Thiếu Niên Tuyệt Sắc

Chương 12: Nhiệm Vụ Long Nữ




Lúc Hạ Khinh Y tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên mặt cỏ mềm mại, y phục ướt sũng khi nãy cũng được thay mới. Quan sát một lúc, anh phát hiện bản thân đang ở trong động ẩm ướt nhưng không lạnh, bên cạnh có hai đống lửa nhỏ đang cháy.
“Tắt rồi.” – Một thanh âm buồn bực vang lên.
“Cầu Lông Ngắn, mau tiếp tục phun lửa nữa đi.”
Hạ Khinh Y nhìn Tiểu Hòa đang ngồi xổm, tay xoa đầu một con quái lông xù như trái cầu nhỏ. Con quái được cậu vỗ, ngoan ngoãn hướng vào bãi cỏ thổi ra cầu lửa.
Lửa bùng lên, Tiểu Hòa có vẻ rất cao hứng, cậu ôm Cầu Lông Ngắn hôn một cái.
“Ngoan lắm, tẹo nữa sẽ thưởng mày súp.”
Hạ Khinh Y giật mình, Tiểu Hòa phát hiện anh đã tỉnh, vui mừng nói:
“Hạ đại ca, huynh đã tỉnh?” rồi chạy tới sờ trán anh.
Cảm giác được một cậu nhóc nhỏ tuổi chăm sóc khiến cho Hạ Khinh Y có biểu cảm cứng nhắc.
“Vẫn sốt.” – Tiểu Hòa nói nhỏ.
“Thật là…tại sao tôi chỉ biết trị bệnh cho động vật thôi chứ! Huynh uống chút nước đi, quần áo tôi đã phơi giúp huynh rồi”
Tiểu Hòa lấy từ đai lưng ra hai cái bát, rót nước vừa đun sôi cho Hạ Khinh Y uống.
Uống vài ngụm nước ấm, Hạ Khinh Y cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Đây là đâu?” – Anh hỏi.
“Không rõ. Huynh ngủ một lúc thì trời đổ gió to, suýt nữa thì lật thuyền. Lúc lặng gió thì thuyền đã ở chỗ này, là một đảo không rõ tọa độ. Đồ của huynh khô rồi.”
Không rõ tọa độ? Bình thường chỉ có khu vực bí mật trong game mới không có tọa độ. Hạ Khinh Y không hỏi nữa, nhận lấy quần áo, nói:
“Hiện thực là 12 giờ, cậu logout đi, mai còn đi học.”
“Tôi không đi học, đã xin phép bà nội rồi, cho nên sẽ ở lại đây với huynh.” Tiểu Hòa vừa nấu canh vừa quay đầu nói với Hạ Khinh Y.
Hạ Khinh Y hơi ngẩn người một chút.
“Ừ.”
Qua một ngày, quang cảnh xung quanh vẫn là sóng nước mênh mông. Tiểu Hòa cùng Hạ Khinh Y bị kẹt trong một hòn đảo diện tích bằng sân vận động nhỏ, hai người không tìm thấy đường quay về. Thật may là Tiểu Hòa luôn tích sẵn thực phẩm trong chiếc đai lưng thần kỳ.
Phong Hồi Tuyết biết cậu và Hạ Khinh Y đang ở cùng nhau, liền nhắn tin:
“Ai cha, Hạ Khinh Y là soái ca của trường ta đó, đáng tiếc cậu không phải con gái, nếu không có thể cùng nhau nấu cơm. Há há.”
Nấu cơm?
Tiểu Hòa vẫn là trang giấy trắng, liền hồi âm:
“Đệ cũng có thể nấu cơm mà, chẳng qua là không có gạo.”

