Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 103



"Tránh ra!", Hùng Sơn quát lui đám người phía trước, lấy khí thế thẳng tiến không lùi tiến lên phía trước.

Ngoài đám người, cách đó không xa.

"Chủ thượng, Thiên Tuyền đại nhân bảo thuộc hạ giao cho ngài mật cuốn."

"Lấy tới", một thanh âm trầm thấp truyền ra, người nói chuyện thân hình cao lớn, khuôn mặt thâm thúy, mang theo một cổ khí thế vững vàng mà nghiêm nghị.

Ninh Hữu ngồi ở trên vai Hùng Sơn, tầm nhìn cực kỳ trống trải. Bỗng nhiên cậu nghe được một đoạn thanh âm mười phần quen tai, trong lòng nhảy dựng, vội vàng nghiêng đầu nhìn lại.

Đó là ——?!

Ninh Hữu còn muốn nhìn rõ ràng, Hùng Sơn đã mang theo cậu vọt vào bên trong bí cảnh, tầm nhìn tức khắc thay đổi thành một bộ dáng khác. Cậu vội vàng nhảy xuống đầu vai Hùng Sơn, phóng ra bên ngoài bí cảnh, nhưng là lại bị kết giới vô hình chắn ở bên ngoài.

"Ngươi phát điên cái gì vậy!", Một người mới vừa tiến vào bị Ninh Hữu đụng ngã, nổi giận quát, một quyền liền đánh đến.

Ninh Hữu không trốn cũng không né, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có phân cho hắn một tia, chỉ là giống như si ngốc hướng ra bên ngoài.

"Lăn!", Hùng Sơn ngăn lại công kích của người nọ, dùng sức một cái liền ném hắn đi ra ngoài.

"Ngươi làm sao vậy?", Bạch Đan Phượng kéo Ninh Hữu bị kết giới bắn ngược lại trên mặt đất lại, có chút lo lắng nói.

Ninh Hữu trấn an linh lực đang bất ổn trong thân thể, biểu tình do dự, lẩm bẩm nói, "...... Tôi vừa rồi giống như nhìn thấy Kỳ Tĩnh...... Này không thể nào a, anh ấy sao có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này được?"

"Kỳ Tĩnh? Người quen của ngươi?", Bạch Đan Phượng hỏi.

"Anh ấy là đạo lữ của tôi", Ninh Hữu cơ hồ là theo bản năng trả lời, vẫn như cũ có chút mờ mịt.

Bạch Đan Phượng kinh ngạc, "Thê tử của ngươi cũng tới nơi này?"

Ninh Hữu không chú ý Bạch Đan Phượng dùng từ, chỉ là chần chờ nói, "Tôi hẳn là không có nhìn lầm, nhưng là sao có thể chứ?"

"Không có gì là không có khả năng", Charles nói, "Nếu cậu có thể tới đây, vậy thê tử của cậu cũng có thể đến đây. Có khả năng hai người là từ thế giới nguyên lai biến mất cùng nhau, chẳng qua là rớt đến địa phương không giống nhau?"

Ninh Hữu thông suốt, "Đúng, khẳng định là như thế!"

Nhìn thấy Ninh Hữu phục hồi tinh thần lại, Bạch Đan Phượng không khỏi trêu ghẹo, "Ngươi mới bao lớn chứ, thế nhưng đã cưới vợ rồi, cô nương kia sẽ không giống như ngươi đều là hài tử chưa lớn đâu đi?"

Ninh Hữu mắt trợn trắng, "Ngươi mới là hài tử, ta đều đã hơn một trăm tuổi rồi!"

Bạch Đan Phượng khụ một tiếng, lúc trước nàng cũng có biết tuổi cụ thể của Ninh Hữu, nhưng bất đắc dĩ bộ dáng thiếu niên này của Ninh Hữu thật sự là quá có tính lừa gạt, luôn làm nàng quên đi số tuổi chân thật của Ninh Hữu.

