Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 17: Nụ Hôn Trong Ánh Ban Mai





Bọn họ đi rồi, Chu Ngạn Hiến gối hai tay sau đầu, cười hỏi Dung Duyệt: "Em đoán xem anh đi theo hai người từ khi nào?"
Dung Duyệt nhấc chân, đi trên con đường về nhà mình: "Tôi không muốn biết."
Nó không muốn biết, thế nhưng không ảnh hưởng đến việc Chu Ngạn Hiến tiếp tục nói: "Khi hai người xuất hiện ở đây, đúng lúc anh đang ở trên bậc thang, lập tức nhìn thấy.

Vậy em đoán xem cô gái kia đi theo hai người từ lúc nào?"
Dung Duyệt lườm y một cái.

Chu Ngạn Hiến cười xấu xa: "Anh cũng không biết.

Nói chung khi anh nhìn thấy em, cô ấy đã theo sau hai người rồi.

Nhưng hai người chỉ mải liếc mắt đưa tình, hoàn toàn không để ý đến xung quanh."
Dung Duyệt im lặng một lúc, dừng bước: "Tôi không liếc mắt đưa tình với Thẩm Miên."
Chu Ngạn Hiến dở khóc dở cười: "Cái em nên chú ý không phải vấn đề này.

Mấu chốt là cô gái kia!"
"Tôi biết chị ấy thích Thẩm Miên nên cố tình.

Nói chung chị ấy chẳng sao cả, chỉ muốn mang Thẩm Miên đi mà thôi." Dung Duyệt hết sức bình tĩnh.

Chu Ngạn Hiến trợn mắt: "Vậy mà em không vạch trần?"
Dung Duyệt nheo mắt.

Chu Ngạn Hiến không cách nào phân biệt tâm trạng của Dung Duyệt, vì vậy đành an phận đưa nó về nhà.

Bước trên con đường nhỏ tối tăm hoang vắng.

Chu Ngạn Hiến hỏi Dung Duyệt: "Em sợ không? Cần anh nắm tay không?"
Dung Duyệt lùn hơn y một cái đầu, cự tuyệt: "Tôi không sợ."
Mọi người thường nói bóng đêm đáng sợ vì hắc ám che khuất tầm mắt bọn họ.

Con người ta không thể khám phá được những thứ khủng bố vô hình, vì vậy chỉ có thể dừng bước.

Nhưng Dung Duyệt lại khác, bản thân nó chính là hắc ám.

Dung Duyệt lạnh lùng, trì độn, thuộc cư dân của thế giới hoang vu đó, đến cả ác ma cũng phải cởi mũ, hành lễ với nó.

Chu Ngạn Hiến cười, đổi cách nói: "Anh sợ, vậy em nắm tay anh có được không?"
Dung Duyệt lắc đầu: "Tôi dắt tay anh còn khiến anh sợ hơn."
Chu Ngạn Hiến không tin, kéo tay nó.

Chu Ngạn Hiến cầm lòng bàn tay Dung Duyệt lập tức bị sự lạnh lẽo của nó làm tổn thương.

Chu Ngạn Hiến gào to: "Em không thể mặc nhiều quần áo chút rồi hẵng ra ngoài à?"
Dung Duyệt liếc y, cuối cùng vẫn không cựa tay ra.

Chu Ngạn Hiến đưa Dung Duyệt đến cửa nhà bèn dứt khoát phất tay đi về.

Dung Duyệt về đến nhà tìm chỗ để điện thoại, cầm một tờ giấy kẹp dưới chân đế, nó dựa theo dãy số ghi trên đó, bấm máy.


"Alo." Giọng nói của Thẩm Miên như nước chảy, ăn mòn lòng người.

Nhưng trái tim Dung Duyêthj vẫn cứng rắn, không biết thay đổi: "Em về tới nhà rồi."
Vừa nhát gan, vừa sợ tổn thương, người ta hơi thối lui, nó đã lập tức muốn chạy trốn.

