*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tướng quân, xin nén bi thương", một người mặc quân trang đứng ở bên cạnh Kỳ Tĩnh, biểu tình đau buồn nói, "Ninh Hữu là anh hùng của toàn bộ Triệt Na Đế Quốc chúng ta, chúng ta đều sẽ vĩnh viễn nhớ rõ cậu ấy."
Kỳ Tĩnh lại chỉ nhăn chặt mày, ngữ khí bình đạm không gợn sóng, "Anh đi xuống trước đi."
"Kỳ Tĩnh", Kỳ phu nhân thở dài một hơi, "Người chết không thể sống lại, chúng ta vẫn là sớm một chút làm hậu sự cho Tiểu Hữu đi, đã qua lâu như vậy rồi, chúng ta không thể để Tiểu Hữu ngay cả một buổi lễ tang cũng không có được."
Kỳ Tĩnh lắc lắc đầu, "Lễ tang này không thể làm, Tiểu Hữu chưa chết."
"Kỳ Tĩnh!", Nhìn thấy loại trạng thái hiện tại này của con trai, Kỳ phu nhân đau lòng cực kỳ, "Đã qua hơn một tháng rồi, xung quanh Tương Vương Tinh chúng ta đều đã tìm khắp rồi, căn bản là không có tìm được thân ảnh của nó, Tiểu Hữu nó ——", nó sớm đã biến mất ở bên trong trận nổ mạnh kia rồi, phần sau của câu nói Kỳ phu nhân không nói ra, nghẹn ở trong giọng nói.
"Tiểu Hữu không có chết, con có loại cảm giác này", Kỳ Tĩnh từng câu từng chữ nói, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Kỳ phu nhân, nghiêm túc bên trong làm trong lòng Kỳ phu nhân run lên. Anh vừa mới dứt lời, liền cầm lấy áo trên giá quần áo, đi ra khỏi cửa. Kỳ phu nhân biết Kỳ Tĩnh ra cửa là muốn đi làm gì, anh là muốn tự mình đi tìm tung tích của Tiểu Hữu.
Hơn một tháng trước Tương Vương Tinh đại chiến, một kích cuối cùng của Ninh Hữu đã bảo vệ vô số dân chúng Tương Vương Tinh an toàn, để cho bọn họ chống cự được đến khi Kỳ Tĩnh tới. Thân ảnh mơ hồ kia dân chúng của Tương Vương Tinh không thể nhận ra được là ai, nhưng là lúc ấy lại có người ghi lại được, mà cái video này sau khi Kỳ Tĩnh xem qua, trái tim co rút đau đớn một trận, anh có thể xác nhận, đó chính là người yêu mà anh tâm tâm niệm niệm, Tiểu Hữu của anh.
Sau khi thân phận của Ninh Hữu được xác nhận, cậu liền trở thành anh hùng hoàn toàn xứng đáng của Triệt Na Đế Quốc.
Sau khi Kỳ Tĩnh trở về không bao lâu, tình hình chiến đấu trên Triệt Na Đế Quốc đã xảy ra nghịch chuyển cực lớn, Kỳ Tĩnh dẫn dắt quân đội có được thực lực cực kỳ mạnh mẽ, vốn đã là quân tác chiến xa, lại bị Ninh Hữu làm tổn thương nặng nề nên quân đội Addams đế quốc rất nhanh đã rút khỏi phạm vi lãnh thổ Triệt Na Đế Quốc. Một trận chiến này kết thúc như vậy, Triệt Na Đế Quốc đạt được thắng lợi, nhưng cũng nguyên khí đại thương.
Cao tầng của đế quốc mở lời khen ngợi sẽ kỷ niệm Ninh Hữu, thậm chí còn muốn vì cậu mà thành lập một đài tưởng niệm, lại bị Kỳ Tĩnh cự tuyệt. Đài tưởng niệm vốn là dùng để kỷ niệm liệt sĩ, Kỳ Tĩnh làm sao dám tiếp thu chứ?! Tuy rằng trong lòng anh đau nhức, nhưng lại có một tia nhớ mong, anh cảm thấy, Tiểu Hữu còn chưa chết.
Thời điểm dân chúng tự phát lời cảm tạ đến anh hùng Ninh Hữu, Lương Mạn lại ở trong đông đảo tiếng cảm tạ mà khóc đến hôn mê bất tỉnh, Thạch Bằng cũng tiều tụy cực kỳ, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, đứa trẻ hoạt bát đáng yêu kia cứ như vậy mà rời khỏi bọn họ.
"Bác trai bác gái, hai người nén bi thương", Tưởng An nâng Thạch Bằng, có chút gian nan nói ra một câu như vậy.
