Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 107



Tuy rằng phục sức người nọ mặc đều khác so với bình thường, nhưng kia rõ ràng chính là Kỳ Tĩnh!

Ninh Hữu cơ hồ là cái gì cũng không nghĩ, liền lòng tràn đầy kinh hỉ chạy qua, "Kỳ Tĩnh!"

Kỳ Tĩnh đang nghe thuộc hạ bẩm báo, nghe được có người kêu anh, quay đầu lại, liền phát hiện một thiếu niên diện mạo đẹp đẽ đang vui sướng dị thường nhìn anh. Kỳ Tĩnh không khỏi nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói, "Ngươi là ai?"

Ninh Hữu như bị sét đánh, lẩm bẩm nói, "Tôi là Tiểu Hữu mà, anh không nhận ra tôi sao?"

"Ta chưa từng gặp qua ngươi", Kỳ Tĩnh vô tình thốt ra mấy từ này, phảng phất như từng con dao xẻo lên trái tim Ninh Hữu, đau đến cậu sắc mặt trắng bệch.

"Kỳ Tĩnh......", Ninh Hữu gian nan cười một chút, "Tôi biết anh là nói giỡn thôi, nhưng trò đùa này một chút cũng không buồn cười đâu."

"Thiên Xu đại nhân là người mà ngươi có thể tùy ý leo lên sao?", Cấp dưới của Kỳ Tĩnh che ở trước người Kỳ Tĩnh, đuổi Ninh Hữu đi, "Nhanh cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Ninh Hữu vô tri vô giác bị người nọ xô đẩy lui ra phía sau, sắc mặt trắng bệch nhìn Kỳ Tĩnh.

Kỳ Tĩnh lại chỉ nhìn cậu một cái liền xoay đầu, không hề nhnì cậu nữa.

*Editor: ngược... ta ghét ngược, móa Tĩnh Tĩnh!

Ninh Hữu tức khắc cảm thấy chỗ trái tim chợt tê rần, cả người nhịn không được cuộn tròn, bị cấp dưới của Kỳ Tĩnh lại lần nữa xô đẩy té ngã trên mặt đất.

"Ngươi làm gì?!", Hùng Sơn vọt lên, một tay đẩy người nọ ra, ôm cả người Ninh Hữu lên. Ngay sau đó, Bạch Đan Phượng cùng Charles cũng phát hiện dị trạng nơi này, xông tới bảo hộ Ninh Hữu.

Bạch Đan Phượng rút đao, bộ dạng tùy thời đều có khả năng xông lên phía trước.

Nhìn thấy mấy người bày ra tư thái chiến đấu, mấy cấp dưới của Kỳ Tĩnh đón lấy vũ khí của mình, lạnh lùng nói, "Cút!"

"Đại gia ngươi, xem hôm nay ai cút!", Bạch Đan Phượng giận, vung đao lên.

Mấy tên cấp dưới cũng cử động.

Kỳ Tĩnh giơ tay cản lại động tác của bọn họ, nhàn nhạt nói, "Bằng hữu của ngươi chỉ là nhận sai người, chúng ta cũng không xung đột."

Bạch Đan Phượng nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn Ninh Hữu, sắc mặt trắng bệch kia làm nàng một trận đau lòng, cũng bất chấp mấy người bên này vội vàng đi xem Ninh Hữu, cùng lắm thì chờ xác định mấy người này xác thật là đang tìm tra đã rồi lại đánh trở về.

"Cậu thế nào?", Charles cực kỳ lo lắng.

"Trước tìm một chỗ rồi lại nói", Bạch Đan Phượng đối với mấy người Kỳ Tĩnh vẫn như cũ đề phòng mười phần.

Hùng Sơn ôm Ninh Hữu tìm một chỗ, thả cậu xuống dưới.

"Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?", Bạch Đan Phượng có chút lo lắng, lại mang theo chút tức giận, "Bọn họ đã làm gì?"