"Ừ...!ừm." Lúc này, Thẩm Miên mới nhận ra ai gọi điện cho mình: "Sắp đến giờ rồi, nhóc phải chuẩn bị đi ngủ à?"
Dung Duyệt liếc đồng hồ điện tử đặt cách đó không xa: "Vẫn sớm."
Đầu bên kia, Thẩm Miên trầm mặc một lúc mới nói: "Hôm nay thực sự xin lỗi."
"Không sao." Dung Duyệt nắm chặt ống nghe.

"Anh đưa Tô Thu Vũ về rồi, hiện tại cũng đang vào trong nhà.

Cô ấy có vẻ không sao.

Nhóc không cần lo lắng."
"Em không lo lắng." Đừng nói Dung Duyệt nhìn ra cô gái đó giả bệnh, dù thật sự có chuyện, nó cùng lắm chỉ hỗ trợ gọi xe cấp cứu.

Thẩm Miên im lặng, cuối cùng nói: "Thực sự xin lỗi."
"Anh nói rồi mà." Giọng điệu Dung Duyệt thản nhiên.

"Đã nói à?" Thẩm Miên bật cười.

"Không biết tại sao anh luôn cảm thấy mình không nên bỏ nhóc lại mới đúng."
"Em đã mười mấy tuổi rồi, tự biết về nhà mình."
"Ừ."
Lần này đến lượt Dung Duyệt trầm mặc.

"Nhóc dám nói thẳng số tuổi ra không? Cái gì mà mười mấy tuổi, mười ba nha.

Dung Duyệt, nhóc còn sợ nói mình trẻ con?" Thẩm Miên cười nhạo nó.

Dung Duyệt hừ một tiếng: "Em cúp máy đây."
Thẩm Miên ở trên đường còn chưa phản ứng kịp, đầu bên kia điện thoaị đã truyền đến âm thanh tút tút.

Anh gãi đầu, sau đó lưu số điện thoại nhà Dung Duyệt.

Gió lạnh thổi, tấn công Thẩm Miên qua phần da trần trụi, may là Dung Duyệt để lại khăn quàng cổ, nên anh mới không bị tổn thương nặng nề.

Thẩm Miên sải dài bước chân, vội vã chạy về nhà.

Pháo hoa phía từ đường đã ngừng, thay thế những bông hoa hóa học lóa mắt, ánh trăng rẽ mây hiện ra, lờ mờ rọi sáng con đường dẫn về nhà.

Thẩm Miên nhìn thấy một chú lùn đứng trước cửa nhà mình.

"Dung Duyệt." Anh kinh ngạc.

Dung Duyệt thở ra một hơi khí lạnh, liếc mắt nhìn Thẩm Miên: "Không phải anh nói đã về tới nhà sao?" Kết quả đứng đây hứng gió nửa ngày mới thấy người.


Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt từ trên xuống dưới, rõ ràng vừa tắm xong mới chạy ra chặn người.

Dung Duyệt duỗi tay, trong tay cầm một túi đồ: "Ba em cũng đi xem pháo hoa, còn mua đồ ăn về, vẫn còn nóng."
Thẩm Miên ngây người tiếp nhận, Dung Duyệt vẫn mở to mắt nhìn anh.

"Sao vậy?" Thẩm Miên nuốt nước bọt.

Anh không biết, ngước nhìn Thẩm Miên từ góc độ của Dung Duyệt, người đàn ông này thật sự gợi cảm hết thuốc chữa.

"Em cũng muốn ăn chung." Dung Duyệt dùng thái độ bình tĩnh nói.

Thẩm Miên thở dài, sau đó đẩy cổng sắt, dẫn nó vào nhà.

"Tiểu Duyệt!" Lưu phu nhân cao hứng.

"Pháo hoa đẹp không con?"
"Con chào dì." Dung Duyệt ngoan ngoãn chào hỏi: "Con mua đồ ăn, dì muốn ăn chung không?"
"Không được, không được." Lưu phu nhân lắc đầu: "Dì phải giữ dáng."
Thẩm Miên xách cổ áo Dung Duyệt kéo lên lầu: "Đúng vậy, nhóc chỉ cần ăn chung với anh là được rồi."
Ở trong tay Thẩm Miên, Dung Duyệt giống như một con rối, anh tùy tiện dùng sức nó đã bị xách lên rồi.