"Hơn nữa Kỳ Tĩnh mới không phải là cô nương! Anh ấy là nam nhân soái khí nhất trên đời này!", Ninh Hữu mi mắt cong cong, vừa nói đến Kỳ Tĩnh, đôi mắt cậu đều sáng lên.

Bạch Đan Phượng ngạc nhiên, "Nam nhân?!"

Charles nhưng thật ra rất dễ dàng tiếp thu, thế giới kia của hắn, nam nam yêu nhau thật ra cũng không ít. Bạch Đan Phượng giật mình trong chốc lát liền cũng bình thường lại, càng thêm cảm thấy vẫn là nam nhân và Ninh Hữu càng xứng đôi hơn một chút, đồng thời cũng càng tò mò đạo lữ của Ninh Hữu là người như thế nào.

"Cậu ở nơi nào nhìn thấy trượng...... Khụ khụ, người yêu của cậu vậy?", Charles hỏi, "Anh ta cũng theo chúng ta tiến vào Giao Khê bí cảnh sao?"

Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Anh ấy không có tiến vào, lúc tôi nhìn thấy anh ấy ở bên ngoài đám người, anh ấy hình như là ở cùng với đội ngũ Vô Danh Thành.", Ninh Hữu nói đến đoạn sau liền dừng một chút, có chút hoài nghi mình có phải là nhìn lầm rồi hay không.

"Vô Danh thành?", Bạch Đan Phượng nhíu mày, "Chẳng lẽ anh ta không chuẩn bị tham gia Vô Danh đại hội sau đó trở về sao?"

"Hoặc là nói anh ta cảm thấy cậu có khả năng ở chỗ này, cho nên đợi ở Vô Danh Thành muốn hội hợp cùng cậu?"

"Tôi cảm thấy khả năng này không nhỏ đâu", Charles nói, "Bất quá cũng tồn tại tình huống cậu nhìn lầm người, chờ chúng ta từ Giao Khê bí cảnh này đi ra ngoài, liền đi tìm người trước."

"Ta cũng hỗ trợ!", Nghe xong nửa ngày, Hùng Sơn rốt cuộc cũng có cơ hội xen miệng.

"Cám ơn", Ninh Hữu thành khẩn nói.

"Khách khí như vậy là coi chúng ta thành người ngoài sao?", Bạch Đan Phượng giả vờ tức giận.

Ninh Hữu hắc hắc cười.

Bọn họ ở cửa vào bí cảnh lại đợi trong chốc lát, cẩn thận quan sát mỗi người tiến vào, thẳng đến khi bí cảnh đóng cửa, Ninh Hữu vẫn không có phát hiện ra Kỳ Tĩnh, tuy rằng là bên trong dự kiến, nhưng vẫn có chút mất mát.

Bạch Đan Phượng: "Đừng nghĩ quá nhiều, hiện tại ngươi cần phải làm là cam đoan bản thân an an toàn toàn, chờ một tháng qua đi, lại nỗ lực tìm người."

"Vậy hiện tại chúng ta xuất phát đi", Ninh Hữu tràn ngập ý chí chiến đấu.

"Hữu Hữu, đi lên không?", Hùng Sơn khờ khờ nói.

Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, cậu thực thích cảm giác ngồi ở đầu vai Hùng Sơn.

*Editor: Tiểu công mà không xuất hiện là tiểu thụ bỏ theo tên khác đóa! Ta cũng thích ngây ngô cường tráng công lắm đó

"Đi thôi", Hùng Sơn khiêng Ninh Hữu lên trên vai, đi ở đằng trước hai người Bạch Đan Phượng.

