường, lại đi theo cậu quẹo vào một cái hẻm nhỏ.
 
Lục Phong Châu dừng chân, xoay người nhìn cô, sau đó cúi người chặn cô lại trong góc tường, “Ngoan, gọi một tiếng anh trai.”
 
Đường Uyển Tâm không biết Lục Phong Châu lại phát điên cái gì, nhưng trong lòng cũng vui vẻ phụng bồi, cô sờ sờ đỉnh đầu Lục Phong Châu, giọng điệu mềm mềm mại mại, “Anh trai, ngoan.”
 
Lục Phong Châu: “......”
 
Mẹ nó! Bị trêu chọc.
 
Đường Uyển Tâm sờ xong, hai bàn tay đan lại, cọ xát vài cái, “Không tức giận?”
 
Lục Phong Châu hừ lạnh một tiếng, còn biết cậu đang tức giận? Xem ra cô chính là cố ý.
 
Đường Uyển Tâm nhìn Lục Phong Châu chăm chú, “Đêm nay mình phải ở cùng ba và bà nội qua đêm Bình An, không thể ra ngoài.”
 
Lục Phong Châu mím môi, gương mặt vẫn lạnh lùng không một biểu cảm, “Vậy ngày mai em sẽ đi chơi lễ Giáng Sinh với anh?”
 
Đường Uyển Tâm không lên tiếng.
 
Lục Phong Châu lại càng nghiêng người về phía trước, “Em đã sớm đồng ý trải qua lễ Giáng Sinh với anh rồi, em không thể đổi ý.”
 
Đường Uyển Tâm đẩy đẩy cậu, “...... Được.”
 
Lục Phong Châu lại cầm lấy cô, đưa lên miệng thổi khí nóng vào, “Trời lạnh như vậy mà không biết đeo găng tay à.”
 
Trong giọng nói còn có chút oán trách nho nhỏ.
 
Đường Uyển Tâm mở tay ra, “Ai nói mình không đeo?”
 
Lục Phong Châu nắm chặt tay cô lại, “Ở đâu?”
 
Ánh mắt Đường Uyển Tâm rơi xuống cái cặp sách của mình bên người Lục Phong Châu, “Ở trong cặp sách của mình. Haizz, người nào đó không nói hai lời đã cầm lấy cặp sách của mình rồi đi mất, mình cũng muốn đeo găng tay mà, nhưng mà phải có cơ hội mới đeo được.”
 
Lục Phong Châu nghe xong, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhìn dáng vẻ giận dỗi nhanh mồm dẻo miệng của cô, thật là —— con mẹ nó đáng yêu.
 
Muốn hôn.
 
Cực kì mẹ nó muốn hôn.
 
Đường Uyển Tâm chu chu môi.
 
Lục Phong Châu để chiếc cặp sách xuống, kéo khóa, lấy được đôi găng tay từ bên trong ra, cẩn thận từng chút đeo lên từng cái cho cô. Đeo xong lại vươn tay mình ra.
 
Đường Uyển Tâm: “Làm gì?”
 
Lục Phong Châu: “Nắm tay.”
 
Con hẻm nhỏ bọn họ đang ở khá gần cổng trường, Đường Uyển Tâm xua xua tay, “Không muốn, nếu để các bạn học khác thấy thì không tốt lắm.”
 
Lục Phong Châu chủ động kéo tay cô, nắm lấy.
 
Cậu chính là muốn bị người khác thấy đấy, cậu còn muốn nói với tất cả mọi người, cô là của cậu,  đừng có ai mơ mộng muốn đoạt cô đi.
 

Đường Uyển Tâm dùng sức cố gắng rút tay mình ra, nhưng cuộc giải cứu không thành công, cô ngước mắt hô: “A, thầy Vương kìa.”
 
Lục Phong Châu nhất thời sơ suất, lực tay nhẹ hơn, ánh mắt cũng chuyển qua phía trước.
 
Đường Uyển Tâm nhân cơ hội rút tay ra, chạy trốn nhanh như thỏ.
 
Lục Phong Châu theo sát phía sau, “Được đấy, Đường Uyển Tâm.”
 
Đường Uyển Tâm chậm rãi quay đầu lại nhìn cậu một cái, một cái liếc mắt đó mang theo ánh sáng lộng lẫy, lấp lánh như sao trên bầu trời.
 
Sáng ngời chiếu thẳng vào lòng cậu.
 