Vào phòng, Thẩm Miên mở lò sưởi.

Không lâu sau, chỗ này đã ấm áp, Dung Duyệt đặt đồ ăn lên bàn, cởi áo khoác.

Quả nhiên nó mặc đồ ngủ bên trong, còn là loại lông xù.

Thẩm Miên liếc Dung Duyệt một cái, cũng cởi áo khoác.

Dung Duyệt chờ Thẩm Miên ngồi xuống lập tức đưa đũa cho anh.

Thẩm Miên nhìn đồ ăn: "Không phải bún cay sao?"
"Bún cay ăn rất ngon."
Thẩm Miên vớt cà rốt mình thích, cắn một miếng.

Ăn rất ngon, nhưng đúng là bún cay.

Hai người ăn xong, cùng nhau ôm bụng dựa lên thành giường nghỉ ngơi.

"Thực sự đã đến giờ đi ngủ của nhóc rồi." Thẩm Miên nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.

Dung Duyệt cũng lướt qua, sau đó nói: "Đêm nay em có thể ngủ ở đây không?"
Thẩm Miên toàn thân mềm nhũn, sau đó gục đầu xuống bả vai nó.

Với tư thế này, Dung Duyệt xoa đầu anh: "Em đã tắm xong, rất sạch sẽ."
Thẩm Miên muốn bùng nổ: "Không được!"
"Ồ...!Anh không thích ngủ chung giường với người khác à?"

"Không phải."
"Vậy sao không thể ngủ chung giường với em?" Dung Duyệt vươn tay, xoay đầu Thẩm Miên về phía mình, đôi mắt sáng như sao sớm: "Rõ ràng em đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà."
Thẩm Miên còn có thể thế nào, chỉ đành đồng ý.

Nhân lúc Thẩm Miên đi tắm, Dung Duyệt gọi điện về nhà nói với Dung Hoài, hôm nay mình ngủ lại nhà Thẩm Miên.

Đầu bên kia điện thoại, Dung Hoài chấn động đến mức không nói lên lời.

Dung Duyệt thấy hắn im lặng, cho rằng ba ngầm đồng ý, vì vậy dứt khoát cúp máy.

Trước khi đi tắm, Thẩm Miên đã ném di động cho Dung Duyệt.

Nó mở trò chơi trong điện thoại, khi đang liên tiếp vượt ải thành công, cửa phòng mở ra.

Thẩm Miên cuốn theo hơi nóng chậm rãi bước vào.

Dung Duyệt đã chui vào chăn trước, nó liếc mắt nhìn Thẩm Miên, tiếp tục cúi đầu chơi game, vỗ vỗ vị trí cạnh mình.

Thẩm Miên đành phải ngồi xuống, sau đó cũng chui vào chăn.

Sau khi vào, anh luôn cứng đờ, không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng phía trước.

Dung Duyệt trả điện thoại cho anh: "Em qua hết cửa rồi." Thẩm Miên cho nó chơi một game hành động nhỏ, nhưng nếu tốc độ phản ứng không đủ nhanh rất dễ chết.

"Chúng ta làm gì đi!" Dung Duyệt nằm sấp trên chăn nhìn anh.

Thẩm Miên phát nổ lần thứ hai: "Nhóc không ngủ được à?"
Dung Duyệt lắc đầu.

Cuối cùng, bọn họ rúc trong chăn xem phim điện ảnh.

Thẩm Miên cẩn thận chọn một bộ phim anh hùng, trong âm thanh "Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều", Thẩm Miên phát hiện vai mình trĩu xuống, Dung Duyệt nhắm mắt, dựa lên người anh ngủ.

Vốn là người có thói quen tắt đèn đi ngủ lúc mười một giờ, đột nhiên thức đến hơn một giờ, đây là chuyện quá hao tổn sinh lực.

Thẩm Miên đỡ Dung Duyệt nằm xuống, đắp chăn cho nó.

Anh tắt video trên điện thoại di động, ngủ bên cạnh Dung Duyệt.

