Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 104



Dung nham trì này lại trở thành dung nham ma trì, thật sự là bởi vì cảnh tượng trong đó quá mức làm cho người ta sợ hãi, không giống vật trong nhân gian.

Toàn bộ con đường trong dung nham ma trì chỉ đủ cho một người đi, uốn lượn vờn quanh, bốn phương thông suốt, mà phía dưới đường này, ước chừng khoảng mười mét, đó là dung nham quay cuồng, nhiệt độ cực nóng đem không khí đều bốc hơi thành không khí loãng, ngẫu nhiên còn có dung nham bắn toé, trực tiếp vọt tới trên đường nhỏ, phát ra thanh âm "pốc pốc ~".

Ninh Hữu một hàng bốn người sau khi nhìn thấy cảnh tượng này đều có chút ngây ra.

Charles trợn mắt há hốc mồm chỉ vào dung nham ma trì, "Đây là nơi mà con người có thể thông qua sao?"

Bởi vì nhiệt độ ở nơi này cực nóng, Hùng Sơn đã khống chế không được mà khôi phục hình người, da lông hình thú dày nặng trên người thật sự là làm gã có chút ăn không tiêu. Nhưng cho dù như vậy, Hùng Sơn vẫn bị nhiệt khí chưng đến một chút sức lực cũng không có.

"Chú ở chỗ đó chờ chúng tôi đi", Ninh Hữu chỉ chỉ chỗ râm mát nơi xa.

Hùng Sơn cũng không ra vẻ, biết tình trạng của mình căn bản là không thể giúp được gì, phi thường dứt khoát đi qua.

Charles nhìn nhìn Hùng Sơn, lại nhìn nhìn dung nham ma trì phía trước, trong lòng kêu một tiếng rối rắm.

"Đan Phượng, em cũng đi đến chỗ Hùng Sơn đi, nơi này thật sự là quá nguy hiểm", Charles căng da đầu nói.

Bạch Đan Phượng cười một chút, "Được rồi, hiện tại thực lực của ta hẳn là còn có thể đi thử một chút rồi, chàng không cần lo lắng. Còn chàng không có được cảnh giới như chúng ta, cũng đừng làm cái gì để a miêu a cẩu nhặt tiện nghi nữa."

Charles trong lòng tuy là cực kỳ sợ hãi đối với dung nham ma trì kia, nhưng vẫn cắn chặt răng, "Anh cũng cùng đi với hai người."

"Lỡ như chàng ngã xuống, là muốn cho ta sớm ngày tái giá sao?", Bạch Đan Phượng hài hước nói. Charles bị lời này kích thích giật mình một cái, cũng không cường ngạnh muốn kiên trì suy nghĩ của mình nữa, "Vậy hai người nhất định phải cẩn thận."

"Đây là dược tề hạ nhiệt độ", Charles móc ra hai cái bình nhỏ, "Ở dưới nhiệt độ hiện tại đại khái có thể bảo trì được mười phút, hai người nhất định phải nắm chặt."

Mục tiêu của mấy người Ninh Hữu bọn họ là diễm tinh trong dung nham ma trì này. Ở giữa dung nham ma trì là một đài đất tròn, mà ở giữa đài đất này có một cái động nhỏ, diễm tinh đang ở trong đó. Bất quá lấy tầm nhìn hiện tại của bọn họ, thật ra cái gì cũng nhìn không tới, nơi này khả năng có rất nhiều diễm tinh, cũng có thể đã sớm bị người khác cầm đi, cho dù có đi tới nơi đó, lấy được hay không cũng còn phải xem vận khí.

Dung nham ma trì này giống như là có người tạo ra, mỗi một đường đi trong dung nham ma trì này tuy rằng uốn lượn không ngừng, nhưng độ rộng lại đều như nhau.

Ninh Hữu có kim hỏa linh căn, đối với hoàn cảnh nơi này thích ứng còn coi như không tồi, chẳng qua linh khí chung quanh quá mức thô bạo, nếu không cậu cũng có thể trực tiếp ngự không mà đi qua rồi, cũng tỉnh lược chút công việc.

Đường đi trong dung nham ma trì này tổng cộng có bốn con đường, lúc không cẩn thận nhìn qua liền rõ rành mạch, nhưng đến khi muốn phân biệt hướng đi của mấy đường, thì trước mắt lại phảng phất như bị bịt kín một tầng sương mù.

Không có biện pháp, hai người chỉ có thể tùy ý lựa chọn một con đường mà bước lên.

"Tình huống nơi này có chút quỷ dị a......", Bạch Đan Phượng không khỏi nói thầm, nàng nhìn thoáng về phía sau, vốn chỉ là khoảng cách một bước, hiện tại thoạt nhìn lại giống như cách chỗ ra hơn mười mét.

"Đây là ảo trận", Ninh Hữu nói, "Cẩn thận một chút, đi theo phía sau ta, đừng rơi xuống."

Hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách một bước, sẽ không vướng bận nhau, khi một người có việc, người sau cũng có thể phản ứng đúng lúc.

Thời điểm Bạch Đan Phượng đi đường không nhịn được nhìn thoáng qua phía dưới, dung nham mãnh liệt kia tựa như là muốn nghênh diện nhào lên vậy, Bạch Đan Phượng hoảng sợ, thân mình nhịn không được nhoáng lên.

"Đừng nhìn xuống dưới", Ninh Hữu dùng linh lực đỡ nàng một phen, giúp nàng ổn định thân hình, "Thử dùng linh thức của ngươi đi cảm thụ."

Bạch Đan Phượng lòng còn sợ hãi, không dám lại nhìn nữa, nghe Ninh Hữu nói, nỗ lực dùng linh thức của mình đi cảm thụ động tĩnh quanh thân. Hiện tại tu vi của nàng cũng bất quá mới chỉ vừa dẫn khí nhập thể, thậm chí ngay cả Luyện Khí tầng một cũng chưa đạt tới, linh thức ngoại phóng là không làm được, nhưng cảm giác đối với ngoại giới cũng là cực kỳ mẫn cảm.

"Hai người đi đường khác đi!", Charles sốt ruột muốn bốc lửa, "Phía trước là tử lộ đó, trở về đi, quẹo vào!"

Khác với tầm nhìn trong dung nham ma trì, Charles chỉ cần không ở cửa đi đường nhỏ cân nhắc hướng đi, ở bên ngoài liền có thể thấy rõ ràng tình huống bên trong, lúc này nhìn thấy bọn họ đang đi vào tử lộ liền nhịn không được nóng nảy. Nhưng vô luận Charles ở bên ngoài kêu như thế nào, bên trong lại một chút thanh âm cũng nghe không được.

Ninh Hữu đi lên phía trước vài bước, thân hình ngừng lại, "Trở về đi thôi, phía trước là tử lộ."

Tầm mắt Bạch Đan Phượng lướt qua phía trước cậu nhìn nhìn, "Kia không phải là còn có đường rất dài sao?", Tuy trong lòng có nghi vấn, Bạch Đan Phượng lại cũng không có bất luận chần chờ gì liền xoay thân, hiện tại tu vi của nàng còn quá kém, vẫn là nghe lời thì hơn.

Lại đi thêm một đoạn đường, "Từ từ!", Ninh Hữu bỗng nhiên quát.

Bạch Đan Phượng theo bản năng dừng bước, mà chính là trong nháy mắt như vậy, một đoạn đường phía trước cũng đã bị dung nham bao phủ. Trên giày của Bạch Đan Phượng bị bắn một giọt, nháy mắt đâm ra một cái động lớn, nếu không phải Bạch Đan Phượng phản ứng đúng lúc dùng một chút linh lực bảo vệ chân của mình, chỉ sợ cũng đã bị chút dung nham này đốt xuyên rồi.

Bạch Đan Phượng: "......"

...... Thiệt kích thích!

Còn không đợi dung nham phía trước biến mất, Bạch Đan Phượng lại đột nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt, theo bản năng đi lên phía trước vài bước, mà Ninh Hữu cũng nhanh chóng theo đi lên, phía sau bọn họ lại là một trận dung nham.

Có lẽ là vừa rồi Bạch Đan Phượng đã kích phát vào chốt mở nào đó, nàng hiện tại đối với dung nham này cảm giác cực kỳ nhạy bén, không cần Ninh Hữu nhắc nhở vẫn có thể phi thường linh hoạt tránh đi dung nham.

Sau khi trải qua mấy lượt tử lộ, bọn họ rốt cuộc cũng thấy được cái đài ở giữa.

Mà lúc này, thời gian mười phút đã sớm trôi qua, dược tề của Charles đã mất đi tác dụng. Hiện tại, hơi Ninh Hữu thở ra đều là cực nóng, càng đừng nói đến Bạch Đan Phượng.

"Chúng ta tăng tốc đi", Ninh Hữu nói, có chút cố sức dựng lên một tầng linh khí tráo cho mình cùng Bạch Đan Phượng.

"Hô ——", Bạch Đan Phượng đem nửa mái tóc hoàn toàn vắt lên đỉnh đầu, xoa xoa mồ hôi trên cổ, "Chờ sau khi ta đi ra ngoài chuyện thứ nhất chính là tìm một chỗ tắm rửa!"

"Cũng không biết Vô Danh Thành này nghĩ như thế nào, thế nhưng lại bảo chúng ta tới nơi này kiếm đồ vật, trời mới biết cái địa phương như thế này rốt cuộc là làm sao mà có được, lơ đãng chút liền phải chết người à", Bạch Đan Phượng như là vì thư giải nhiệt khí trong lòng, oán giận, "Ta xem như đã biết vì cái gì mà từ Giao Khê bí cảnh đi ra ngoài người mười không có một."

