Thạch Hoằng Tuấn nhìn nhìn cánh tay máy trên tay Tấn Giang, cau mày, "Đây là cái gì? Lại là đồ cậu lấy từ chỗ Lâm Ninh sao? Nhanh trả lại đi, gần đây cậu ta rất bận, cậu đừng có lại quấy rối cậu ta nữa."
"Không sao đâu", Tấn Giang cười hắc hắc, "Đây không phải là của Lâm Ninh, là tớ lấy từ chỗ em trai Ninh Hữu để chơi đấy, đã được cậu ấy cho phép rồi, đại ca cậu yên tâm đi."
Sau khi nghe xong Thạch Hoằng Tuấn gật gật đầu, "Vậy thì được rồi, chẳng qua cậu tốt nhất vẫn nên đặt nó qua một bên đi, đến lúc phải đi sân luyện tập cơ giáp rồi."
Tấn Giang vừa nghe liền sắc mặt đau khổ, chẳng qua cũng không dám nói cái gì nã, để đồ vật vào trong phòng của mình xong, sau đó liền theo Thạch Hoằng Tuấn rời đi.
"Thạch Hoằng Tuấn chào cậu", Thạch Hoằng Tuấn vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Ôn Oánh đứng ở cửa, cười sáng lạn với anh.
"Sao cậu lại tới đây?", Thạch Hoằng Tuấn không tự giác ngữ khí hơi chút chậm lại.
"Tớ tới tìm cậu cùng đi sân luyện tập cơ giáp", Ôn Oánh dứt khoát lưu loát nói.
Thạch Hoằng Tuấn chần chờ một chút, gật gật đầu.
"Hắc hắc, lão đại à, cái kia nếu không tớ không đi nữa đâu, dù sao ngày mai đi cũng là giống nhau mà, hôm nay cũng không kiểm tra, nếu hiện tại tớ đi", Tấn Giang đứng làm mặt quỷ, "Quấy rầy hai người các cậu thì rất không tốt nha."
Thạch Hoằng Tuấn nghiêm mặt, "Không được"
"Nga, vậy được rồi", Tấn Giang ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau hai người, cùng đi sân luyện tập cơ giáp.
Hai thân ảnh phía trước một người cao lớn đĩnh bạt một người anh tư hào sảng, thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi.
Lâm Ninh bận bịu tới nửa đêm mới hoàn thành xong bài tập trên tay không sai biệt lắm, tuy rằng không có đạt tới yêu cầu của thầy, nhưng đã là trình độ cao nhất của mình rồi, miễn cưỡng cũng có thể giao lên. Xoa xoa hai mắt chua xót, ngáp một cái, Lâm Ninh trực tiếp ngã gục lên giường, lập tức ngủ say.
Ngày hôm sau, chuông báo vang lên.
Lâm Ninh mơ mơ màng màng tắt chuông báo thức, nằm trên giường mộng mị trong chốc lát. Chờ khi cậu lại tỉnh lại, theo bản năng liếc nhìn thời gian, tức khắc sợ tới mức giật cả mình, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên. Mơ mơ hồ đồ rửa mặt, ôm lấy hai cái lắp ráp đêm qua đã chế tác xong, chạy như bay về phía phòng học.
Chờ đến khi cậu đổ mồ hôi đầm đìa đi vào phòng học, thầy giáo đã bắt đầu giảng bài.
"Báo cáo!", Lâm Ninh đứng ở cửa làm một cái chào theo nghi thức quân đội.
Thầy giáo nhìn nhìn bộ dáng của cậu ta, tức khắc hiểu được vì sao lại thế này, bởi vì ngày thường Lâm Ninh biểu hiện rất tốt, thầy giáo cũng không có ý định làm khó dễ cậu ta, trực tiếp cho cậu ta vào.
Lâm Ninh nhẹ nhàng thở ra, đem bài tập trong tay giao cho thầy giáo, sau đó liền đi tới vị trí của mình nghiêm túc nghe giảng bài.
————
"Thầy Vu, bài tập thầy giao gần đây càng ngày càng khó, tôi thấy mấy đứa học sinh kia đều có chút không chống đỡ được rồi", trợ giáo Tiểu Lý thu thập bài tập trên bàn, một bên trờ chuyện với thầy giáo, "Hôm nay ngay cả Lâm Ninh cũng ngủ quên đấy, quầng thâm mắt kia thật nghiêm trọng nha."
