“Đây là……….chỗ ở nữ vương?~ An Sắt, ngươi xác định?” Khóe miệng Mộc run rẩy nho nhỏ vài cái.
An Sắt từ trong túi lấy ra hai cái khăn đã chuẩn bị tốt, che kím miệng mũi của mình, lại đưa cho Mộc một cái, nhìn Mộc hảo hảo che chắn miệng mũi của mình, sau đó mới gật đầu.
Ai ngờ tới nỗi thế này, nếu không phải tình thế nguy cấp, An Sắt cũng không muốn để cho Mộc thấy cảnh tượng như vậy.
Nữ vương chết tiệt!
Tòa thành chết tiệt!
Hai người……………không……………là hai huyết tộc đang cao nhã bước đi. một thân quân trang màu lam, cao ngạo giống như con thiên nga.
Đáng tiếc, trên mặt đều mang mặt nạ phòng độc, chỉ lộ ra đôi mắt, như vậy, chọc cười Mộc.
An Sắt thấy Mộc cười khanh khách, hiểu được không ghét bỏ nơi này, không bởi vì nữ vương mà đối ấn tượng chính mình xấu đi, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên. Đối với hai thiên nga ‘võ trang’ kia cũng không xấu mặt.
“Mạn Tư Đan cung nghênh An Sắt điện hạ, nữ vương chờ ngài đã lâu.” Đi đến trước mặt, hai người kia mới lộ ra mặt, trong đó có Mạn Tư Đan là cận vệ nữ vương, Mạn Tư Đan thực ‘lễ phép’ chào bọn họ theo nghi thức quân đội, ánh mắt còn thực ‘ôn nhu’ ‘nhìn’ Mộc một cái.
Mộc cười lập tức nghẹn lại, mặt hiện lên tầng xanh tầng trắng.
Ngốc tử đều nhanh nhìn ra, Mạn Tư Đan này tuyệt đối là một người bất hòa với An Sắt!
Mộc mạc danh kỳ diệu trừng mắt liếc nhìn, tâm tình không một chút tốt, còn có điểm ủy khuất nho nhỏ, [Thần! Lão tử trêu ngươi, chọc giận ngươi!]
Hành vi Mạn Tư Đan tự nhiên bị An Sắt thấy được, mặt hắn nhanh chóng kết một tầng băng, còn thiếu chút lạnh lẽo! An Sắt lạnh lùng nói lầm bầm nói vài tiếng, Mạn Tư Đan nghĩ An Sắt sẽ hoàn lễ, liền thẳng lưng, tính dẫn đường, không nghĩ đến………..
“Ta cho ngươi đi sao? ! Cận vệ Mạn Tư Đan.” An Sắt khinh bỉ nói.
“………..” Thân thể Mạn Tư Đan cứng ngắt, có chút ngốc lăng mà nhìn An Sắt liếc mặt một cái, ánh mắt An Sắt hung hăng, lạnh lùng, mắt mèo màu đỏ tươi.
An Sắt tự nhiên mà đưa tay để ở trên lưng Mộc, làm mặt Mộc đỏ lên.
“Ngươi, dẫn đường.”
Vệ binh bị An Sắt chỉ đến, run rầy gật đầu, khi dẫn đường còn cẩn thận quay đầu lại nhìn Mạn Tư Đan đang cứng ngắt ở ở nơi đó, mới dẫn đường.
Mặt Mộc thường thường ma xát vào cánh tay An Sắt, An Sắt rất cao, rất có uy nghiêm, dựa vạo An Sắt, mộc có một loại cảm giác nhỏ nhỏ ngọt ngào, vận là cảm thấy nam nhân nhà mình đáng tin!
An Sắt là bảo vệ vợ! Vẫn là lão công siêu cấo bảo vệ vợ!
Xuyên qua bộ xương điêu khắc cụt hai tay, , nhiều khe tường màu trắng, có vài lần Mộc thiếu chút nữa bị phiến đá đụng trúng, làm cho máu căng khắp nơi. Vẫn là An Sắt đi một bên nhắc nhở, bảo hộ.
Bời vì có đá, Mộc cùng An Sắt bước đi thật nhanh, cũng cùng Mộc rõ ràng lẻn đến trong lòng An Sắt, An Sắt lại tưởng Mộc yêu thương nhung nhớ, ôm đến chặt chẽ, cuối cùng ôm ngang lấy Mộc, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối nói: “Đừng lộn xộn, dựa vào ngực ta.”
Mặt Mộc đỏ bừng, trộm liếc nhìn người dẫn đường, phát hiện người ta không nhìn nơi này, mới thở dài một hơi, mặt chôn trong lòng An Sắt, than thở: “Ôm như vậy mất mặt muốn chết………………”
An Sắt cười cười, lơ đểnh, còn nhìn thoáng qua một nơi……..
Nơi đó, có một con muỗi nho nhỏ, đó chẳng qua chỉ là một loại máy móc dùng để theo dõi…….Người theo dõi bên kia, các ngón tay trắng nhỏ, móng tay được sơn đỏ xoa cằm mình, đôi môi dính máu nở nụ cười, lộ ra răng nanh!
Hình ảnh thực khủng bố!
Cho dù ngồi nơi đó chính là nữ vương xinh đẹp………