Ban đầu anh tưởng mình sẽ nôn nóng, khó mà vào giấc.

Thế nhưng ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người Dung Duyệt, Thẩm Miên bất tri bất giác an tâm thiếp đi.

Trước khi ngủ không nghĩ nhiều, không có nghĩa khi tỉnh lại cũng sẽ như vậy.

Rạng sáng, Thẩm Miên cảm thấy cánh tay cứng đờ, vì thế mở mắt sớm hơn mọi ngày.

Anh nhìn sang phát hiện một đôi tay đang ôm lấy cánh tay phải của mình.

Cái tay kia thon dài nhưng vẫn có thịt.

Thẩm Miên chuyển tầm mắt, lập tức đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, giống như bị đầu độc, thật sự là ma quỷ sai khiến, Thẩm Miên hướng đến gần Dung Duyệt, đôi môi rơi trên gương mặt nó.

Thần nhất định cũng cho phép mình hôn thiên sứ!
Thẩm Miên nghĩ xong, nghiêng đầu, nhanh chóng ngủ tiếp.


Thẩm Miên coi chuyện này là một giấc mộng.

Thế nhưng người bị anh hôn, lông mi rung động trong nắng sớm, mở ra đôi mắt trong veo.

Chờ sau khi hai người tỉnh lại, Lưu phu nhân làm bữa sáng cho bọn họ, rồi nói phải đi dạo phố với chị em hàng xóm.

Dung Duyệt và Thẩm Miên ăn sáng xong ở trong phòng khách chơi game.

Hai người chơi đến chiều thì có khách tới.

Diệp Kình và Tô Thu Vũ mang quà đến, Thẩm Miên không có biện pháp, mời bọn họ vào nhà ngồi.

Tô Thu Vũ muốn nói chuyện phiếm với Thẩm Miên, Diệp Kình phải đi chơi với trẻ con.

"Nhóc lớn nhanh thật đấy!" Diệp Kình cảm thán.

Dung Duyệt nhìn hắn một cái, đưa cho hắn một tay bấm game.

Diệp Kình tiếp nhận, cùng nó đối chiến.

Chơi hết một ván, giao lưu giữa hai người đã nhanh chóng phát triển.

Diệp Kình hưng phấn khoác tay lên vai Dung Duyệt, Dung Duyệt không hề cự tuyệt.

"Cảm ơn cậu tối qua đã đưa tớ về nhà." Tô Thu Vũ ngại cùng cười nói.

Thẩm Miên cười đáp lại, sau đó rời tầm mắt về phía hai người cách đó không xa.

Tay Diệp Kình càng ôm càng chặt, thậm chí muốn vòng qua người Dung Duyệt cầm tay bấm game.

Thẩm Miên há miệng, nhịn không được cười với Tô Thu Vũ rồi đi về phía bên kia.

"Diệp Kình cậu cũng ăn cái gì đi!" Thẩm Miên đột nhiên kéo tay hắn ra.

"Không ăn, không ăn! Tôi sắp đại chiến ba trăm hiệp!" Diệp Kình hất tay anh.

"Đi thôi đi thôi." Thẩm Miên dùng lực mạnh lôi hắn đi.

Vì thế Diệp Kình bị ép rời khỏi Dung Duyệt.

Sau khi lôi Diệp Kình đi, Thẩm Miên lập tức trở về bên cạnh Dung Duyệt: "Được rồi, nhóc phải về thôi."
"Nhưng em vẫn chưa chơi xong." Dung Duyệt nghiêng ngả, dựa lên người anh.

Thẩm Miên nhìn nó: "Có khách đến, nhóc còn mặc đồ ngủ."
"Xì."
"Về nhà cho anh!"
Thẩm Miên nói với hai người còn lại một tiếng rồi mang Dung Duyệt về nhà.

Dung Duyệt đứng ở cửa thay giầy, nó ngẩng đầu.

Tầm mắt của Tô Thu Vũ và nó đối diện nhau.

Dung Duyệt hiếm thấy chớp mắt cười.

Tô Thu Vũ hừ lạnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.