Charles còn chưa có động tác, đầu rắn hung ác kia đã đột nhiên bò về phía hắn, mồm to như bồn máu nghênh diện mà đến, khí vị tanh hôi làm Charles một trận buồn nôn. Nhưng so sánh với cảm giác buồn nôn, Charles càng cảm giác sợ hãi sắp toi mạng hơn nhiều. Ngay khi con mãng xà kia lập tức muốn nuốt Charles, Bạch Đan Phượng phi thân một cái liền đem hắn xách rời khỏi chỗ, xoay người xinh đẹp đi ra hơn mười mét, chậm rãi rơi xuống đất, ngữ khí mang theo một ít ngưng trọng cùng hưng phấn, "Cẩn thận một chút, con xà kia thoạt nhìn không phải dễ chọc như vậy đâu."
Thấy hai người Charles đã rời xa, mãng xà kia nâng thân vốn định đuổi theo, nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm con mồi trong chốc lát, cuối cùng vẫn là lưu lại bên trong bụi hỏa diệp thảo.
Charles theo bản năng bắt được tay Bạch Đan Phượng, xúc cảm ấm áp mềm nị tức khắc làm cho cảm giác sợ hãi cả người không thoải mái kia của hắn biến mất không còn một mảnh, giương mắt liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bạch Đan Phượng, lập tức buông tay ra, mặt đỏ, "Tôi, tôi không phải cố ý!"
Bạch Đan Phượng khẽ cười một tiếng, hai tròng mắt như nước, thấp giọng nói, "Cho dù là cố ý cũng không ngại đâu."
*Editor: Móa, vì sao hổng phải là nam hở??
Charles trong lòng nóng lên, chỉ cảm thấy cả người tê tê dại dại, trong lòng phảng phất như có thứ gì đó phình lên, nóng lòng muốn ra khỏi miệng. Há mồm muốn nói cái gì, Bạch Đan Phượng lại đánh gãy hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn con mãng xà kia, "Ta dẫn dụ nó ra khỏi hỏa diệp thảo, đợi nó ra rồi, huynh thử tạc nó xem!"
Charles hiểu được những lời này là nói với mình, trong lòng càng vui sướng, móc ra một cái viên cầu màu đen, làm tốt công tác chuẩn bị. Bạch Đan Phượng nói xong liền từ trên mặt đất tìm một viên đá, phi thân tới một chỗ đất trống phía trước, đá tinh chuẩn đánh về phía con đôi mắt mãng xà kia. Mãng xà phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, thân mình vừa động, chỗ đôi mắt tuy rằng tránh được thương tổn, nhưng thân mình lại bị đánh trúng, nhất thời giận cực, nhanh chóng công kích về phía Bạch Đan Phượng. Nó vừa rời khỏi bụi hỏa diệp thảo, một đạo hắc ảnh liền nện chung quanh nó, oanh một tiếng, đất đá bắn toé, tro bụi tràn ngập khắp nơi.
Đợi tro bụi kia tan đi, con mãng xà kia đã bị tạc đến có chút chật vật, nhưng lại so với trong dự đoán của Charles thì vẫn tốt hơn nhiều, nguyên bản vốn cho rằng là cảnh tượng huyết nhục mơ hồ lại không xuất hiện, mà chỉ là rớt ra vài miếng vảy mà thôi.
Trong mắt Bạch Đan Phượng hiện lên một tia dị sắc, không khỏi tán thưởng, "Quả nhiên lợi hại!"
Con mãng xà thô to miệng bồn máu kia sớm đã hai mắt đỏ lên, không quan tâm tấn công Bạch Đan Phượng, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn gấp đôi, Bạch Đan Phượng đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó liền càng thêm hưng phấn, mang theo con mãng xà này vòng quanh, trên tay thì lại lấy ra vũ khí của mình, đó là một cây sáo ngọc tinh mỹ, bên cạnh còn đeo một cái trang sức, cực kỳ quý khí. Môi đỏ khẽ mở, một khúc tùy sáo phiêu nhiên mà ra, Charles dùng sức nghe xong nửa ngày, dường như cái gì cũng đều nghe không được, nhưng là con mãng xà kia lại đang thống khổ mà quay cuồng trên mặt đất.
