Điếm tiểu nhị cười càng thêm vui vẻ, "Đúng rồi, nếu không có tiền, ta có thể giới thiệu công tác cho ngươi, chờ ngươi lại qua mười năm nữa hẳn là có thể tích cóp đủ tiền để tham gia."
Charles cật lực đem ngụm máu trong cổ họng nuốt trở vào, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Không có việc gì, cái này không cần phiền toái cậu. Có thể tiếp tục nói cho tôi một chút những việc tiếp theo không?"
Điếm tiểu nhị trong lòng thầm mắng một câu quỷ nghèo, chẳng qua cũng không trì hoãn mà tiếp tục giảng giải cho hắn, đem tình huống thi đấu cơ bản đều nói rõ ràng cho Charles, cuối cùng hắn lại bồi thêm một câu, "Này đó đều là một ít tình huống cơ bản, còn có một ít bí văn cùng bí quyết về thi đấu, Tật Phong Lâu cũng có bán, nếu các ngươi cần, ta có thể mang các ngươi qua đó.", Tuy rằng hắn cảm thấy vài người này cũng không có tiền mua, nhưng hắn vẫn theo thói quen mà nói ra câu này, chờ sau đó hắn mới biết được cái thói quen này có bao nhiêu sáng suốt. Có một vài người, tuy rằng bủn xỉn tiền tài, nhưng là không nhất định không có tiền a.
"Tật Phong Lâu?", Charles kinh ngạc.
"Làm sao vậy? Ngươi không nghe nói qua? Tật Phong Lâu ở thành Vô Danh chúng ta chính là phi thường nổi danh đó."
"trấn Mộ Vân của chúng tôi cũng có một cái Tật Phong Lâu", Charles nói.
Điếm tiểu nhị ha ha cười, "Đúng đúng, chính là Tật Phong Lâu kia, đều là một nhà. Tật Phong Lâu này nha, chính là trải rộng khắp thiên hạ, ngoại trừ thành Vô Danh có tổng bộ Tật Phong Lâu ra, trong các trấn khác cũng có chi nhánh của bọn họ, nơi đó tin tức chính là rất linh thông."
Charles có hai lần kinh nghiệm đi Tật Phong Lâu, hiện tại đối với nơi đó chính là có chút xin miễn cho kẻ bất tài, lần trước một tin tức đã ngốn mất của hắn một trăm lượng bạc, cái tin tức của Ninh Hữu thì càng đắt hơn, đến hai trăm lượng. Hiện tại địa phương này còn là thành Vô Danh, ngay cả khách điếm cũng đắt muốn chết, vậy giá cả ở Tật Phong Lâu kia không phải là cao tới tận trời sao?
"Khách quan ngài tự tiện đi, tiểu nhân còn có việc cần làm, trước không hầu hạ ngài", điếm tiểu nhị hướng về phía một người mới tới liền nhiệt tình đi qua, "Khách quan, ngài là muốn nghỉ chân hay là muốn ở trọ?".
"Hỏi thăm thế nào rồi?", Bạch Đan Phượng đi ra ngoài mua một ít đồ vật cần chuẩn bị, trở về liền nhìn thấy Charles mày ủ mặt ê.
"Đều hỏi rõ ràng rồi, cái khác còn tốt, nhưng là phí báo danh thật sự là dọa người, mỗi một người, cần một trăm lượng bạc. Lại còn có vài chuyện chỉ sợ là phải đi Tật Phong Lâu hỏi, này lại không biết phải tốn phí bao nhiêu tiền nữa", từ sau khi đi vào thế giới này, Charles cảm thấy bản thân vạn phần thiếu tiền.
Bạch Đan Phượng sửng sốt một chút, "Chàng là đang buồn rầu cái này?"
Charles gật đầu, "Đúng vậy"
Bạch Đan Phượng phụt một tiếng bật cười, đến gần, trực tiếp ấn hắn tới trên vách tường, hơi thở hòa quyện. Bạch Đan Phượng nhướng mày, "Phu quân, ta có phải đã nói với chàng hay không, thê tử chàng là một kẻ rất có tiền? Ngân phiếu trong tay ta có đến mười vạn lượng đấy."
Ôn hương nhuyễn ngọc gần sát, huân đến tâm thần Charles mơ màng, yết hầu một trận khát khô, vừa định vòng lấy nàng, Bạch Đan Phượng lại quay đầu về tới bên cạnh bàn, mười phần dứt khoát.
Charles hiện tại trong lòng ngứa ngáy, thật giống như bị một cái lông chim nhỏ quét qua quét lại.
"Đan Phượng, hiện tại sắc trời cũng không còn sớm nữa", Charles sờ sờ cái mũi, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Bạch Đan Phượng.
"...... Em xem chúng ta có phải hay không nên nghỉ ngơi rồi?", Charles chậm rì rì nói, cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn đến vợ yêu nhà mình, trong lòng hắn liền tràn đầy lửa nóng, nhưng là lại không dám nhiều lời.