Hiện tại bộ dạng của Tưởng An cùng trước kia đã hoàn toàn thay đổi, trước kia cả người béo mập nay đã trở nên có chút mảnh khảnh, khí chất cũng hơi hơi lắng đọng xuống, không có tuỳ tiện như trước kia, mà có vẻ trầm ổn hơn không ít. Nếu là trước khi Ninh Hữu xảy ra chuyện, vợ chồng Lương Mạn nhìn thấy bộ dạng này của hắn có khả năng sẽ trêu ghẹo hai câu, nhưng là hiện tại, Thạch Bằng chỉ trầm mặc gật gật đầu.
"Sư phụ là anh hùng của đế quốc chúng ta, cậu ấy nhất định sẽ muốn hai người hãnh diện vì cậu ấy", Tưởng An khuyên giải an ủi nói, trong lòng lại đau buồn không thôi.
"Bác biết", Thạch Bằng lau lau khóe mắt, miễn cưỡng cười một chút, "Đứa nhỏ này từ nhỏ chính là như thế rồi, nếu nó có thể nhìn thấy tình huống hiện tại, nhất định cũng sẽ rất vui mừng", nói đến cuối cùng, Thạch Bằng rốt cuộc cũng không nói được nữa, trong lời nói đã mang theo chút nghẹn ngào, đôi tay bưng kín mặt, người đàn ông từ trước đến nay luôn kiên cường lần đầu tiên lộ ra tư thái yếu ớt, liền cứ như vậy mà ngồi xổm xuống.
Trong lòng Tưởng An khó chịu cực kỳ.
Bên người truyền đến một trận ấm áp, một cánh tay hữu lực thử đem hắn ôm vào trong lồng ngực, Tưởng An dừng một chút, sau đó đem mặt chôn vào, gắt gao mà bám chặt eo y, không tiếng động khóc lên.
Thời điểm Tương Vương Tinh phát sinh chiến tranh, hắn còn đang ở trên tinh cầu xa xôi kia, chờ đến khi hắn biết được tin tức, liền trực tiếp vọt trở về. Cho tới bây giờ, Tưởng An vẫn còn chưa thể tiếp thu sự thật này, rõ ràng nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn bộ dáng Ninh Hữu sống sờ sờ lúc ấy, như thế nào lại chỉ nhất thời không gặp mặt, sư phụ nhỏ tuổi nhưng lại lợi hại của hắn lại cứ như vậy mà đi rồi?
Tuy rằng Kỳ Tĩnh vẫn luôn cường điệu rằng Ninh Hữu còn chưa chết, nhưng vô luận là dân chúng đế quốc hay là bạn học bạn bè của Ninh Hữu cũng đều cho rằng Kỳ Tĩnh là bởi vì quá yêu say đắm, mà không muốn tiếp thu sự thật. Ở trong tràng nổ mạnh kinh thiên chấn địa kia, sao có thể còn có người có thể sống sót được chứ, huống chi đã một tháng qua đi, căn bản là cái gì cũng không tìm được.
Kỳ Tĩnh không cho tổ chức lễ tang, những dân chúng cảm nhớ ân cứu mạng của Ninh Hữu liền lặng lẽ tế bái cậu, còn có tất cả những chiến sĩ đã anh dũng hy sinh trong chiến tranh, hy vọng bọn họ một đường đi bình yên.
Hết thảy những cái này, đều chưa từng làm cho Kỳ Tĩnh để ở trong lòng.
Anh giống như phát điên ở xung quanh chỗ phát sinh nổ mạnh tìm kiếm, Tiểu Hữu nhất định là chưa chết, em ấy khẳng định là bị nổ mạnh xung kích tới tới địa phương khác rồi. Anh nhất định phải nhanh chóng tìm được Tiểu Hữu, nổ mạnh mãnh liệt như vậy, Tiểu Hữu nhất định là đã bị trọng thương rất nặng, em ấy cần trị liệu, Tiểu Hữu khẳng định là đang đợi anh.
*Editor: đọc đoạn này mặc dù thấy rất có lý nhưng vẫn có chút cảm giác Tiểu Tĩnh điên rồi, các cô thấy sao?————
Ninh Hữu bò lên trên nóc nhà, đối với cái lỗ lớn kia có chút phát sầu, sửa nóc nhà thì cần phải làm thế nào nhỉ?
Làm một tu chân giả tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc không phân biệt được, Ninh Hữu thật đúng là chưa từng làm qua loại chuyện này, vô luận là ở Tu Chân giới nơi mà mình từng ở, hay là khi vào ở trong nhà của vợ chồng Lương Mạn, Ninh Hữu trước nay đều chưa từng đụng tới tình cảnh quẫn bách như thế.