Thời gian một nén nhang vừa trôi qua, con mãng xà kia liền nằm trên mặt đất không còn nhúc nhích.
Bạch Đan Phượng thu hồi cây sáo của mình, chuẩn bị bước vào bụi hỏa diệp thảo, chẳng qua ngay khi đi đến bên cạnh con mãng xà kia, con mãng xà kia đột nhiên nâng thân lên, một ngụm hắc khí phun về phía Bạch Đan Phượng. Bạch Đan Phượng không có phòng bị, mắt thấy hắc khí kia sắp đụng trúng nàng, một vách chắn nhìn không thấy được lập tức ngăn cản cổ hắc khí kia bên ngoài. Bạch Đan Phượng nhìn nhìn quần áo trên người mình bị hắc khí kia ăn mòn, trong lòng nghĩ lại mà sợ. Lúc này lá chắn kia đã đem hắc khí bao vây lại, cũng dần dần thu nhỏ lại, thẳng đến khi áp súc thành một viên cầu nhỏ bằng quả trứng gà, mới bay đến trong tay Ninh Hữu.
Ninh Hữu vẫy vẫy tay, lại đem đoàn hắc khí trong tay kia đánh vào trong bụi hỏa diệp thảo, Bạch Đan Phượng nhìn kỹ, lại phát hiện dưới chân bụi hỏa diệp thảo này có một tầng vật chất thâm màu xanh biếc, dưới hắc khí ăn mòn đã nhanh chóng biến mất, kỳ lạ chính là, hắc khí ăn mòn này đối với hỏa diệp thảo lại một tia tác dụng cũng không có. Bạch Đan Phượng có chút tò mò, thăm dò nhìn lại, trên người ngoài ý muốn dính lên chút vật chất thâm màu xanh biếc trên lá cây, một trận bọt biển ăn mòn chợt nổi lên, sau đó thoáng chốc khôi phục bình tĩnh, Bạch Đan Phượng không khỏi sắc mặt biến đổi, lui về phía sau hai bước.
Charles ở phía trước nhìn thấy Bạch Đan Phượng thiếu chút nữa là tao ngộ bất trắc, trong lòng kinh sợ, trái tim thiếu chút nữa là ngừng đập. Lúc này tuy thấy Bạch Đan Phượng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hắn đối với con mãng xà này vẫn như cũ không có giảm bớt chút tức giận nào, nhìn thân hình nó hơi hơi cử động, Charles trực tiếp từ trong áo mình móc ra một cái □□ uy lực thật lớn, chuẩn bị trực tiếp kết liễu nó. Chỉ là hắn vừa mới nâng tay lên đã bị Ninh Hữu ngăn lại.
"Làm sao vậy?", Charles có chút nghi hoặc.
"Chỗ sâu trong bụi cỏ còn có một con, tu vi ít nhất đã trăm năm, nếu ngươi giết chết nó, chúng ta chỉ sợ sẽ có phiền toái", linh thức của cậu đã sớm phát hiện con mãng xà đã sắp tu luyện thành yêu ở nơi xa kia, ngay tại thời điểm hai người Charles đang đối chiến cùng con mãng xà này, Ninh Hữu vẫn luôn quan sát động tĩnh của nó, phát hiện nó chú ý đến bên này, lại không có ý tứ ra tay, chỉ là ở thời điểm con mãng xà này sắp chết thì giật giật thân mình, nếu không phải có hơi thở của Ninh Hữu ở đây trấn áp, chỉ sợ nó đã sớm vọt ra rồi. Ninh Hữu thật ra cũng có thực lực đối phó với con mãng xà bên trong, nhưng là cậu cũng không muốn không có việc gì lại tự tìm phiền toái cho mình.
Charles cả người lông tơ đều sắp dựng thẳng lên, chỉ có thể cắn răng từ bỏ động tác trên tay. Bạch Đan Phượng thì lại là có chút nghĩ mà sợ, chính nàng cũng thật là quá khinh địch rồi, chẳng qua chỉ là dùng một viên phú nguyên đan, nàng đã có chút quá mức tự đại rồi.