Thầy Vu lắc đầu cười cười, "Tôi cũng đâu có cách nào đâu, chẳng qua đây chính là cơ hội một lần cho những đứa học sinh đó, cũng không biết bọn chúng có thể bắt lấy được hay không đây."
Trợ giáo Tiểu Lý sửng sốt, "Cơ hội gì?"
Thầy Vu thần bí vẫy vẫy tay, sau đó liền chuyển đề tài. Trợ giáo Tiểu Lý bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nha, thế mà lại là một cơ hội khó có được.
Sau khi đưa đồ vật đến văn phòng, trợ giáo Tiểu Lý bắt đầu kiểm tra công tác thường lệ, đem thuộc tính của mỗi một phần bài tập ghi chép lại. Không ra ngoài dự kiến thấy được một lượng lớn chưa thành phẩm, tuy rằng những học sinh đó đều có năng lực hoàn thành hai phần bài tập này, nhưng bởi vì lần này thời gian quá ngắn, người không quá thuần thục chỉ có thể giao ra bán thành phẩm mà thôi. Có một số tương đối tốt ít nhất vẻ ngoài không có trở ngại gì, tuy rằng thực tế thì khi thao tác vẫn còn có không ít vấn đề.
Công tác hoàn thành được hơn phân nửa, Tiểu Lý cũng chỉ tìm ra được bốn cái cơ bản có thể sử dụng mà thôi. Ánh mắt chuyển qua bài tập của một người, phát hiện tên trên nhãn là Lâm Ninh, Tiểu Lý tức khắc vực lại tinh thần. Đây chính là người học tốt nhất trong trong toàn khối bọn họ, bài tập của cậu ta khẳng định là thành tích không tồi.
Động tác trên tay không ngừng, đầu tiên là thử cánh tay máy Lâm Ninh nộp lên một chút, kinh ngạc phát hiện độ khống chế chặt chẽ cùng tính linh hoạt của nó đều cực kỳ cao, có chút vui sướng đem nó để tới trên dụng cụ kiểm tra chuyên nghiệp, nhìn tham số ổn định lại trên đó, tức khắc không thể tin nổi mở to đôi mắt.
"Thầy Vu! Ông mau tới đây xem này!", Tiểu Lý kích động mà hô lên.
"Làm sao vậy? Sao lại kích động như gặp quái vật thế hả", thầy Vu từ bên bàn công tác đi tới, thong thả bình tĩnh.
Chỉ là chờ đến khi ông thấy được tham số biểu hiện trên dụng cụ thì tức khắc ngây ngẩn cả người, có chút vội vàng cầm lấy cánh tay máy kia, gấp không chờ nổi bắt đầu kiểm tra. Một cái kiểm tra này không quan trọng lắm, cảm thụ được độ khống chế tinh chuẩn kia, thầy Vu tức khắc mừng rỡ như điên.
"Không sai, chính là trình độ này!", Thầy Vu phân phó trợ giáo Tiểu Lý tiếp tục kiểm tra các bài tập còn lại, vui vẻ phấn chấn cầm lấy cái cánh tay máy này đi ra cửa. Lúc đi đến nửa đường thì lại quay trở về, tìm được một phần bài tập khác mà Lâm Ninh nộp bắt đầu kiểm tra, nhíu nhíu mày, buồn bã thở dài, "Quả nhiên thứ này vẫn là cần cơ duyên thôi, có một cái thành quả xuất sắc như vậy đã là rất không tồi rồi."
Nói xong, thầy Vu liền hấp tấp chạy ra khỏi văn phòng. Trợ giáo Tiểu Lý nhìn bóng dáng của ông có chút sờ không tới đầu óc, đây là sao vậy?
————
"Trình đại sư, thầy Vu học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc tìm ngài!"
Ánh mắt Trình đại sư sáng lên, "Nhanh, mời ông ta tiến vào đi."
"Trình đại sư chào ngài!"
Nhìn thầy Vu đầy mặt vui mừng, Trình đại sư có một loại dự cảm cực kỳ tốt, "Nhìn dáng vẻ của ông, lần này có phải là có tin tức tốt muốn nói cho tôi biết không?"
Thầy Vu gật gật đầu, đưa hộp trong tay qua, "Bài tập ngày hôm qua ngài phân phó có một cái đủ tư cách, tôi đã kiểm tra qua rồi, không có bất luận vấn đề gì."
