“Anh hai!!!” Thấy Lạc đang an ổn nằm trên giường mình ngủ, Mộc nghiến răng, gầm một tiếng.
Lạc ngoáy ngoáy tai, một bộ dáng như bị người ta phá hủy màng tai. “Nhanh như vậy đã giặt xong rồi? Làm không tồi, đáng thưởng nha.” Lạc hào phóng đem Mộc đang chống nạnh rống giận ném vào giường.
“Này, anh làm gì hả?!” Mộc quay quay thân mình, hung hăng xem thường.
“Mộc, em có thể hay không vĩnh viễn duy trì cái dạng này~~~” Thân thể Lạc cường tráng ghé vào trên người Mộc, giọng điệu nhẹ nhàng mà quanh quẩn bên tai Mộc. Hơi hơi sửng sốt, Mộc không thèm nói (nhắc) lại.
“Mộc, em không cần khổ sở vì chứng bệnh của mình, Nadeau là không có khả năng chữa khỏi. Cho nên em….”
“Anh muốn em vĩnh viễn chỉ có thể sống trong thế giới mười lăm tuổi sao! Em đã muốn hai mươi tuổi rồi! Thân thể lại chỉ có mười lăm tuổi, anh từng quan tâm qua cảm thụ của em chưa? Còn có màu tóc chết tiệt này!” Hung hăng mà túm một đầu tóc trắng của mình, thanh âm Mộc có chút nghẹn ngào, vì cái gì, gia tộc Viêm Liệt không ai có Nadeau, ngoại trừ chính mình ra, có bao nhiêu người nghi vấn cùng xem thường, cũng không đếm được.
“Mộc. Không nên suy nghĩ, không phải còn có anh sao. Yên tâm đi. Anh sẽ bồi bên cạnh em, mãi mãi.” Lạc quay đầu nhẹ nhàng tiến đến quai hàm Mộc.
“Anh…làm gì?”
“Em đoán đi. Ha hả.”
“Ngô đừng….đừng…” Lạc cắn lấy môi Mộc, không hề ngượng ngùng, hai người hôn nhau ngọt ngào, giao triền. Lạc thu hồi đầu lưỡi, cắn lên nút áo trên quần áo của cậu.
“Không cần! Lạc!~ Không cần, không cần.” Mộc ôm lấy đầu Lạc, ngăn anh tiếp tục. Bọn họ là anh em, đều là đàn ông, huống hồ…chính mình rốt cuộc có thích Lạc hay không? Mộc cũng không biết.
“Vì sao? Mộc, em là người sẽ mang thai sao?” Lạc không cam lòng nhìn chằm chằm ánh mắt của Mộc, nhìn Mộc trong lòng bất an.
“Chúng ta là anh em a!” Mộc chống đối, loại quan hệ vi diệu này còn muốn quấn lấy cậu bao lâu a.
“Kia vì sao lại hôn môi? Cũng là em chán ghét cùng anh ở một chỗ? Hay là em sợ?!”
“Không nên ép em! Lạc!” Nước mắt mãnh liệt tuôn ra, Lạc ai oán thở dài, trở mình nằm sang bên cạnh Mộc, nhìn nóc nhà trong suốt. Loại tình trạng này khi nào mới tốt đây.
“Mộc, em đã ngủ chưa?” Lạc nhẹ nhàng mà hỏi, thuận tiện giúp cậu chỉnh tốt chăn, xoa xoa mái tóc trắng mềm mại.
“Chưa.” Thanh âm rầu rĩ từ trong mền truyền ra.
“Cùng anh nói chuyện ngày mai đi, ngày mai…ngày mai anh xuất chiến rồi.”
“Xuấn chiến!” Chăn bị một cước đá sang một bên.
“Anh, anh phải xuất chiến!!! Trái đất lại gặp xâm lược nữa à?!” Mộc trừng lớn mắt, Lạc chính là người lãnh đạo tương lai của đế quốc Senna, người lãnh đạo trên chiến trường ngày sau!!! Đám người viện Quốc hội đầu óc bị hỏng hết rồi đi! Chiến tranh lần này không đơn giản, muốn để chiến thần tự mình ra đấu?
“Hắc hắc, em lo lắng cho anh?” Lạc vẻ bề ngoài dã tính có mái tóc đỏ như lửa. Còn có tiếng cười tràn ngập sung sướng kia tràn ngập căn phòng.
“Quan tâm anh chính là một tên ngốc a! Anh! Trên chiến trường như một con quỷ! Nói em lo anh đúng hơn là nói em lo cho địch nhân đánh nhau với anh.” Mộc trở mình xem thường một cái.
“A?! Em sao có thể nói như vậy với anh của mình chứ!” Lạc cười trách móc, lập tức trở nên xấu hổ, hai người ngồi xuống bắt đầu chế nhạo nhau.