Phong Hồi Tuyết: “Cậu thật hài hước, “nấu cơm” này đâu cần có gạo…”
“Không cần sao?”
“Cậu muốn thử không?”
“…”
“Phong đại ca, nhắn tin phải trả phí đó, không nói đến vấn đề này nũa.”
“Gia đang nói đến loại “nấu cơm” không cần lửa, Tiểu Hòa, cậu quá ngây thơ!”
Tiểu Đinh Đang biết chuyện của Tiểu Hòa liền liên tục nhắn tin, nội dung vô cùng đơn giản:
“Ta muốn gặp Hạ Khinh Y!!!!!!!!” Chấm than, chấm than và chấm than.
Tiểu Hòa nhớ đến câu Phong Hồi Tuyết vừa nói, thẳng thắn trả lời:
“Không được, tỷ quá ngây thơ.”
Tiểu Đinh Đang không còn gì để nói.
Lúc lâu sau Phong Hồi Tuyết lại nhắn tin:
“Tiểu Đinh Đang đang lên cơn. Bảo cậu ngây thơ, ta rút.”
____
Ở trên đảo một ngày, người lơ ngơ như Tiểu Hòa cũng cảm thấy không ổn. Trong game đang là mùa đông, vậy mà nơi này cỏ xanh mơn mởn, hoa khoe sắc thắm. Chuyện lạ nhất là chỗ tiếp giáp với biển mưa rất to, chỉ cần đưa tay ra là hứng được thế nhưng lại không có giọt mưa nào rơi xuống đảo, khiến người ta có cảm giác nơi này là một lồng kính trong suốt vậy.
Tiểu Hòa không thấy lo lắng về sự bất thường này, âu đây cũng là trò chơi, kỳ dị một chút cũng là thường tình. Cậu nghĩ, bị mắc ở đây cũng chẳng phải vấn đề lớn gì, dù sao vẫn đăng xuất ra ngoài được đó thôi.
Tiểu Hòa phải ôn thi, thời gian trong game cũng không nhiều lắm. Ngược lại Hạ Khinh Y rất ít logout, phần lớn đều là anh cô độc trên đảo.
Bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
Vệt nắng nhạt mùa đông chiếu vào thư phòng, Tiểu Hòa mặc áo ấm, làm bài tập nhưng trong đầu vẫn nghĩ về anh.
Nhưng tại sao lại nghĩ đến người đó?
Tiểu Hòa nhớ hôm qua vừa on, liền thấy Hạ Khinh Y ngồi trên tảng đá lớn ngắm mặt nước, dáng hình có chút bi thương ảm đạm.
Mình thật không tốt, không nên để anh đơn độc như thế.
Tiểu Hòa quay đầu nhìn ông nội đang say sưa ngủ trên ghế dựa, khẽ kêu:
“Ông nội ơi?”
Không trả lời.
Tiểu Hòa nhón chân ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, ông nội liền mở mắt.
Thằng cháu ngốc, con trai phải nghịch ngợm một chút mới tốt.
Ông mỉm cười, quyết định hôm nay phải ngủ nhiều một chút. Vừa ngủ vừa tự khen mình là ông nội tâm lý.
___
“Hạ đại ca, huynh làm gì vậy?”
Tiểu Hòa vừa vào game đã thấy một đống gỗ rất to.
“Ta làm bè gỗ.” – Anh trả lời.
Thuyền trước kia đã bị sóng đánh hư hại nặng, chỗ này lại không có tọa độ, nhờ người đến giúp là việc bất khả thi, muốn thoát chỉ còn nước tự thân vận động.
“Huynh thật lợi hại.” – Tiểu Hòa nhìn bè gỗ đã làm xong một nửa, tán thưởng.
“Quá khen, quê ta là làng chài, những việc này đã sớm làm quen.”
“Làng chài? Huynh ở Thái Hồ?”
“Ừ.”
“Thái Hồ ngoài đời cũng đẹp như vậy sao?” – Tiểu Hòa hỏi.
“Trước kia rất đẹp, nhưng giờ thì ta không rõ, rất nhiều năm không về rồi.”
Tiểu Hòa không biết khi nói những lời này, giọng của Hạ Khinh Y nghe rất cô đơn.
___
Qua một lần lén đăng nhập không bị phát hiện, Tiểu Hòa thường xuyên login hơn hẳn. Đối với việc cậu thường xuyên ở trong trò chơi, Hạ Khinh Y cũng không nói gì, ngoài thời gian làm bè gỗ ra anh đều chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Hôm nay Tiểu Hòa gặp một đề Vật Lý khó, vắt óc suy nghĩ nửa ngày không ra, trong game vẫn còn nghĩ cách giải.
Lúc nấu mỳ, Tiểu Hòa cầm cành cây nháp phương hướng giải xuống đất, mỳ sắp thành cháo mà cũng không phát hiện ra.
Hạ Khinh Y đi tới dập lửa, nhìn thần sắc nghiêm túc của Tiểu Hòa, lại quan sát mặt đất, hỏi:
“Làm đề Lý?”
“Vâng.” – Tiểu Hòa ủ rũ gật đầu.
“Đề bài như thế nào?”
Tiểu Hòa đọc đề bài, đây là đề nâng cao, rất khó, mà sách tham khảo chỉ có đáp án, không có cách giải.
“Thật ra rất đơn giản.” – Hạ Khinh Y lấy cành cây trong tay Tiểu Hòa viết chi tiết lời giải xuống đất.