Trình đại sư tiếp nhận hộp, mở ra đem cánh tay máy bên trong ra, kiểm tra một chút, trên mặt tức khắc đầy vẻ vui mừng, "Quả nhiên là không có vấn đề gì! Không thể tưởng được sau một quãng thời gian dài như vậy, thật sự đã có người làm được nó!"
"Đây là học sinh nào của ông vậy? Tôi muốn gặp cậu ta!"
Thầy Vu thụ sủng nhược kinh, "Tôi lập tức đem chuyện này nói cho cậu ta ngay!"
Lâm Ninh vừa nhìn thấy thầy giáo liên lạc, phản ứng đầu tiên là bài tập của mình có vấn đề gì đó, "Chào thầy Vu!"
"Buổi chiều em tới văn phòng của tôi một chuyến đi", thầy Vu thoạt nhìn có vẻ rất vui vẻ.
Lâm Ninh sửng sốt một chút, đáp một tiếng, thầy Vu liền cắt đứt thông tin. Mặc dù không nghĩ ra rốt cuộc là bởi vì cái gì, Lâm Ninh vẫn đi đến đó.
"Tốt lắm! Thật sự là tốt lắm! Lâm Ninh em làm được thật sự là quá tuyệt vời!", Thầy Vu khen Lâm Ninh, khen đến cậu ta cũng không hiểu ra sao, thử hỏi, "Thưa thầy ngài đây là?"
Thầy Vu vỗ tay cười to, "Em có biết vì cái gì trong khoảng thời gian này tôi lại giao cho các em bài tập càng ngày càng khó không?"
Lâm Ninh lắc lắc đầu, không biết vì cái gì lại đột nhiên nhắc đến cái chủ đề này.
"Đó là bởi vì chỗ bài tập này không phải là do tôi ra", thầy Vu thần bí dừng một chút, "Kỳ thật những nhiệm vụ được bố trí cho các em đó là Trình đại sư phát ra, mục đích chính là để tuyển chọn nhân tài xuất sắc trong số các em."
Lâm Ninh cả kinh, thất thanh nói, "Trình đại sư?!"
"Đúng vậy", thầy Vu không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Ninh sẽ lộ ra biểu tình như vậy, "Vốn dĩ bài tập đã bố trí gần nửa tháng, các em vẫn không có ai đạt tới yêu cầu, tôi đều sắp không còn ôm hy vọng gì nữa rồi, ai biết lần này em giao lên thế nhưng lại phù hợp với yêu cầu của Trình đại sư! Này quả thực là quá tuyệt vời! Ngày mai em đi theo tôi cùng đi gặp Trình đại sư một chút, em ngàn vạn lần phải nắm chắc cơ hội này đấy, tôi thấy ý tứ của Trình đại sư chính là muốn nhận đồ, nếu em nỗ lực rất có khả năng sẽ trở thành đệ tử của ông ấy đấy."
Lâm Ninh kinh hỉ dị thường, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vẫy vẫy tay, vội vàng nói, "Nhưng là lần này bài tập em làm có chút vấn đề, so với trình độ bình thường của em cũng không tốt hơn bao nhiêu, không có khả năng làm cho Trình đại sư coi trọng được, phương diện này có phải là có hiểu lầm gì hay không?"
Thầy Vu vẫy vẫy tay, "Tôi sao có thể nhầm lẫn được chứ, em đứa nhỏ này chính là không tốt ở điểm này, quá khiêm tốn, tôi đã nói không thành vấn đề vậy khẳng định là không thành vấn đề."
Lâm Ninh còn muốn nói cái gì, lại bị thầy Lâm trực tiếp đánh gãy, "Như vậy, em nhất định phải chuẩn bị tốt một chút, có thể gặp được Trình đại sư là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người đấy, em nhất định không thể làm mất cơ hội lần này được đâu. Được rồi, em đi về trước đi."
Lâm Ninh liền cứ như vậy bị đuổi đi, căn bản là sờ không tới đầu óc, năng lực của cậu chính cậu rất rõ ràng, thế nào cũng không có khả năng làm cho Trình đại sư coi trọng được a. Nghĩ là nghĩ như vậy, Lâm Ninh vẫn trở về chuẩn bị một chút, hết thảy chờ đến ngày mai lại nói tiếp, nếu thật sự là có hiểu lầm gì, trực tiếp tháo gỡ là được rồi. Huống chi, cậu cũng thật sự rất sùng bái Trình đại sư, có thể nhìn thấy một lần quả thực chính là may mắn bình sinh của cậu.