"Nga ~", Bạch Đan Phượng kéo dài âm đuôi, tim Charles đập đập lập tức gia tốc, cực kỳ khẩn trương.
"Xác thật là nên", Bạch Đan Phượng khóe miệng cong lên, ánh mắt hoặc nhân.
"Rầm", Charles nuốt xuống một ngụm nước miếng.
————
Ngày hôm sau, vì để sau này hành động cho tiện, Bạch Đan Phượng phi thường sảng khoái cho Ninh Hữu và Charles mỗi người một vạn lượng. Lúc này tâm tình Charles có thể gọi là kiêu ngạo, cảm giác bị vợ yêu nuôi, tuyệt quá!
Trước một ngày, Charles và Bạch Đan Phượng đã một người tìm hiểu tin tức, một người mua vật phẩm cần thiết, Ninh Hữu cũng không có nhàn rỗi, cậu tốn hơn nửa ngày thời gian đem toàn bộ thành Vô Danh quan sát một lần, đem tình hình đại khái ở nơi này ấn vào trong đầu mình. Một chuyến như vậy, cậu lại phát hiện được nơi này xác thật là nơi tàng long ngọa hổ, rất nhiều địa phương linh thức của cậu đều không thể thẩm thấu vào được, còn có mấy lần cậu đã nhận ra nguy hiểm mà chủ động lui ra. Cậu vốn là ôm một tia may mắn, muốn tìm được tung tích không gian vực trong truyền thuyết, nhưng hiển nhiên là cậu đã nghĩ quá đẹp tốt rồi, chẳng qua Ninh Hữu cũng không có thất vọng, nửa ngày thời gian này, câu đã đem bố cục đại khái của nơi này đều ghi nhớ rõ ràng.
Trong đó cũng bao gồm cả Tật Phong Lâu.
"Vẫn là để điếm tiểu nhị dẫn đường đi", Ninh Hữu cân nhắc một chút.
"Vì cái gì, cậu không phải biết ở chỗ nào sao?", Charles nghi hoặc.
"Có người dẫn đường, so với tự mình tìm đường thì tốt hơn", Bạch Đan Phượng nói, "Dù sao chúng ta đối với thành Vô Danh cũng không quen thuộc, tìm người dẫn đường, sẽ thuận buồm xuôi gió không ít. Nhiều nhất cũng chỉ là tiêu chút tiền mà thôi, nhưng lại có thể giảm bớt không ít phiền toái cho chúng ta."
Vợ yêu đã mở miệng, Charles lập tức vô cùng cao hứng liền đi làm.
Ninh Hữu nghi hoặc, "Ngươi có cảm thấy Charles quái quái hay không? Ân...... Cứ có cảm giác có chút cao hứng quá phận rồi......"
Bạch Đan Phượng ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, cười, "Chờ ngươi thành thân rồi sẽ biết."
Ninh Hữu giận dữ, chuyện thứ nhất khi cậu trở về chính là tìm Kỳ Tĩnh kết hôn!
"Khách quan có gì phân phó?", Charles tìm vẫn là điếm tiểu nhị lúc trước.
"Chúng tôi muốn đi Tật Phong Lâu một chuyến, cậu dẫn đường đi", Charles đem ngân lượng ném tới trong lòng ngực hắn, "Có thời gian không?"
Điếm tiểu nhị vừa thấy bạc đôi mắt liền thẳng, biến thành ngoan ngoãn, một thỏi bạc này chính là tiền công gần nửa năm của hắn đấy. "Có có, đương nhiên là có thời gian."
Dưới điếm tiểu nhị dẫn dắt, ba người đi thẳng đến Tật Phong Lâu, chẳng qua điếm tiểu nhị này lại không có đi cửa chính, mà là từ cửa sau lén lút đi vào.
"Tôi sao lại cảm thấy không đáng tin cậy như vậy nhỉ......", Charles theo ở phía sau, khóe miệng co giật.
"Hắc, lão huynh, ta mang việc tới cho ngươi nè", điếm tiểu nhị rẽ trái rẽ phải tìm được một căn phòng, gõ cửa nói.
"Kẽo kẹt", mở cửa chính là một thanh niên nam tử, mắt say lờ đờ mơ mộng, "Tiểu Lục Tử à, mau vào mau vào."
Ba người Ninh Hữu đi theo điếm tiểu nhị đi vào, trong phòng một cổ mùi rượu nồng nặc truyền đến, ba người ghét bỏ bịt kín cái mũi.
"Ngươi đây là buồn ở đây mấy ngày rồi hả?", Bạch Đan Phượng muộn thanh nói, "Hương vị này cũng tuyệt đấy."
Con ma men nghe được thanh âm, hoảng đầu hoảng não nhìn qua, vừa nhìn thấy người nói, lập tức ngây dại, mắt lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi, "Mỹ nhân!"