"Làm sao vậy đại ca?", Tấn Giang thắc mắc nói, cười khẽ, "Cậu còn chưa rõ ràng tình huống sao?"
"Sao lại là cậu?", Sắc mặt Thạch Hoằng Tuấn khó coi đến cực điểm, tái nhợt vô lực, "Cậu rốt cuộc là ai?"
"Sao lại không thể là tớ được chứ?", Tấn Giang thưởng thức súng laser trong tay mình, đến gần Thạch Hoằng Tuấn, "Còn chuyện tớ là ai, đại ca cậu đã làm bạn cùng phòng với tớ bốn năm liền, sao lại còn không biết tớ là ai chứ? Thật là khiến người ta thương tâm đó."
"Cậu là người Addams đế quốc?", Thạch Hoằng Tuấn cau mày hỏi, "Cậu muốn làm gì?"
"Không sai, tớ xác thật là người Addams đế quốc", Tấn Giang trả lời, bộ dáng cà lơ phất phơ giống như là đang dạo chơi ngoại thành, "Chẳng qua đại ca có phải là cậu đang nhầm lãn tình huống hiện tại không? Nhìn xem cây súng trong tay tớ này, cậu luôn hỏi tớ vấn đề như vậy có phải là rất không tốt không? Tuy rằng ảnh hưởng mà đại ca cậu xây dựng vẫn còn, nhưng tiểu đệ tớ lại chịu quá đủ những ngày tháng giả ngốc kia rồi đó."
Lúc này Tấn Giang đã đi tới bên người Thạch Hoằng Tuấn, "Cái gì cũng đừng nói nữa, đại ca, đi theo tớ một chuyến đi."
Thạch Hoằng Tuấn giống như nghe lời đứng lên, nhưng ở một khắc khi đứng thẳng người lại đột nhiên phát động công kích về phía Tấn Giang, thân hình mạnh mẽ tấn mãnh. Tấn Giang cười nhạo một tiếng, một cái mạnh mẽ liền chế trụ Thạch Hoằng Tuấn, một cái báng súng hung hăng nện trên gáy anh, tức khắc máu chảy ồ ạt.
"Chậc chậc", Tấn Giang rất là đáng tiếc thở dài nói, "Đại ca sao cậu lại nghe không hiểu lời tớ nói như thế chứ, phản kháng không công như vậy làm gì? Nhìn cậu chảy máu này, tiểu đệ nhìn thấy trong lòng rất là đau đấy."
"Được, tôi đi theo cậu, hiện tại đi ngay", Thạch Hoằng Tuấn bởi vì đau đớn mà kêu lên một tiếng, sau đó liền có chút suy yếu nói.
Tấn Giang nở nụ cười, "Thế này thì đúng rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đại ca quả nhiên là thông minh!"
Dứt lời, Tấn Giang liền đem súng laser để tới trên huyệt Thái Dương của Thạch Hoằng Tuấn, túm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói, "Đi thôi, đại ca"
Tấn Giang kéo Thạch Hoằng Tuấn đi chưa được bao xa, bỗng nhiên ngừng lại, kinh hô một tiếng, "Ai nha, cậu xem trí nhớ của tớ này, sao lại đem chuyện quan trọng như vậy quên đi chứ. Đại tẩu hiện tại hẳn là còn chưa có tắt thở đâu, trọng thương như vậy sao có thể chịu đựng đau đớn như vậy chứ, tớ phải giúp cô ấy đã."
"Mày dừng tay!", Thạch Hoằng Tuấn tức giận, vỗ tay muốn đoạt lấy súng trong tay hắn, kết quả lại bị trở tay một kích đánh xuống trên mặt đất, ngực đã chịu đòn nghiêm trọng, trước mắt tối sầm.
Vài giây trước khi trước mắt anh biến thành màu đen, Thạch Hoằng Tuấn chỉ nghe được một trận tiếng súng liên tiếp không ngừng, mỗi một tiếng súng giống như là đánh vào trái tim anh.