Trình đại sư thì lại ngay sau khi thầy Vu đi liền trực tiếp tháo dỡ cánh tay máy mà ông đưa đến đây, trải qua một loạt kiểm tra, phát hiện vô luận là kỹ thuật hay là tài liệu đều là thượng thừa, bản thân ông căn bản là chưa từng thấy qua loại thủ pháp cùng tài liệu này, kỳ thật tài liệu này sau khi trải qua kiểm tra đã biết rõ là một loại kim loại cực kỳ thông thường, nhưng bất kể là kéo dài và dát mỏng hay là tính dai thì đều hơn bình thường gấp vài lần, điều này làm cho ông cực kỳ kinh ngạc, đồng thời cũng nghĩ đến bộ kiện nhỏ lúc trước Lâm Cẩm Trình đưa đến đây, tài liệu bên trong cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng sau khi ông cẩn thận suy xét thì nhận ra đây chính là một loại biến chủng tài liệu thường thấy hoặc là tinh luyện.
Trình đại sư đã gấp không chờ nổi nữa muốn nhìn thấy tác giả của cái cánh tay máy này.
Ngày hôm sau, phòng thí nghiệm của Trình đại sư.
"Trình đại sư chào ngài!", Lâm Ninh lần đầu nhìn thấy tiền bối cao nhân mà mình sùng bái đã lâu không khỏi có chút khẩn trương, rất là rụt rè chào hỏi.
"Chào cậu, bạn học nhỏ", Trình đại sư cười tủm tỉm nói, "Cậu chính là người chế tạo ra cánh tay máy này sao?"
Lâm Ninh không nhìn thấy đồ vật, không dám nói bậy. Thầy Vu lại trực tiếp trả lời thay cậu ta, "Không sai, chính là cậu ta, đứa nhỏ này gọi là Lâm Ninh, là học sinh giỏi nhất trong toàn khối hệ chế tạo cơ giáp chúng tôi. Cậu ta có chút hướng nội, ngày thường cũng không quá thích nói chuyện, đại sư ngài không cần để ý đâu."
Trình đại sư cười lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
Lâm Ninh rối rắm trong chốc lát rồi lấy hết can đảm nói, "Trình đại sư ngài có thể cho tôi nhìn xem cái cánh tay máy kia không? Tôi không quá xác định có phải là tôi làm hay không, tôi cảm thấy tôi làm không đến được trình độ có thể lọt vào mắt ngài được."
Trình đại sư kinh ngạc nhìn cậu một cái, sau đó cầm lấy cánh tay máy trên bàn đưa cho cậu ta. Lâm Ninh cung kính tiếp nhận, kiểm tra một chút, cực kỳ kinh dị, "Cái này không phải do tôi làm, trình độ khống chế phương diện tinh chuẩn cùng độ linh hoạt này đều cực kỳ cao, cái mà tôi làm căn bản là không thể đạt được một nửa của nó."
Trình đại sư nhíu nhíu mày.
Thầy Vu lại xấu hổ vỗ bả vai Lâm Ninh một chút, "Em đứa nhỏ này thật đúng là thích nói đùa, cánh tay máy này xác thật là bài tập mà em đưa đến cho tôi, em nhìn xem bên trên còn ghi tên em đấy!"
Lâm Ninh lật xem, quả nhiên thấy được tên của mình, tức khắc rất kỳ quái, tên này là cậu dán lúc ở trong ký túc xá buổi sáng trước khi đi phòng học, không có khả năng lẫn lộn với tác phẩm của những người khác được. "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, tuy rằng cái này ghi tên của tôi, nhưng xác thật không phải là bài tập của tôi, sau khi tôi làm xong đã tự mình kiểm tra một chút, kết quả nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như tạm được thôi, căn bản không đạt được tốt như vậy."
Thầy Vu đối với học sinh của mình tin tưởng không chút nghi ngờ, huống hồ cũng không có ai có thể đem chuyện tốt như vậy đẩy đi được, chỉ có thể xấu hổ nói với Trình đại sư, "Chuyện lần này tôi sẽ điều tra cẩn thận, chờ khi tôi tìm được người chế tạo chân chính sẽ đưa cậu ta đến chỗ ngài."