"Tình huống nơi này so với Mộ Vân trấn thì lợi hại hơn nhiều", Ninh Hữu dùng tay phẩy phẩy, muốn mát mẻ một chút, nhưng quạt lên chỉ toàn là gió nóng, tức khắc cũng buồn bực.

Bọn họ tuy đang giao lưu, nhưng dưới chân lại một chút cũng không chậm trễ, đi nhanh chóng.

"Rốt cuộc cũng tới rồi!", Ninh Hữu ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói.

"Lão thiên của ta a", Bạch Đan Phượng hữu khí vô lực hô một câu, "Thật đúng là không dễ dàng."

Ninh Hữu nhảy lên trên đài kia, duỗi tay về phía cái hố động tìm kiếm.

Bạch Đan Phượng theo sát sau đó, cũng chuẩn bị nhảy lên.

"Đừng nhúc nhích!", Ninh Hữu quát chói tai.

Chân Bạch Đan Phượng mới vừa bước lên đài lại thu trở về.

Lúc này, một con ác điểu cả người lửa đỏ vọt lại đây, há mồm phun ra một ngọn lửa cực nóng, hướng về phía Ninh Hữu. Ninh Hữu xoay người tránh thoát, tay bắt pháp quyết, gọi ra một thanh trường kiếm, đạp không mà lên, cùng con ác điểu kia đấu nhau.

Ác điểu này là vua chim săn mồi, đôi mắt to hung ác phi thường, trừ bỏ mõm dài có thể phun lửa ra, khi vỗ cánh, cũng có liệt hỏa thổi quét về hướng Ninh Hữu.

"Đó là thứ quái quỷ gì vậy?!", Charles sợ tới mức lùi ra sau một bước.

"Con điểu kia thật là lợi hại a", Hùng Sơn lúc này cũng chịu đựng nhiệt khí dịch lại đây, Charles đưa cho gã một lọ dược tề hạ nhiệt độ, bảo gã từ từ.

"Thượng đế phù hộ, ngàn vạn lần phải để Đan Phượng bọn họ an toàn trở về!", Charles ở trước ngực làm một cái chữ thập, vẻ mặt thành kính cầu nguyện.

Một kiếm chém xuống, ác điểu kia lệ minh một tiếng, từ không trung ngã xuống, trực tiếp rơi vào bên trong dung nham.

Ninh Hữu phất tay phá vỡ kết giới trên người Bạch Đan Phượng, nằm liệt dưới đất thở dốc.

"Ngươi thế nào rồi?! Nơi nào bị thương!", Bạch Đan Phượng nhanh chóng tiến lên, mười phần lo lắng hỏi.

Ninh Hữu vẫy vẫy tay, thở hổn hển mấy ngụm khí lớn rồi nói, "...... Nóng chết ta."

Bạch Đan Phượng dở khóc dở cười, "Ta còn tưởng rằng ngươi bị thương gì chứ."

Ninh Hữu thở phì phò, "Thương tích thì không có, chỉ là nóng đến độ không muốn động thôi. Ngươi tìm diễm tinh đi, tìm được rồi chúng ta nhanh chóng trở về. Cái địa phương này ta một chút cũng không muốn ở lại đâu."

Chiến đấu dưới hoàn cảnh thế này, Ninh Hữu nhiều nhất cũng có thể tạo một tầng kết giới bảo hộ Bạch Đan Phượng mà thôi, căn bản là không có tinh lực thiết lập linh lực tráo ngăn cách nhiệt độ cho mình, cũng không dám lãng phí linh lực như thế. Thời điểm chiến đấu còn chưa thể hiện ra, nhưng vừa kết thúc, cả người liền giống như nóng phế đi luôn rồi. Ninh Hữu nhanh chóng khởi động linh lực tráo, có thể giảm bớt một chút nhiệt độ.

"Có hai viên diễm tinh!", Bạch Đan Phượng đại hỉ.

"Vậy thì tốt, nếu không thì thật uổng công một hồi rồi", Ninh Hữu hữu khí vô lực nói.

Lấy được diễm tinh, hai người đều lấy lại tinh thần trở về. Đường bọn họ trở về cũng thuận lợi hơn không ít, đường đi lúc trước hai người đều đã ghi nhớ kỹ, không lại đi đường vòng, trực tiếp đi tới cửa ra.

Vừa đi ra, hai người ngay cả nói cũng chưa kịp nói, liền trước sau ngồi xếp bằng trên mặt đất, khôi phục linh lực trong cơ thể.

Charles nhìn thấy bộ dáng Bạch Đan Phượng có hơi chút chật vật, lập tức đau lòng, từ trong bọc của mình chọn lựa, muốn tìm chút dược tề khôi phục thể lực.

"Chính là cái này!", Charles lấy ra hai cái bình.

Đúng lúc này, một cổ mạnh mẽ đột nhiên đẩy về phía Charles, Charles bị đẩy nhanh chóng ngã bật ra phía sau.

Mà dưới chân hắn, đó là dung nham mãnh liệt.

clas��tf��/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.