-
 
Buổi tối, Lục Phong Châu nằm trên giường, cố ý làm một bản kế hoạch hẹn hò. Lần trước đi công viên giải trí hẹn hò là cả bốn người cùng đi, muốn làm chuyện xấu gì cũng không dễ. Lần này chỉ có hai người bọn họ, cậu phải cân nhắc thật cẩn thận mới được.
 
Mạng Internet đúng là một thứ tốt, cậu note lại những kinh nghiệm của những người đi trước trên vở, sắp xếp kỹ càng tỉ mỉ từng mốc thời gian, địa điểm, hạng mục công việc.
 
Làm xong, lại gửi một tin nhắn qua WeChat cho Đường Uyển Tâm, nhắc nhở cô đừng quên chuyện đi chơi của bọn họ.
 
Đường Uyển Tâm nhìn WeChat một lúc lâu cũng không dám trả lời. Cô giấu điện thoại xuống dưới gối đầu, sắc mặt càng ngày càng đỏ bừng. Một lúc lâu sau mới lấy di dộng từ dưới gối đầu ra, yên lặng trả lời: 【 Ừm. 】
 
Gần đây số lần Lục Phong Châu một mình cười ngây ngô có hơi nhiều, suốt ngày ôm di động cười ngớ ngẩn không ngừng, nào còn bộ dáng đại ca bá đạo lạnh lùng ngày thường trong trường học.
 
......
 
Đêm nay, Đường Uyển Tâm ngủ rất ngon, một giấc ngủ thẳng tới sáng, cô nhìn đồng hồ treo tường, thời gian hiển thị là 7 giờ 50 phút.
 
Trốn trong ổ chăn hoạt động tay chân một lúc, cô mới xốc chăn lên, xuống giường.
 
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, vốn Đường Thắng còn muốn ở nhà với hai người phụ nữ quan trọng nhất của ông, nhưng bên công ty đột nhiên có việc nên ông phải vội vàng đến công ty.
 
Đường Uyển Tâm xuống lầu, đi vào nhà ăn, Đường lão phu nhân đã đang ăn bữa sáng.
 
Đường Uyển Tâm hôn lên mặt Đường lão phu nhân một cái, “Bà nội, Giáng Sinh vui vẻ.”
 
Đường lão phu nhân chẳng có hứng thú gì với mấy ngày lễ hội của nước ngoài, cái gì mà đêm Bình An hay là lễ Giáng Sinh. Nếu không phải mấy đứa nhỏ trong nhà mong chờ, chắc chắn là bà còn chẳng nhớ đến chúng.
 
Bà vỗ vỗ tay Đường Uyển Tâm, “Cháu cũng vui vẻ nhé.”
 
Đường Uyển Tâm ngồi bên cạnh lão phu nhân, “Bà nội, lát nữa cháu muốn đi ra ngoài chơi.”
 
Đường lão phu nhân: “Đi chơi lễ Giáng Sinh với bạn học sao?”
 
Đường Uyển Tâm duỗi tay ngón cái, “Bà nội, bà quá thông minh, đến chuyện này cũng biết.”
 
“Hừm suốt ngày chỉ biết nịnh nọt. Nhớ về sớm một chút nhé.” Đường lão phu nhân tươi cười thân thiết nói.
 
“Vâng ạ.” Đường Uyển Tâm mỉm cười đáp.
 
Hai bà cháu hoà thuận vui vẻ cơm nước xong xuôi, Đường Uyển Tâm lại về phòng mình trên lầu, thay đồ. Cô chọn một chiếc váy dài tới đầu gối, phối với áo khoác lông vũ màu trắng. Mái tóc dài ngày thường luôn được buộc đuôi ngựa đơn giản, hôm nay cố ý được thả ra, sợi tóc mềm mại rũ trên vai, cho thêm son môi vào túi xách, cô đã sẵn sàng ra ngoài.
 
Mới đi đến cửa, đã nhìn thấy tài xế trong nhà cũng đang đi tới, “Tiểu thư, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”
 
Đường Uyển Tâm xua xua tay, “Chú Lưu, không cần đâu.”
 
Tài xế: “Đây là dặn dò của tổng tài.”
 
Đường Uyển Tâm mỉm cười đáp: “Thật sự không cần, chỗ cháu muốn đi cách đây rất gần, tạm biệt chú, cháu đi đây.”
 
Cô không nghe tài xế nói thêm gì nữa, bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng chạy khỏi nhà. Cô không biết nói dối, một khi nói dối sẽ đỏ mặt. Khi đang chạy đến thở hổn hển, đột nhiên có người túm lấy cánh tay cô.
 
“A!”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.