Trình đại sư gật đầu, "Vậy được, hy vọng có thể tìm được sớm một chút."
Lâm Ninh hướng Trình đại sư bái một cái, thân thiết biểu đạt lòng xin lỗi của mình, "Thật sự là rất xin lỗi, khiến cho Trình đại sư ngài thêm phiền toái rồi!"
Trình đại sư hết sức vui mừng, nói với thầy Vu, "Học sinh này của ông thật đúng là rất lễ phép, tôi đã lâu không gặp được học sinh có ý tứ như vậy rồi đấy."
Thầy Vu cũng đồng dạng tràn đầy cảm xúc, "Đứa nhỏ này đặc biệt hiểu chuyện, học tập cũng tốt nữa, vốn dĩ tôi cho rằng thứ này là do cậu ta làm ra, còn vui vẻ một trận, ai biết là tôi nghĩ sai, thật là mất mặt trước ngài rồi."
Trình đại sư vẫy vẫy tay, "Dù sao cũng đã tới rồi, vừa vặn tới chỗ tôi ngồi đi. Nếu đây không phải là cánh tay máy của cậu, nếu cậu không ngại, dứt khoát ở chỗ tôi làm lại một cái nữa đi", câu sau là Trình đại sư nói với Lâm Ninh.
Thầy Vu mừng rỡ như điên, đẩy Lâm Ninh một chút, "Còn không mau cám ơn Trình đại sư!"
Lâm Ninh tức khắc hiểu được đây là Trình đại sư cho cậu một cơ hội, vội vàng cao hứng không thôi nói lời cảm tạ, sau đó liền đi tới bàn thực nghiệm bên cạnh, một lần nữa làm một cái cánh tay máy. Bởi vì đã từng làm một lần, lần này thủ pháp của Lâm Ninh cũng thuần thục hơn rất nhiều, rất nhanh đã làm xong một cái thành phẩm, sau khi kiểm tra một chút phát hiện so với cái trước thì tốt hơn một ít, vừa lòng giao trong tay Trình đại sư.
Trình đại sư xem xét một chút, thần sắc bất định.
Trong lòng Thầy Vu cực kỳ thấp thỏm, Lâm Ninh lại thản nhiên hơn nhiều, vốn dĩ cậu cũng không có ý tưởng đặc biệt lớn gì, có thể nhìn thấy Trình đại sư cậu đã rất thỏa mãn rồi.
"Về sau nếu cậu rảnh rỗi có thể tới chỗ tôi giúp đỡ đi, một lão già như tôi có đôi khi cũng không lo liệu hết được quá nhiều việc đâu", Trình đại sư nói.
Lâm Ninh kinh hỉ đôi mắt mở to, bị thầy giáo thúc giục mãi mới nhớ ra, vội vàng nói lời cảm tạ với Trình đại sư.
Thẳng đến khi trên đường trở về, Lâm Ninh vẫn chưa có không khôi phục tinh thần lại, mình cứ như vậy trở thành trợ thủ của Trình đại sư sao?! Hiện tại cậu có cảm giác như bị một cái bánh nhân thịt khổng lồ rơi trúng, vui mừng có chút không hiện thực.
Trình độ vui vẻ của Thầy Vu không thể ít hơn so với cậu, "Em đứa nhỏ này cũng là kẻ ngốc thì có ngốc phúc, tính tình ngay thẳng làm cho Trình đại sư nhìn trúng, về sau phải nỗ lực một chút, cơ hội tốt như vậy ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ được đâu đấy."
Lâm Ninh gật đầu thật mạnh, đối với thầy Vu phi thường cảm kích, "Em đã biết, cám ơn thầy!"
Sau khi đã dặn dò xong, thầy Vu liền bắt đầu hỏi Lâm Ninh về chuyện cánh tay máy kia.
"Cái cánh tay máy kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?", Thầy Vu có chút nghi hoặc, "Rõ ràng là em giao cho tôi, hơn nữa bên trên đích xác là tên của em mà."
Lâm Ninh đau khổ suy nghĩ nửa ngày, vẫn là cau mày lắc đầu, "Em cũng không biết, cánh tay máy tôi làm xong liền bỏ luôn trên bàn, sau đó cũng không có ra khỏi phòng mà ngủ luôn, chờ đến ngày hôm sau lúc tỉnh lại, em liền dán tên lên hai bộ kiện đó, sau đó liền mang đi giao cho ngài."
