Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 14: Sư phụ



Mập mạp ngồi trên mặt đất rất lâu, mới hốt hoảng từ trong trạng thái ngủ mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Mặt hắn dại ra nhìn phần còn lại của chân tay cơ giáp đã bị cụt tứ tán xung quanh.

Hắn đây là… Thua?!

Mập mạp không thể tin nổi mở to hai mắt.

Ngọa tào, chuyện này không có khả năng a!!

Mập mạp lộc cộc một cái từ trên mặt đất lăn ra, đôi mắt trừng so với mắt trâu còn lớn hơn.

“Cậu xuống dưới cho tôi, nhanh giải thích cho tôi đây là cmn chuyện gì xảy ra nha?!”, Mập mạp ba bước làm thành hai bước vọt tới trước mặt cơ giáp, rống lớn nói.

Ninh Hữu vốn dĩ đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm màn hình trước mặt kia, chuẩn bị hảo hảo nghiên cứu một chút. Lúc này nghe được thanh âm bên ngoài, chỉ có thể bĩu môi, có chút mất mát nho nhỏ, nhưng vẫn đi ra ngoài.

Mà cửa khoang cơ giáp lại như là gấp không chờ nổi nữa mà mở ra, lấy tốc độ mà cơ giáp cơ bản không thể đạt tới nổi, nhanh chóng đem Ninh Hữu từ trên cơ giáp đuổi xuống.

Mà đang lúc Ninh Hữu từ trên bàn tay cơ giáp nâng cậu đi xuống xong, quái vật khổng lồ kia lập tức linh hoạt đứng dậy, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, “Bang” một tiếng đem cửa khoang của mình đóng kín lại.

“Đạp, đạp, đạp”, sau đó lui lại ba bước.

Mập mạp trợn mắt há hốc mồm, “……”

“Anh tìm tôi làm gì?”, Ninh Hữu hỏi, ánh mắt có chút hoài nghi cùng đề phòng, “Đừng nói là anh sẽ quỵt nợ đi!”

Mập mạp nghẹn một cái, lực chú ý lập tức từ trên cái cơ giáp có hành động kỳ quái vừa rồi kia dời đi.

“Tôi sao có thể quỵt nợ chứ?!”, Hắn ngạnh cổ nói, cả mặt đỏ lên, “Chỉ là vừa rồi tôi còn đang ngủ, như thế nào đột nhiên lại nằm ở trên một đống phế tích hả?!”

Ninh Hữu kỳ quái nhìn hắn, “Tôi đánh a.”

Ánh mắt kia so với nhìn đồ ngốc không hề khác nhau, còn để lộ ra một chút đồng tình.

Mập mạp thiếu chút nữa một hơi không thở ra nổi.

Ngươi đánh cái rắm á, vừa rồi ngươi còn vừa mới ở đó cứ một phút đồng hồ lại ngã một lần, lúc này mới qua bao lâu thời gian, ngươi làm sao có thể đem cơ giáp của lão tử oanh thành mảnh nhỏ được?!

Thật coi lão tử là tên ngốc sao?!

Mập mạp nghiến răng nghiến lợi, đầy mặt tức giận, “Đừng ra vẻ với tôi, rốt cuộc sao lại thế này cậu giải thích rõ ràng cho lão tử! Lão tử cũng không phải là người cậu có thể dễ dàng lừa gạt!”

Biểu tình của Ninh Hữu lập tức trở nên có chút hầm hừ, gò má cũng phồng lên, ánh mắt nhìn mập mạp giống như là nhìn người xấu tội ác tày trời.

“…… Anh quả nhiên là muốn quỵt nợ! Anh là cái đồ lừa đảo!”

Mập mạp cũng nổi giận, “Đừng ở chỗ này cáo trạng ác nhân với tôi, ai biết cậu dùng thủ đoạn gì không thể cho ai biết đem cơ giáp của tôi làm vỡ vụn! Có bản lĩnh cậu lại cùng tôi chiến một lần nữa! Cậu nếu là thật sự có thể đem cơ giáp của lão tử oanh thành mảnh vỡ, lão tử liền cùng họ với cậu!”

Ninh Hữu hừ một tiếng, quay mặt đi, “Đồ lừa đảo!”

Mập mạp bị tức đến đôi mắt đều đỏ lên.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão hổ không phát uy cậu thật đúng là coi lão tử thành mèo bệnh a! Cậu con mẹ nó chính là thiếu đánh!”, Mập mạp tuốt tay áo mình lên, con mắt đỏ hồng, sải bước vọt qua phía Ninh Hữu.

Cơ giáp phía sau, hai con mắt màu đen thật lớn, “Đằng” một tiếng sáng lên.

…… Rất có loại cảm giác xem náo nhiệt.

Mập mạp vung nắm tay lên, hướng về phía Ninh Hữu đánh xuống.

Sắc mặt Ninh Hữu càng lúc càng không tốt, mang theo chút tức giận cùng ủy khuất, mím mím môi nhìn nắm tay mập mạp sắp rơi xuống, sau đó nhẹ nhàng giơ chân lên một cái.

“Bồng!!!”

Mập mạp bị đập thật mạnh tới hơn ba thước trên vách tường.

Sau đó còn bị lực đạo thật lớn bắn ngược lại rơi xuống mặt đất.

“Đằng” một tiếng, đôi mắt của cơ giáp phía sau kia vừa rồi còn lóe sáng chuẩn bị xem náo nhiệt, nháy mắt tối sầm xuống.

Yên lặng giả chết.

Mập mạp bị một cước này đánh ngốc ra.

Đầu óc còn một trận ong ong.

Ninh Hữu ngay cả nhìn cũng không muốn liếc người này một cái, tuy rằng cậu rất muốn đồ vật trong tay người này, nhưng hắn lại là một kẻ lừa đảo, còn muốn động thủ với mình! Ninh Hữu lại tức giận lại ủy khuất, người này khẳng định sẽ không đem thứ đó cho cậu!

Cậu nhấp miệng đi ra ngoài.

Ninh Hữu hiện tại thậm chí đến cả hứng thú xem đồ vật thú vị kia cũng không có.

Cậu rất tức giận!

Tức giận phi thường!

Liền tại thời điểm Ninh Hữu sắp đi tới cửa, mập mạp nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần lại.

Thê lương thảm thiết gào lên, “Sư phụ! Đừng đi a mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.