Màu cam chính là của tác giả, xanh chính là của ra a~, từ nay về sau đều là như thế bởi vì tác giả bắt đầu lảm nhảm nhiều rồi.
– – – – – – – – – – – – – – – – –
Chỗ ở An Sắt rất lớn, rất, rất khủng bố! Đây làm cảm thán đầu tiên của Mộc khi đi vào nơi này.
Tòa thành này vì cái gì toàn bộ đều là màu đen? Tòa thành này vì cái gì không có cửa? Vì cái gì mọi người là ngồi xe phi hành bay lên? Vì cái gì bãi đỗ xe trên tòa thành lớn như vậy ? Uy………..này làm sao là bãi đỗ xe này rõ ràng là sân bay!!!
Hơn nữa………….ngươi có tất yếu đem toàn thành như vậy ổ bên cạnh vách núi?~~~ Mộc lau lau mồ hôi, này quả thật chính là một đoạn tình tiết trong điện ảnh khủng bồ sao? Nếu có hai con quạ đen bay qua liền càng hoàn mỹ.
“Quác quác~~~” Hai quạ đen phối hợp để chứng tỏ chúng nó có tồn tại. Mộc xấu hổ…….Đây là thật hay giả a!!!
“Will, ngươi đang làm gì?” Mộc ngồi trên giường bệnh trong phòng cấp cứu của tòa thành.
“Lấy máu cậu a.” Will cầm ống tiêm tiếp tục lấy máu, An Sắt mân môi, cái mũi huyết tộc dị thưởng nhạy cảm, mùi máu tươi dụ dỗ sự thèm ăn của An Sắt, từ sau khi An Sắt bị thương bởi vũ khí sinh hóa bởi Lạc, mà bắt đầu ngán ăn, nghe mùi máu tươi liền ghê tởm, này đối với huyết tộc lấy máu làm dinh dưỡng chính mà nói là bệnh nặng, không chỉ đối máu nổi lên phản cảm, thậm chí còn có tình trạng suy yếu, An Sắt làm người thống lĩnh Andy Lôi Khắc, tuyệt không thể có chuyện như vậy phát sinh.
An Sắt liếm liếm răng nanh mọc ra, đây là lần đầu tiên sinh bệnh tới nay thèm máu, khinh bỉ liếc Mộc một cái, phát hiện Mộc cũng đang nhỉn hắn.
“Nhìn ta làm gì? Phẫn nộ hết thảy việc ta làm đối với ngươi?” An Sắt nói.
“Không, người đàn ông khi thua cũng phải biết cách bỏ xuống, đây là ca ca nói cho ta biết.” Mộc cúi đầu, vô lực hạ bả vai, ca ca là nam nhân chân chính, không biết ca ca như thế nào, nhưng là Mộc tuyệt đối tin tưởng, ca ca cậu nhất định bình yên vô sự, ca ca cậu là một đại anh hùng!
“Lâm Khả, tốt không?” Ánh mắt An Sắt sáng lạnh lẽo giống như mèo, hạ mắt, hắn cũng không lưu tâm việc đem người kia cắn chết.
“Ta đã muốn hết sức, An Sắt điện hạ……ngài không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta….Được rồi, ngươi trước có thể cắn một ngụm.” Will lâu mồ hôi, lui ra phía sau từng bước, nhảy ra hướng khác.
“Làm gì?………….Ngươi muốn làm gì a?…………….A! Cắn người a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!!!” Mộc giãy dụa quay qua quay lại, như thế này không phải là đùa, ô ô~~~~ (>_<)~~~~. không phải nòi ưu đãi tốt lắm sao? Như thế nào còn cắn người?! Từng ngụm từng ngụm hút lấy máu tươi, máu đồ vật này so với máu nhân ngư ngon hơn nhiều, giống như sau khi hút vào dạ dày liền có một loại nhiệt lượng ấm áp, toàn thân cao thấp rất thoải mái, cảm giác làm huyết tộc một lần nữa trở về với thân thể. Đứa trẻ đáng thương a~~~ Will một bên rơi lệ đồng tình. Nói: “An Sắt điện hạ, phải tiết chế, tiết chế a, cậu ta nếu biến thành thây khô, bệnh ngài không thể tốt.” “Ân.” An Sắt híp mắt hưởng thụ bữa ăn ngon, máu người này hấp dẫn hắn làm hắn xúc động, răng nanh lùi về, máu vẫn còn lưu luyến, nhân loại dưới thân bất động, nằm im lặng. Mộc rơi lệ đầy mặt, ta đó là thiếu máu choáng váng đầu, ô ô. “Điện hạ, ta trước lấy máu cậu ta đi làm nghiên cứu, tạm thời xem ra, thân thể ngài bởi vì tồn tại dị huyết của cậu ta, không thể ăn cơm bình thường, cũng là bởi vì ngài đang đối máu trong thân thể cậu ta mẫn cảm dị thường.” Will lắc lắc ống nghiệm, bỏ vào trong hộp giữ ấm. “Ngài yên tâm, ngài là người thừa kế dòng họ Andy Lôi Khắc, tầm quan trọng của ngài đối với đế quốc Lâm Khả biết, Lâm Khả có thể nắm chắc, thỉnh điện hạ yên tâm.” Will chạm tới hộp giữ ấm, mĩm cưởi. “Ân.” An Sắt gật đầu vừa lòng. “Đúng rồi, điện hạ phải chú ý tiết chế nga, ha hả.” Will nhìn thoáng qua Mộc nằm trên giường, chúc ngươi may mắn, tiểu tử. (Mộc: Kỳ thật ta đã hơn hai mươi…………) “……………….Ân.” Do dự một chút, An Sắt vẫn là gật gật đầu, nhìn thấy Will rời đi, quay đầu nhìn Mộc ngủ say (Mộc: Ta là thiếu máu té xỉu………..) lại kiềm lòng không được mà cắn lên cái cổ trắng nõn kia, cái gì tiết chế? An Sắt liếm môi dưới, ở trong lòng An Sắt, tiết chế chính là không tiết chế! (bá đạo quá!!).