Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 21: Kỳ tĩnh



Thạch Bằng có chút không dám tin tưởng.

“Thật sự?”

Ninh Hữu đối diện với ánh mắt rõ ràng là đầy hồ nghi kia của ông, gật gật đầu, đôi mắt to sáng cực kỳ, “Thật sự đó thật sự!”

Nói rồi, Ninh Hữu liền một tay xách cái máy thật lớn kia lại, đặt tới trước mắt Thạch Bằng.

Thoạt nhìn giống như trẻ nhỏ dẫn theo một vật nặng hơn thể trọng của nó vài lần, tình cảnh này có điểm kinh người.

Lương Mạn thấy cũng hãi hùng khiếp vía, “Tiểu Hữu con đừng xách, để ba con lấy là được rồi.”

Ninh Hữu nở nụ cười, cũng không có cự tuyệt, dứt khoát liền trực tiếp để đồ vật đặt trên mặt đất.

Thạch Bằng vuốt cái máy khai thác quặng bảo bối kia của ông, trong lòng kinh nghi bất định, lại mang theo chút chờ mong. Ở thời điểm Tiểu Hữu nói cậu có thể sửa chữa cái máy khai thác quặng này, ông kỳ thật cũng không ôm hy vọng quá lớn, thậm chí có thể nói là không ôm bất luận hy vọng gì. Ông căn bản không nghĩ tới, Tiểu Hữu thế nhưng sẽ nhanh như vậy đem máy khai thác quặng lần nữa để tới trước mặt ông, lại còn nói cho ông đã sửa được rồi.

Thạch Bằng có chút khẩn trương mở ra chốt mở của máy khai thác quặng này.

Nghe thấy bên trong truyền đến một trận thanh âm “Ong ong”, đôi mắt của ông lập tức sáng lên.

Có thể khởi động!

Lương Mạn ở thời điểm Thạch Bằng mở máy cũng ở bên cạnh khẩn trương nhìn, nghe được bên trong truyền ra thanh âm cũng rất vui vẻ.

“Mau thử xem có thể dùng được không!”

Thạch Bằng lập tức khiêng cái máy này lên, ở trên vách hang thực nghiệm.

Vụn thạch nhỏ tức khắc tung tóe khắp nơi.

“Thật sự được rồi!”, Thạch Bằng kinh hỉ vô cùng.

“Tiểu Hữu, con thật là lợi hại! Nhờ có con a!”, Lương Mạn cao hứng xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của Ninh Hữu, “Lần này ba con không cần phải lại mua một cái nữa rồi.”

“Còn có cái Vương Nguyên kia, nói cái gì mà kỹ thuật viên chuyên nghiệp chứ, so với một ngón tay của nhi tử chúng ta cũng không bằng!”, Thạch Bằng mặt mày hớn hở nói, trong giọng nói tràn ngập tự hào.

“Đi, đứa nhỏ ngoan, hôm nay chúng ta phải hảo hảo chúc mừng một bữa!”

“Vâng!”, Ninh Hữu ngoan ngoãn gật gật đầu, mi mắt cong cong.

Tương Vương Tinh.

“Tĩnh nhi a, con đem thẻ mạng trả cho Tiểu Hoàng đi, con xem nó hiện tại đáng thương bao nhiêu, mẹ thấy cũng đều đau lòng”, một vị phụ nhân trung niên xinh đẹp thấm thía nói.

Nam nhân mặt không biểu tình nâng nâng cặp mắt, “Không được”

Phụ nhân xinh đẹp phảng phất như sớm đã đoán trước được loại tình huống này rồi, một chút cũng không nhụt chí, không ngừng cố gắng nói, “Lần này Tiểu Hoàng lại chọc tới con như thế nào? Cho dù là phạm sai lầm thế nào, hiện tại nó đã nhận sai rất tốt rồi, sớm một chút giải cấm túc cho nó đi.”

Nói rồi, phụ nhân xinh đẹp còn chỉ chỉ tiểu người máy ngồi xổm trên mặt đất bên cạnh.

Thoạt nhìn ủy khuất cực kỳ.