Mỗi người bọn họ đều được phân phối bảng tên dùng tài liệu đặc thù chế thành, sau khi đã dán lên thì không bóc xuống được nữa, cho nên sẽ không tồn tại vấn đề có người thay đổi.
"Chẳng lẽ là sau khi em để cả đêm đã xảy ra phản ứng đặc thù gì, cánh tay máy tự động thăng cấp?", Vừa mới nói xong, thầy Vu liền cười tự giễu, làm thầy giáo hệ chế tạo cơ giáp, thật sự là không nên có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, "Em nghĩ lại coi, sau khi em làm xong đến trước khi đi ngủ có có người đi vào phòng em không? Có khả năng đổi bài tập của em không?"
Tuy rằng Thầy Vu hỏi như vậy, nhưng trong lòng ông cũng không nắm chắc bao nhiêu, ông cảm thấy không thể có ai thiếu não mà đem bài tập hoàn thành hoàn mỹ của mình đổi cho người khác như vậy được.
Lâm Ninh suy tư một chút, dừng lại, "Bạn cùng phòng của em từng vào phòng em, lúc ấy em đang sốt ruột làm một bài tập khác, cho nên cũng không có ngẩng đầu nhìn cậu ta, chờ em trở về hỏi cậu ta một chút xem có manh mối không đã."
————
Ninh Hữu mới vừa lên lớp xong đã bị Kỳ phu nhân đưa tới Kỳ gia, cùng đi còn có Thạch Hoằng Tuấn.
Thạch Hoằng Tuấn có chút nghi hoặc, không biết vì cái gì Kỳ phu nhân lại muốn mời anh đến đó, chẳng qua cũng không hỏi cái gì, cùng đi với Ninh Hữu đi vào.
Chờ đến khi nhìn thấy hai người bên trong phòng khách, Thạch Hoằng Tuấn từ trước đến nay luôn tính tình ổn trọng cũng xuất hiện một tia dao động, cực kỳ kinh hỉ, "Ba mẹ?!"
Ninh Hữu càng thêm không cần phải nói, vừa nhìn thấy người liền trực tiếp nhào tới luôn, ôm từng người một hồi lâu.
"Ba ba mẹ mẹ con rất nhớ hai người!"
Vợ chồng Lương Mạn cao hứng mà vành mắt cũng nhịn không được có chút đỏ lên, xoa xoa đầu Ninh Hữu, vẫy tay bảo Thạch Hoằng Tuấn cũng lại đây, "Ba mẹ cũng nhớ các con, đã lâu không có gặp rồi."
Cảm xúc của Thạch Hoằng Tuấn không để lộ ra ngoài như vậy, cũng không làm được việc như ôm ấp, chỉ là đi qua đi gọi vài tiếng, rồi nói chuyện.
Qua một lúc lâu sau, cảm xúc kích động của người một nhà kia mới có chút bình ổn xuống, Lương Mạn một bên nắm tay con trai nhỏ, một bên trò chuyện với con trai lớn, hỏi họ tình huống trong trường học như thế nào. Tuy rằng lúc trước đã thông qua máy liên lạc hỏi rất nhiều lần, nhưng Lương Mạn vẫn không nhịn được mà hỏi lại một lần nữa.
"Tất cả đều rất tốt, ba mẹ hai người yên tâm đi", Thạch Hoằng Tuấn nói.
"Vậy tốt, các con sống tốt là được rồi", Thạch Bằng vỗ vỗ bả vai Thạch Hoằng Tuấn, "Lần này cũng là nhờ có dì Kỳ của các con mang chúng ta đến đây, bằng không còn không biết đến khi nào chúng ta mới gặp lại được đâu."
"Gọi Kỳ phu nhân cái gì, thật sự là xa lạ quá, về sau cháu gọi tôi là dì giống như Tiểu Hữu đi", Kỳ phu nhân nói.
Thạch Hoằng Tuấn gật đầu, "Dì!"
"Đứa trẻ ngoan", Kỳ phu nhân cười nói.