"Hô ~, lúc này chị dâu hẳn là phải hảo hảo cảm ơn tớ rồi, chính tớ đã giúp cô ấy một cái đại ân mà!", Tấn Giang hắc hắc nở nụ cười, "Được rồi, để chị dâu cảm ơn tớ, đại ca khẳng định cũng không muốn đâu, thôi thì vẫn là đại ca hỗ trợ nói cảm ơn một chút đi."
"Đi thôi, đại ca, tới lúc giúp anh em rồi nè!", Ngữ khí của Tấn Giang vẫn thân thiện như cũ, phảng phất như mình vẫn đang cùng Thạch Hoằng Tuấn kề vai sát cánh, mà không phải không hề cố kỵ dẫn theo một người anh em máu chảy đầm đìa.
Bị trói trong một cái khoang, Thạch Hoằng Tuấn nhấp nhấp đôi môi khô khốc, mặt vô biểu tình nhìn Tấn Giang, hỏi, "Hành tung của Tiểu Hữu có phải là do mày tiết lộ không?"
"Đại ca quả nhiên là đại ca, đoán một cái liền trúng", Tấn Giang lắc lắc đầu, thở dài, "Khi nào tớ có thể thần cơ diệu toán như đại ca thì tốt quá."
Những lời này ngừng ở trong tai Thạch Hoằng Tuấn không khác gì là châm chọc lớn nhất, Thạch Hoằng Tuấn cười ha hả, cười đến cuối cùng bắt đầu kịch liệt ho khan, dường như là thiếu chút nữa đã đem phổi khụ ra ngoài, "Lần này mày bắt tao tới đây cũng là vì Tiểu Hữu đi. Bọn mày lăn lộn ra nhiều chuyện như vậy, có phải mục đích cuối cùng của bọn mày chính là Tiểu Hữu không?"
Tấn Giang kinh ngạc, "Đại ca cậu biết rồi sao, quả nhiên là không đơn giản. Hiện tại chỉ hy vọng em trai có thể đem cậu để ở trong lòng, đến lúc đó cậu ta tới đây cứu cậu, nhiệm vụ của tớ cũng liền hoàn thành rồi. Ngẫm lại sắp phải cáo biệt với cái hình tượng thẳng ngốc kia cũng thật là không đành lòng đấy."
"Tiểu Hữu đến tột cùng có chỗ nào đáng giá cho bọn mày phí nhiều sức lực như vậy?", Thạch Hoằng Tuấn có chút suy yếu hỏi, lời trong lời ngoài tràn ngập nghi hoặc.
"Cái này sao", Tấn Giang cười cười, "Đại ca cậu không cần phải hỏi tớ đâu, cậu ta có cái gì đặc thù chỗ bọn tớ biết là được rồi. Cậu trước tiên ở chỗ này chờ lát nữa đi, chờ một lát nữa em trai trở lại, tớ sẽ bảo cậu ấy tới làm bạn với cậu ngay."
Nói rồi, Tấn Giang liền cười lớn một tiếng rồi rời khỏi cái khoang này.
Nửa ngày sau, quân đội của Ninh Hữu rốt cuộc cũng chạy tới Tương Vương Tinh, cùng quân đội Addams bên ngoài triển khai đối chiến kịch liệt, binh lính cùng bọn học sinh thủ vệ trên Tương Vương Tinh đều cực kỳ kích động, cũng phấn khởi phát động tiến công. Hai phương liên thủ, rốt cuộc đem quân đội Addams đế quốc bức lui một chút, người của hai phương rốt cuộc hội hợp, Ninh Hữu chào hỏi với đội trưởng tiểu đội tác chiến một chút liền đi tới quân đội đối diện tìm kiếm Thạch Hoằng Tuấn.
"Em trai em rốt cuộc cũng đã trở lại rồi!", Tấn Giang đầy mặt nôn nóng.