Trước khi tiến vào Giao Khê bí cảnh, mỗi người bọn họ đều được nhận một phần trân vật phổ, trên trân vật phổ này ghi lại các loại tài nguyên quý hiếm trong Giao Khê bí cảnh, mỗi một loại đều tương ứng với một lượng điểm cống hiến. Đem chỗ tài nguyên quý hiến thu được này giao cho Vô Danh Thành, sẽ có được điểm cống hiến, khi điểm cống hiến tích lũy đủ một vạn điểm, liền sẽ đạt được tư cách sử dụng không gian vực, cũng chính là tư cách về nhà. Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không giao ra, đem đồ vật thu được làm của mình, trong Vô Danh thành này cũng có chỗ chuyên môn thu mua mấy thứ này, bán một hai thứ ở nơi này bình thường cũng đủ để tiêu dao trong Vô Danh thành nhiều năm.

Trừ bỏ Hùng Sơn, trong đoàn người Ninh Hữu, bởi vì tinh thần lực cường đại, cho nên trí nhớ đều cực kỳ tốt, xem qua một lần liền trên cơ bản đều đã nhớ hết. Hùng Sơn nhưng lại không nhớ kỹ, nhìn thấy một đồ vật tương đối đặc thù liền dò hỏi Ninh Hữu. Lung lay suốt nửa ngày, bọn họ cái gì cũng không có phát hiện.

"Xem ra bên ngoài này không có gì", Charles thất vọng, "Chỉ có thể đi vào trong rồi."

Ở bên ngoài người vô tình chạm mặt bọn họ cũng không ít, dù sao bên ngoài này đồ vật có khả năng sẽ ít một chút, nhưng lại không có nguy hiểm gì, thứ tốt chân chính đều ở bên trong, nhưng cũng phải có mệnh để lấy được.

Sau khi quyết định, bốn người liền thay đổi phương hướng của mình, đi về phía đông nam, đích đến của bọn họ là dung nham trì.

Trong tập thông tin mà bọn họ mua được ở Tật Phong Lâu, có một phần bản đồ giản lược, đại khái miêu tả mấy địa phương tương đối trứ danh trong Giao Khê bí cảnh này. Nói giản lược thật đúng là một chút cũng không phức tạp, chỉ cho phương hướng đại khái, cụ thể đường nhỏ cùng khoảng cách một chút cũng không có thể hiện.

Nhìn thầy bốn người Ninh Hữu rời khỏi bên ngoài, mấy người tìm vận may chung quanh giao lưu ánh mắt với nhau một chút, trước sau liền đi theo.

Hùng Sơn đối với cảnh vật chung quanh cảm giác cực kỳ nhạy bén, đã sớm phát hiện ra vài người này, càng đừng nói tới Ninh Hữu linh thức còn phát tán trong vòng trăm mét, nhất cử nhất động của bọn họ mấy người Ninh Hữu đã sớm biết.

Ở một cái chỗ ngoặt, mấy người Hùng Sơn biến mất bóng dáng.

"Bọn họ đâu rồi?!" Một người tức đến muốn hộc máu nói, "Sao lại nhanh như vậy đã biến mất vô tung vô ảnh chứ!"

"Các ngươi muốn đi theo chúng ta tới khi nào?", Bạch Đan Phượng hai tay vòng trước ngực, dựa vào bức tường bên cạnh.

"Ai đi theo các ngươi?", Một người trung niên lùn gầy đầu tiên là bị Bạch Đan Phượng đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, sau đó phản ứng lại lập tức nói, "Chúng ta muốn chạy tới đâu thì đi tới đó, ai biết ngươi thế nhưng lại nhảy ra!"

"Khi ta không nghe rõ lời các ngươi vừa rồi à?", Bạch Đan Phượng trong mắt hiện lên một tia lãnh quang, "Nói, các ngươi đi theo chúng ta là muốn làm gì?!"

"Đều đã nói không đi theo các ngươi rồi", người trung niên lùn gầy kia thanh âm rõ ràng là chột dạ, "Tin hay không thì tùy thích."

"Lão tử liền đi theo các ngươi đó, thế nào!", Một tráng hán tóc tán loạn đứng dậy, xách theo đại đao trên tay mình, "Các ngươi có phải là biết địa phương có bảo vật không, nhanh dẫn đường, bằng không lão tử liền chém chết các ngươi!"