Mà hai cánh tay máy móc của nó vòng tay ôm ở trước ngực, vừa vặn chắn phía trước màn hình.

Nam nhân đem sách trong tay lật qua một tờ, nhìn cũng đều không có nhìn Viêm Hoàng một cái, lãnh đạm mở miệng, “Viêm Hoàng, bỏ tay xuống đi.”

Viêm hoàng dừng một chút, sau đó ủy ủy khuất khuất đem hai cánh tay máy móc rũ xuống hai bên.

【 hoàng thế nhân anh là đại phôi đản! Ta ghét anh nhất! w(Д)w】

【 ta không phải chỉ là vào đại sảnh cơ giáp một chút sao? Có đến mức như thế không! QAQ 】

【 mụ mụ đều đã cầu tình giúp ta rồi, đại phôi đản anh thế nhưng còn không đáp ứng! hoàng thế nhân vừa thối vừa ngạnh! Lần sau nếu anh muốn điều khiển tiểu gia ra làm nhiệm vụ, tiểu gia liền đem anh ném xuống sông luôn! (╯‵□′)╯︵┻━┻】

……

Tầm mắt của nam nhân vẫn luôn không có rời đi quyển sách trên tay mình, lại lần nữa lật qua một tờ.

“Thấy chưa?”, Lãnh đạm thuận miệng hỏi.

Phụ nhân xinh đẹp xem rõ ràng nội dung hiện lên trên màn hình trước ngực Viêm Hoàng, trên mặt có chút xấu hổ.

“Cái kia……”

Bà cũng không biết từ khi nào bắt đầu, Viêm Hoàng từ một bộ dáng ngơ ngác biến thành bộ dáng tràn ngập “Sức sống” như hiện tại, cảm giác này thật là phá lệ……

“Tiểu Hoàng cũng chỉ là một hài tử thôi”, phụ nhân xinh đẹp không nỡ nhìn thẳng vẫy vẫy tay với Viêm Hoàng, ý bảo nó che màn hình của mình lại, “Trương giáo thụ đã nói, Tiểu Hoàng cũng chỉ tương đương với một đứa trẻ ba tuổi, mọi thứ đều cần phải học tập. Con xem bộ dạng nó hiện tại khẳng định là không biết bị người nào dạy hư rồi, con cũng không thể cùng nó so đo được.”

“Nó đều là ở trong đại sảnh cơ giáp học được”, nam nhân thờ ơ, tiếp tục xem sách của mình, “Cho nên muốn để cho nó trở lại bình thường thì chỉ cần dứt khoát cắt mạng của nó là được.”

Nhìn Viêm Hoàng ủy khuất vo thành một cục ngồi trong góc, phụ nhân xinh đẹp cuối cùng cũng hoàn toàn nổi giận với nhi tử của mình, “Dạy trẻ con cũng không phải dạy như con! Con trừng phạt cứng nhắc như thế là vô nhân đạo! Trẻ con là phải ân cần dạy dỗ, cho dù là phạm sai lầm, cũng phải dạy cho nó biết cái gì mới là chính xác! Con có biết hay không con như vậy sẽ làm tiểu hài tử sinh ra bóng ma tâm lý!”

“Khi con còn nhỏ thời điểm ta dạy dỗ con có khi nào dùng qua loại biện pháp trừng phạt này chưa?!”

Nam nhân khép sách lại, mặt không biểu tình nói, “Con khi còn nhỏ có phạm sai lầm sao?”

Nói xong, anh liền đứng lên, dáng người một mét chín có vẻ phá lệ cao lớn, hai chân thon dài thẳng tắp, khí thế lạnh lùng ép người tới không thở nổi.

Phụ nhân xinh đẹp bị anh nói đến á khẩu không trả lời được.

“Không cần cầu tình cho nó như thế, một tháng sau, con sẽ tự đem thẻ mạng trả cho nó.”

Nói xong, nam nhân liền đạm mạc đi lên lầu.