Sắc mặt Ninh Hữu so với vừa rồi thì tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút tái nhợt, có chút chưa phục hồi lại tinh thần lẩm bẩm nói, "Anh ấy chính là người mà lúc trước tôi đã nói với mọi người, đạo lữ của tôi, Kỳ Tĩnh."

"Nhưng là anh ấy vì sao lại nói không quen biết tôi chứ?", Ninh Hữu sắc mặt lại trắng bệch, trong lòng tuy rằng cực kỳ khổ sở, nhưng nghi hoặc lại càng sâu. Cậu biết rõ cảm tình của mình cùng Kỳ Tĩnh, cũng hiểu biết Kỳ Tĩnh cực sâu, biểu hiện kia của Kỳ Tĩnh, xác xác thật thật là thật sự đối với cậu một chút ấn tượng cũng không có.

Charles ngạc nhiên, "Thì ra là anh ta? Anh ta nói không quen biết cậu?"

"...... Tiểu Hữu cậu có thể nào là nhận sai người không? Người nhiều thế giới trộn lẫn tạp với nhau như vậy, có thể ngẫu nhiên sẽ có một hai người giống nhau không biết chừng."

Ninh Hữu lắc lắc đầu, ngữ khí khẳng định, "Tôi không có khả năng nhận sai, khẳng định là anh ấy."

"Vậy anh ta vì cái gì lại làm bộ không quen biết ngươi chứ?", Bạch Đan Phượng đối với người làm Tiểu Hữu thương tâm một chút hảo cảm cũng không có, tức giận nói, "Chẳng lẽ là mất trí nhớ?"

Ninh Hữu lần đầu có loại cảm giác chân tay luống cuống, cực kỳ mờ mịt.

Nhìn Ninh Hữu từ trước đến nay luôn cường đại giờ lại lộ ra tư thái bất lực như vậy, trong lòng ba người đều có chút hụt hẫng, lại không biết làm sao để an ủi cậu.

Charles bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Từ từ, lúc tụ tập ở cửa thành Đông có một tên đội trưởng vệ đội mọi người còn nhớ rõ không?"

Bạch Đan Phượng ngừng lại, "Huynh là nói?"

"Không sai, một người nói đội trưởng kia là người quen, nhưng tên đội trưởng kia thoạt nhìn lại giống như là căn bản không quen biết người này, tính cách cùng người nọ miêu tả rất khác biệt, lúc ấy tôi đã cảm thấy đặc biệt quỷ dị rồi.", Charles càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình có đạo lý, "Hiện tại lại liên hệ với trạng thái của đạo lữ của Ninh, mọi người cảm thấy có phải rất giống không?"

Bạch Đan Phượng suy tư gật gật đầu, Hùng Sơn cũng cộc lốc "Ừ" một tiếng.

"Vậy anh ấy như vậy là do có người nào đó động tay động chân?", Ninh Hữu nghe lọt lời Charles nói, sắc mặt trắng bệch dần dần có huyết sắc, nhưng lại trở nên nghiêm túc hẳn. Nếu thật là như vậy, chỉ sợ chuyện cũng không có đơn giản như vậy.

"Tôi cảm thấy hẳn là như vậy", Charles cũng không phải trăm phần trăm xác định, nhưng vẫn là đánh bạc một phen.

——

"Chủ thượng?", Tinh Nhất gọi một tiếng.

Kỳ Tĩnh từ trong ngẩn người lấy lại tinh thần, "Làm sao vậy?"

Tinh Nhất lại đem sự tình vừa rồi bẩm báo lại một lần.

"Hiện tại thời gian còn chưa tới, không cần đuổi bọn họ đi, hơn nữa, đại trận này cũng cần những người này", Kỳ Tĩnh bình tĩnh nói.

"Rõ!"

Kỳ Tĩnh che che ngực mình, có chút xuất thần.

Vừa rồi làm sao vậy? Rõ ràng chỉ là một người xa lạ, vì cái gì lúc nhìn thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch, trái tim mình lại đau như vậy?

*Editor: Hồi trước có reader than Tĩnh Tĩnh vô dụng, giờ tui đồng ý hai tay luôn đó!! 凸(+`0")凸

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.