Cậu đã thử dùng rơm rạ phủ lên, cũng đã dùng dây thừng cột bó lại chất đống lên, đều không ngoại lệ thất bại cả. Rơm rạ theo cái lỗ lớn kia rớt xuống dưới.
"Anh đứng ở trên nóc nhà làm gì vậy?"
Ninh Hữu nghe được thanh âm liền nhìn xuống, liền phát hiện A Nam đi đổi gạo thóc đã trở lại, trong lòng vui vẻ, "Sửa cái nóc nhà này thì cần dùng cái gì?"
A Nam nhìn cậu một chút, ôm gạo thóc liền chạy vào nhà, sau đó lại nhanh chóng chạy ra, "Anh xuống dưới trước đã, em dạy anh làm."
Ninh Hữu có chút cao hứng, theo nóc nhà bò xuống dưới, đi theo A Nam học phải làm như thế nào để sửa nóc nhà. Thời điểm A Nam dạy cậu có chút mất tự nhiên, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Ninh Hữu lại lần nữa bò lên trên nóc nhà, cả người thoạt nhìn liền càng thêm biệt nữu. Nóc nhà của nhà mình, bản thân không có năng lực đi sửa lại, lại để cho một người khác bò lên trên làm, điều này làm cho A Nam cảm thấy có chút áy náy.
Mười hai tuổi A Nam đã rất có năng lực, chẳng qua lại có một khuyết điểm, đó chính là sợ độ cao.
*Editor: ai sợ độ cao điểm danh +1Nóc nhà khoảng hai mét đối với nhóc mà nói so với cột chọc trời* cũng không có gì khác nhau cả, tưởng tượng đến mình bò lên trên đó, cả người liền nhịn không được mà run run. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà hai ba năm nay bọn chúng đều ở trong một căn nhà thủng lỗ như vậy, A Nam căn bản là không dám sửa, càng đừng nói đến Tiểu Nha mới ba tuổi.
*Vốn là天堑, dịch ra nghĩ là lạch thiên, ta dò baidu thấy được hình ảnh này, nhưng không biết phải gọi thế nào, nên thay bằng cột chọc trời vậyBởi vì không có linh lực, tình trạng thân thể của Ninh Hữu cũng không quá lạc quan, gần như là bò lên nóc nhà xong, trên người liền tràn đầy mồ hôi lạnh, chờ sau khi đem cái lỗ lớn trên nóc nhà sửa xong, Ninh Hữu liền càng thêm cảm thấy tinh bì lực tẫn*, thời điểm từ trên nóc nhà xuống dưới cẳng chân cũng nhịn không được mà có chút run lên, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa là nhào vào trên mặt đất. Còn may A Nam thận trọng, trực tiếp đỡ lấy Ninh Hữu, bằng không cậu nhất định đã bị xấu mặt rồi.
*tinh bì lực tẫn: cạn kiệt sức lựcLúc buổi tối ăn cơm, Ninh Hữu được một chén cháo nóng hầm hập.
Loại thức ăn như cháo này từ trước đến nay đều là đồ ăn đặc biệt của Tiểu Nha, thời điểm Ninh Hữu nhận được đồ ăn có chút kinh ngạc, chẳng qua cậu cũng không có chối từ, có chút quý trọng uống vào trong bụng, trực tiếp làm dạ dày ấm lên, thoải mái cực kỳ.
"Anh hai ăn", Tiểu Nha đem chén của mình đẩy đến trước mặt A Nam.
Lúc này đây A Nam vẫn như cũ không có chuẩn bị cháo cho mình, lúc này nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh kia của Tiểu Nha, A Nam do dự một lát, quyết tâm, lại đi múc một muỗng, tìm cái chén bỏ thêm vào cho mình.
"Anh hai hiện tại đã có rồi, Tiểu Nha ngoan, tự ăn đi!"
Tiểu Nha nhìn thấy cháo trong tay A Nam tức khắc vừa lòng, rất là hạnh phúc đem cháo trong chén đều uống xong hết.
Thời tiết đã càng ngày càng lạnh.
Còn may Ninh Hữu trước đó đã đem lỗ hổng trên nóc nhà sửa xong, chắn một ít gió lạnh, nếu không cuộc sống này khẳng định là càng thêm khó khăn.
Chỉ là có một chút, vốn những động vật loại nhỏ mà Ninh Hữu dùng đá bắt được, hiện tại bởi vì nguyên nhân thời tiết, mà rất ít xuất hiện trong rừng rậm. Ninh Hữu cho dù có kỹ thuật, lại căn bản tìm không thấy con mồi.
Nói cách khác, Ninh Hữu bọn họ lại sắp đói bụng.
wMw