"Anh Tấn anh làm sao vậy?", Trong lòng Ninh Hữu có chút dự cảm không ổn, "Anh em đâu?"
"Đại ca, đại ca ——", Tấn Giang muốn nói lại thôi, đầy đầu là mồ hôi. Trong lòng Ninh Hữu quýnh lên, bắt được cổ áo Tấn Giang, lớn tiếng hỏi, "Anh Tấn anh mau nói đi, anh em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Tấn Giang liều một cái, nói, "Tiểu Hữu anh nói cho em biết, nhưng em ngàn vạn lần đừng xúc động! Đại ca, đại ca cậu ấy bị đám quy tôn tử Addams đế quốc kia trói đi rồi!", Thời điểm Tấn Giang nói tới đây giữa mặt mày toàn là khuất nhục cùng lo lắng, "Không biết bọn chúng sẽ đối đãi với đại ca như thế nào, anh thật sự là rất sợ hãi!"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?", Ninh Hữu rũ đầu, Tấn Giang thấy không rõ vẻ mặt của cậu, "Đại ca đến tột cùng là bị trói đi như thế nào? Anh ấy bị ai trói đi?"
Tấn Giang hít một hơi thật sâu, muốn bình phục tâm tình của mình một chút, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Bọn chúng hẳn là phái vài người tới đây, lấy chị dâu làm mồi, đem đại ca mang đi. Thời điểm anh phát hiện chị dâu, cô ấy đã......", Thanh âm Tấn Giang tới cuối cùng đã bắt đầu có chút nghẹn ngào.
"Ôn Oánh làm sao vậy?", Ninh Hữu bắt một cái đã bắt được cánh tay của Tấn Giang, giữa mặt mày tràn đầy sát khí mà bọn họ chưa từng gặp qua, chấn đến Tấn Giang co rúm một trận.
"Chị dâu cô ấy đã qua đời rồi", Tấn Giang nhịn không được che mặt mình lại, áp lực nửa ngày, cuối cùng vẫn không có nhịn xuống, rơi lệ đầy mặt, "Thời điểm anh phát hiện ra chị dâu, cả người cô ấy đều là vết máu, trên người ít nhất có mười vết súng, cô ấy đến chết cũng vẫn không có nhắm mắt lại. Anh không biết đến tột cùng đám người Addams đế quốc kia có thù hận gì với chị dâu, vì cái gì mà lại đối xử với cô ấy như vậy chứ! Chị dâu là người tốt như vậy mà ——", Tấn Giang nức nở ra tiếng.
Khóc lóc, Tấn Giang lấy ra một cái phù hiệu trên tay áo, "Đây là đồ của Addams đế quốc, là anh phát hiện từ trong tay chị dâu."
Ninh Hữu tiếp nhận cái phù hiệu trên tay áo kia, trên tay hơi hơi dùng sức, lòng bàn tay hiện lên một mảnh ánh lửa, phù hiệu trên tay áo kia tức khắc biến thành một mảnh tro bụi, "Em nhất định sẽ cứ đại ca ra, còn mối thù của chị Ôn, em nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần!"
Tấn Giang vội vàng gật đầu theo, phụ họa với Ninh Hữu, "Không sai, nhất định phải khiến những kẻ phát rồ đó trả giá đại giới!"
"Từ từ", Tấn Giang dường như vừa mới phản ứng lại được, vội vàng che ở trước mặt Ninh Hữu, "Em trai em muốn làm gì vậy? Ý tứ vừa rồi của em là nói em muốn tự mình đi cứu đại ca trở về?"
"Đúng", Ninh Hữu mặt vô biểu tình trả lời.
"Em không thể đi!", Tấn Giang sắc mặt đại biến, "Em vừa mới đáp ứng với anh là sẽ không xúc động!"