Nhìn bóng dáng đĩnh bạt* kia của nam nhân, phụ nhân trung niên ưu nhã nhịn không được mắt trợn trắng, “Đều do cái lão hỗn đản Kỳ Mông kia, cái tính cách lãnh lãnh đạm đạm của tiểu tử Kỳ Tĩnh này khẳng định đều từ lão học ra.”

*đàng hoàng và đầy vẻ tự tin

Nhìn thấy Kỳ Tĩnh đi rồi, Viêm Hoàng lập tức từ góc tường đi ra, chuyển tới trước mặt phụ nhân.

“Mụ mụ”, thanh âm khóc lóc.

Phụ nhân đau lòng ôm Viêm Hoàng lên, “Bé ngoan, đừng thương tâm, cũng chỉ một tháng thôi, nhẫn nại một chút liền qua thôi.”

“Mụ mụ cũng không có biện pháp gì, Kỳ Tĩnh cái phá tính khí kia chính là như vậy, quả thực chính là vừa thối vừa ngạnh. Bất quá nếu nó nói một tháng sau sẽ trả cho con, vậy khẳng định sẽ cho con.”

Phụ nhân vỗ nhẹ nhẹ đầu nhỏ của Viêm Hoàng, lời nói thấm thía dặn dò, “Chẳng qua con phải nhớ kỹ, lần sau không thể lại chạy đến đại sảnh cơ giáp nữa, nếu để Tĩnh nhi bắt được con, con khẳng định không có trái cây ngon để ăn đâu.”

Viêm Hoàng dừng trong chốc lát, khóc chít chít nói, “Chính là con muốn tới chơi, ở nhà đều không có người chơi với con.”

Phụ nhân nghe xong lời này lập tức mềm lòng.

Kỳ Tĩnh đứa con này từ nhỏ đã giống hệt người lớn, chưa từng làm chuyện gì khiến bà lo lắng, chuyện duy nhất phiền muộn cũng chính là cái than mặt từ nhỏ đến lớn kia, tính cách lạnh như băng. Đặc biệt là từ khi anh vào trường quân sự, lại thêm nhập quân đội xong, bà liền chưa từng nhìn thấy một tia dao động cảm xúc xẹt qua trên mặt nhi tử, mỗi ngày đều là cái biểu tình bình tĩnh mà lại hờ hững kia.

Đối mặt với những vị mẫu thân khác oán giận hài tử của mình không hiểu chuyện như thế nào, ở thời điểm chia sẻ kinh nghiệm dạy trẻ của mình, trong lòng bà tự hào mà lại có chút ai oán. Tự hào chính là nhi tử của mình vừa hiểu chuyện lại lợi hại, ai oán chính là, thú vui làm mẫu thân mà bà trải qua đều ít đi rất nhiều.

Thẳng đến sau này, Kỳ Tĩnh mang Viêm Hoàng trở về nhà.

Viêm Hoàng bắt đầu có chút ngây thơ trực tiếp dẫn phát tình thương vô tận của mẹ trong lòng bà. Thời điểm ban đầu, Viêm Hoàng giống như đứa trẻ ba tuổi cái gì cũng đều không hiểu, bà liền từng chút từng chút một dạy cho nó.

Bà thật sự đem Viêm Hoàng trở thành nhi tử của mình mà đối đãi.

Mà hiện tại, con trai nhỏ không biết bởi vì học ở chỗ nào, trở nên bướng bỉnh hẳn, nhưng là cũng có sức sống hơn nhiều, bởi vì chuyện này, con trai nhỏ bị con trai lớn trấn áp.

Phụ nhân xinh đẹp do dự một chút, liền kiên định lên.

Trẻ con vẫn là bướng bỉnh một chút thì hơn, thời điểm nên chơi thì phải chơi, nếu để Tiểu Hoàng trở thành giống với con trai lớn kia của mình, vậy quá thống khổ rồi.

“Nếu con muốn đi đại sảnh cơ giáp thì đi đi, chờ sau khi Tĩnh nhi trả thẻ mạng lại cho con, nếu con muốn đi đại sảnh cơ giáp, ta trông chừng cho con!”

Đây có phải là cái gọi mà con hư tại mẹ không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.