Một thanh niên cao cao vội vàng kéo hắn trở về, thấp giọng nói, "Tổ tông của ta ơi, ngươi ngàn vạn lần đừng lại gây chuyện nữa, ngươi không thấy được con gấu giữa bọn họ kia à, chỉ một tên kia thôi là có thể giải quyết một đám người chúng ta rồi, ngươi ngàn vạn lần phải an phận chút."

Tráng hán có chút khó chịu, nhìn nhìn Hùng Sơn sau liền không tình nguyện không hé răng nữa.

Bạch Đan Phượng cười nhạo một tiếng.

Người trung niên lùn gầy kia trên mặt cũng không nhịn được, cả giận nói, "Ngươi còn muốn thế nào? Ta thừa nhận chúng ta xác thật là đi theo các ngươi, cùng lắm thì không đi theo nữa, các ngươi thích đi đâu thì đi đi, đừng có ở chỗ này vướng bận."

Không thấy mấy người Ninh Hữu có động tác gì, trên đầu người trung niên lùn gầy kia bỗng nhiên bốc cháy lên một thốc hỏa, chỉ khoảng nửa khắc, tóc của hắn liền bị thiêu hết, da đầu cũng bị bỏng một mảnh thảm thiết. Người trung niên lập tức ôm đầu thảm thống tru lên, mấy người khác cũng bị chiêu thức ấy làm cho kinh sợ.

Bạch Đan Phượng cười, một tay xách người trung niên kia lên, hung hăng mà quăng cho hắn một cái tát, trực tiếp đánh hắn ngã trên mặt đất, miệng sưng lên. Nằm ở trên mặt đất, người trung niên kia trong mắt tràn ngập kinh sợ.

Charles hơi có chút đau lòng lấy nước rửa tay cho Bạch Đan Phượng, Bạch Đan Phượng còn ngại không đủ sạch sẽ, bảo hắn rửa lại mấy lần.

"Thao cha ngươi!", Tráng hán lửa giận tận trời, khiêng đao liền muốn xông lên, bị thanh niên cao cao ngăn cản.

Ninh Hữu trên tay vừa động, tráng hán kia lập tức cũng bị một trận lệ phong đánh lên miệng, nửa khuôn mặt quanh miệng đều bị sung huyết sưng lên, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng làm không được, chỉ có thể nghe thấy thanh âm ong ong.

"Miệng tốt nhất là sạch sẽ một chút", Ninh Hữu cười. B ngoài cậu là một thiếu niên nhu nhược, nhưng ở trong mắt những người đó lại phảng phất như ma quỷ hung ác vậy.

Trải qua những việc này, những người đó đều trở nên thành thật, không ai dám lại nói cái gì nữa.

"Đừng lại đi theo chúng tôi, nếu không tôi không cam đoan lần sau các ngươi còn có thể tồn tại nữa đâu", Ninh Hữu nói, nhìn cũng không thèm nhìn phản ứng của mấy người kia, Ninh Hữu vỗ vỗ Hùng Sơn, "Chúng ta đi thôi."

Đoàn người theo phía sau, Ninh Hữu cũng không tính toán ngăn cản bọn họ, nhưng là ngoại phóng linh thức lại nghe thấy sau khi mấy người bọn họ lấy được bảo vật, bọn chúng tính toán sẽ âm thầm đi theo cướp đoạt. Cũng may là cậu không nghe được ý tưởng giết người, nếu không mấy người này liền sẽ không phải bộ dạng như hiện tại nữa đâu.

Không nói đến mấy người kia đang có phản ứng gì, mấy người Ninh Hữu sau khi đi nửa ngày không sai biệt lắm, rốt cuộc cũng cảm nhận được nhiệt độ cực nóng ập vào trước mặt.

*Editor: Em là sự thật? Hay là ảo giác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.