Vài người cùng nhau ăn bữa cơm, toàn bộ quá trình đều cực kỳ ấm áp, Ninh Hữu bởi vì thật sự rất nhớ mong vợ chồng Lương Mạn nên liền lôi kéo Thạch Hoằng Tuấn ở lại Kỳ gia luôn, định buổi sáng ngày hôm sau hãy trở về trường học. Thạch Hoằng Tuấn vốn là không đồng ý, cảm thấy gây phiền phức cho Kỳ phu nhân thì có chút không tốt, nhưng nhìn ánh mắt đầy trông mong của Ninh Hữu kia, trong lòng mềm nhũn liền đáp ứng.
Buổi tối người một nhà noi chuyện cho tới tận khuya, Kỳ phu nhân cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ là sai người đưa lên một chút điểm tâm cùng nước. Ninh Hữu vốn đang muốn tiếp tục tán gẫu nữa, sau vợ chồng Lương Mạn sợ làm chậm trễ việc học ngày hôm sau của bọn họ, kiên quyết đuổi hai người bọn họ ra ngoài, lúc này Ninh Hữu mới ngoan ngoãn trở về ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ phu nhân phái người đưa Ninh Hữu và Thạch Hoằng Tuấn trở về trường học, hơn nữa cũng đã nói, trong khoảng thời gian vợ chồng Lương Mạn đến đây sẽ đón bọn họ đến nhà.
Vợ chồng Lương Mạn cũng vừa mới đến Tương Vương Tinh vào ngày hôm qua, còn chưa kịp hiểu biết về nơi này, sau khi Kỳ phu nhân tiễn hai người Ninh Hữu đi liền mang theo vợ chồng Lương Mạn đi dạo quanh Tương Vương Tinh, đem phong thổ ở nơi này, địa điểm trứ danh còn có một vài thứ có tính thường thức đều nhất nhất giới thiệu cho hai người.
Chuyến đi dạo này kéo dài một tuần, vợ chồng Lương Mạn cũng tăng lên không ít kiến thức, đối với Tương Vương Tinh cũng coi như đã có những hiểu biết cụ thể. Thời gian một tuần này, ban ngày bọn họ đi ra bên ngoài, buổi tối lại cùng hai người Ninh Hữu nói chuyện phiếm, trôi qua cực kỳ vui sướng.
Trong lúc này, Kỳ phu nhân cũng hoặc nhiều hoặc ít đề cập đến một vài chuyện về hôn sự của Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu. Vợ chồng Lương Mạn vẫn chưa có nghĩ kỹ, luôn cảm thấy tuổi tác của Tiểu Hữu kỳ thật cũng đã đủ rồi, nhìn bộ dáng của bọn họ, cảm tình cũng đã cực kỳ không tồi, nhưng vẫn không nỡ lòng đem Tiểu Hữu giao cho Kỳ Tĩnh, cho dù đó có là anh hùng đế quốc đi chăng nữa. Bọn họ có lén hỏi qua ý tưởng của Ninh Hữu đối với hôn sự của mình, phản ứng của Ninh Hữu cực kỳ đơn giản, cao hứng phấn chấn tỏ vẻ muốn sớm thành hôn với Kỳ Tĩnh một chút. Điều này làm cho vợ chồng Lương Mạn vẫn luôn luyến tiếc con trai có chút chua xót, lúc rối rắm cũng dò hỏi ý tưởng của con trai lớn một chút. Thạch Hoằng Tuấn đối với chuyện này thì thận trọng hơn rất nhiều, bởi vì thân phận của hai người chênh lệch thật sự là quá lớn, tuy rằng nhân phẩm của Kỳ phu nhân cùng Kỳ Tĩnh khẳng định không cần phải nói, nhưng cũng không thể không suy xét đến suy nghĩ của những người khác. Anh không muốn ánh mắt người khác nhìn em trai của mình giống như nhìn một tiểu bạch kiểm bị bao dưỡng, anh hy vọng hôn nhân của bọn họ được người khác chúc phúc. Tuy rằng Ninh Hữu tuổi không nhỏ, nhưng tâm trí của cậu rõ ràng cũng không thành thục lắm, không bằng ở chung thêm mấy năm đã, cho hai người bọn họ có đủ thời gian để suy xét.
Vợ chồng Lương Mạn tự hỏi một chút, cảm thấy suy nghĩ của con trai lớn rất có đạo lý, sau khi đã thương lượng với Kỳ phu nhân một chút, liền trược tiếp quyết định chờ Ninh Hữu tốt nghiệp trường học xong rồi hãy thành hôn.
*Editor: Tui tự hỏi Kỳ tiểu công có ý định vượt rào trước khi cưới không nhể?