"Em không phải là xúc động", Ninh Hữu lạnh mặt, "Em vừa trải qua tự hỏi rất cẩn thận rồi, em cần phải đi cứu anh ấy, lại mất nhiều thời gian nữa, anh ấy chỉ sợ là sẽ càng thêm nguy hiểm. Vô luận có như thế nào, em cũng nhất định phải đi!"
"Một khi đã như vậy, vậy chúng ta cùng đi đi", Tấn Giang cắn chặt răng, "Anh không thể để đại ca đơn độc ở lại nơi đó được, lúc trước đều là đại ca bảo hộ anh, lần này cũng tới lúc anh nên bảo hộ đại ca rồi!"
Ninh Hữu gật gật đầu, "Cám ơn anh Tấn."
"Giữa chúng ta thì có gì mà phải cảm ơn chứ", Tấn Giang thở dài, "Đại ca đối với anh mà nói thì cũng giống như đại ca ruột vậy, cứu đại ca ruột của mình là chuyện đương nhiên rồi!"
"Em trai, bọn anh và quân đội Addams đế quốc giao chiến ba ngày, anh đối với bọn chúng cũng hiểu biết không ít, lần này để anh mang em qua đó đi."
"Được!", Ninh Hữu gật đầu.
Hai người bọn họ cuối cùng ước định buổi tối 7 giờ xuất phát.
Sau khi Ninh Hữu trở về đầu tiên là đem chuyện này bẩm báo với thiếu tướng quân đội, "Thiếu tướng, anh của tôi bị người của Addams đế quốc bắt đi, tôi muốn đi cứu anh ấy."
Thiếu tướng nghi hoặc, "Anh của cậu là ai? Bọn họ vì cái gì lại muốn bắt cóc anh của cậu?"
"Anh của tôi cũng là học sinh của học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc, lúc này cũng tùy quân nhập ngũ, trước khi chúng ta về tới vẫn luôn phấn đấu trên tiền tuyến. Còn bọn họ vì cái gì lại muốn bắt cóc anh của tôi, điểm này tôi cũng không rõ ràng lắm."
Ninh Hữu trong lòng chua xót, cậu sao lại không rõ mục tiêu của đám người Addams đế quốc kia chứ? Mục đích cuối cùng mà bọn chúng bắt cóc anh trai khẳng định là nhằm về phía mình, Ninh Hữu đã có thể khẳng định, đám người Addams đế quốc đó khẳng định là đã biết cái gì, chỉ là không rõ ràng lắm đến tột cùng là biết rõ bản thân là từ thế giới khác đến, hay chỉ đơn thuần là phát hiện năng lượng của mình khác với người khác thôi.
Thiếu tướng đàm luận cùng Ninh Hữu một chút, cuối cùng đem cái này định thành một kế hoạch tác chiến loại nhỏ. Anh ta không yên tâm để một mình Ninh Hữu qua đó, càng không muốn từ bỏ một cơ hội tốt đẹp như vậy.
"Chuyện này cậu ngàn vạn lần không được nhắc tới với bất cứ kẻ nào, cho dù là người bạn cùng phòng của anh trai cậu đi với cậu cũng vậy", thượng tướng dặn dò nói.
Ninh Hữu gật đầu, "Thiếu tướng, tôi hiểu được!"
Xác thật là không thể nói với bất luận kẻ nào, chỉ là cho dù không nói chỉ sợ cũng sẽ rước phải phiền toái không nhỏ. Ninh Hữu nhớ tới chuyện hai lần gặp nạn trước đó, cũng không biết bọn chúng đến tột cùng là lấy được tin tức từ đâu.
Từ từ.
Ninh Hữu bỗng nhiên nhíu mày.
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút chỗ không quá thích hợp.
*Editor: Đọc chương này có lẽ các cô sẽ thấy tên tấn Giang này rất khốn, ngay cả ta cũng nhịn không được chửi mấy lần mà, nhưng mà vẫn mong các cô đừng bình luận quá khó coi nha