Ba người đều không có lại động đến con mãng xà xụi lơ trên mặt đất kia, mà Charles lại thật cẩn thận dò hỏi Ninh Hữu một phen vị trí của con mãng xà còn lại, sau đó liền thật cẩn thận đi vào một đầu khác của bụi hỏa diệp thảo. Nhiệm vụ của ba người là mang về hỏa diệp thảo thành thục, mà hỏa diệp thảo thành thục cũng có đặc thù cực kỳ rõ ràng, nguyên bản trên lá cây lửa đỏ sẽ xuất hiện một cái hoa văn kim sắc. Dưới linh thức của Ninh Hữu, rất nhanh đã phát hiện được hai cây, cậu một bên giám thị hai con mãng xà một minh một ám, một bên chỉ vị trí cho hai người Charles.
Đợi sau khi ba người rời khỏi, Charles quay đầu lại nhìn lại, quả nhiên thấy một con mãng xà tơ lớn như tòa núi nhỏ như một đạo tia chớp tự do đi ra, đem con đang xụi lơ trên mặt đất mang về trong bụi hỏa diệp thảo.
Từ sau khi thu được hỏa diệp thảo, thời gian đã trôi qua bảy ngày, lúc này trong tay bọn họ đã lấy được mười loại thiên tài địa bảo mà nhiệm vụ yêu cầu, vị trí mười loại này đều tương đối gần, bọn họ thu thập cũng tương đối thuận tiện, đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ lựa chọn mục tiêu thứ nhất là Hàn Ngọc đàm. Các vật phẩm kế tiếp, bọn họ cần phải đi một đoạn đường không ngắn, phân bố cũng khá rời rạc.
Mấy người Ninh Hữu định ra cái tiếp theo là ngũ lăng chi, sinh trưởng ở phía trên vách đá huyền nhai.
Thời điểm tới mục đích, bọn họ rốt cuộc đụng phải những người tham gia nhiệm vụ lần này, chẳng qua trạng thái lại không tốt lắm. Mấy người Ninh Hữu gặp phải hai người, một nam một nữ, nam bị ngã trên mặt đất, đùi phải uốn cong quỷ dị, trên người tất cả đều là máu, thoạt nhìn hẳn là lúc leo vách đá bị rớt xuống dưới. Mà nữ nhân kia thì lại là quỳ ở bên cạnh nam nhân, khóc cực kỳ đáng thương.
"Cầu xin các ngươi cứu cứu trượng phu của ta!", Thời điểm nữ nhân nhìn thấy ba người Ninh Hữu liền phảng phất như thấy được cứu rỗi, vội vàng bò lên.
Charles có chút không đành lòng, từ trong bao tải của mình đảo một chút, tìm được một lọ khôi phục dược tề, đưa cho nữ nhân kia, "Trực tiếp dùng là được."
"Cám ơn! Cám ơn các ngươi!", Nữ nhân nhận lấy, phi thường cảm kích, khóc lóc cúi mình vái chào bọn họ, sau đó nhanh chóng cấp uy cho trượng phu mình.
Thực nhanh, miệng vết thương trên người nam nhân liền ngừng chảy máu, hơn nữa lấy mắt thường có thể thấy được đang thong thả khép lại. Nữ nhân thấy thế, kinh hỉ dị thường, tất nhiên là hiểu được dược mà Charles cho nàng này có bao nhiêu đáng quý trọng, rơi lệ đầy mặt khấu đầu với mấy người Charles, trong miệng còn không ngừng nói "Cám ơn".
Charles đâu thể yên tâm thoải mái tiếp nhận, vội vàng tránh đi, "Hắn hình như tỉnh rồi."
Nữ nhân nghe thấy, nhìn lại về phía nam nhân, quả nhiên thấy gã đã mở mắt, nữ nhân bắt lấy tay gã khẩn trương hỏi, "A Minh, chàng cảm thấy thế nào?"
Nam nhân ho khan một tiếng, một đem đẩy nữ nhân ra, có chút không kiên nhẫn nói, "Lăn sang một bên đi! Lão tử còn chưa có chết đâu! Đừng có ở đây mà như khóc tang cho ta thế."
Charles có chút nổi giận, "Anh sao lại nói như thế hả?"