Tiểu Hòa trợn tròn mắt nhìn anh, cảm thấy, cảm thấy…
Biết làm bè gỗ, học rất giỏi, quả là người đàn ông toàn năng.
Tuổi trẻ là tuổi dễ sùng bái người khác nhất. Tiểu Hòa nhìn Hạ Khinh Y như nhìn Đại Thần, trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ:
Mình muốn học đại học A, mình muốn học cùng Hạ đại ca.
Bè gỗ đã làm xong, Hạ Khinh Y nhìn sắc trời, đoán mai sẽ có gió. Anh nhắc Tiểu Hòa mai đến sớm một chút, mượn sức gió thoát khỏi đây.
Tiểu Hòa gật đầu, rồi nhớ tới một việc, nói:
“Hạ đại ca, huynh không cần giết Nguyệt Tại Thủy Thiên giúp tôi nữa.”
Hạ Khinh Y trầm mặc một lúc:
“Cậu không muốn báo thù nữa?”
Tiểu Hòa lắc đầu:
“Có thù nhất định phải trả, nhưng không phải lúc này. Tôi phải học bài, thời gian online rất ít. Nếu suốt ngày đi trả thù thì không thời gian chơi game nữa. Cho nên, rảnh rỗi mới đi báo thù vậy.”
Hạ Khinh Y không nói nữa, Tiểu Hòa đã sớm quen với không khí im lặng như vậy, ngồi lại một lúc rồi logout.
Hôm sau Tiểu Hòa vào game sớm, Thái Hồ vẫn tịch mịch như mọi khi, nhưng khi cậu đi đến cửa động lại thấy bè gỗ bị phá hỏng, dây thừng bện bè đứt thành từng đoạn nhỏ.
Hạ Khinh Y bước đến, nói:
“Bè gỗ hỏng rồi, có vết nanh cắn.”
Tiểu Hòa cả kinh:
“Lẽ nào trên đảo có thú dữ?” Không thể nào, nơi đây nhỏ như vậy, anh và cậu sớm đã đi hết mọi ngõ ngách rồi, một con muỗi còn không thấy.
Hạ Khinh Y cau mặt lại.
Tiểu Hòa ngồi xuống, mắt vẫn liếc bè gỗ:
“Phải làm sao đây? Huynh có thể sửa không?”
“Chịu thôi, phải làm cái mới.” Hạ Khinh Y đáp lời.
Tiểu Hòa không giúp được gì trong việc làm bè, cậu nhiều nhất chỉ giúp đi chặt cậy hoặc buộc dây cố định bè mà thôi.
Làm bè gỗ không phải chuyện dễ dàng, Hạ Khinh Y phải rất tốn sức mới làm được cái bè mới. Vậy mà ông trời trêu đùa, bè sắp hoàn thành cũng giống cái trước, bị phá cho tan tành.
Hạ Khinh Y nhíu nhặt lông mày. Anh có việc bận phải đăng xuất, trước khi còn cẩn thận dấu đi. Chẳng lẽ dã thú ở đây thông minh như vậy?
Tiểu Hòa vô cùng tức giận, nói:
“Hạ đại ca, làm xong cái khác chúng ta sẽ canh ở đây.”
Hạ Khinh Y gật đầu.
Khi làm xong bè gỗ thứ ba, anh và cậu đã ở trên đảo hơn một tháng.
Bè gỗ để trước cửa động, còn vài chi tiết nữa là làm xong. Hạ Khinh Y tính toán hướng gió, sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi đảo này.
Tiểu Hòa đang nấu cơm, Cầu Lông Ngắn cùng Mắt To nhảy tưng tưng bên cạnh, còn cậu thì ngồi nhìn ngọn lửa.

Trên đảo không có động vật, thực vật lại vô cùng tươi tốt, rất nhiều loại có thể làm rau ăn. Tiểu Hòa hái rau dại nấu một nồi canh.
Hai người ăn uống no nê, Tiểu Hòa nằm trên cỏ, lúc đầu còn nhìn chăm chăm bè gỗ, rồi sau đó mắt cứ nặng dần đi.
“Cậu ngủ đi.” – Hạ Khinh Y cho thêm củi vào đống lửa.
Tiểu Hòa mơ màng gật đầu:
“Tôi sẽ canh từ nửa đếm đến sáng sớm hôm sau, huynh nhớ gọi tôi dậy đấy.”
“Ừ.”
Hạ Khinh Y gật đầu qua loa, anh không định làm theo lời Tiểu Hòa. Hôm qua đã nói cậu không cần ở lại, nhưng cậu lại cố chấp không đồng ý.
Cậu rất nhanh đã bước vào mộng đẹp, hai con quái nhỏ nhảy nhót trên người cậu, thấy cậu không phản ứng liền chui vào ngực cậu. Một con chui vào chiếm hết diện tích, con kia không ních vào được liền ở bên ngoài gầm rú. Tiểu Hòa mơ màng ôm lấy nó, hai quái nhỏ cuộn tròn trong lòng cậu.
Chứng kiên cảnh đó, Hạ Khinh Y bất giác nở nụ cười, cúi đầu thêm lửa.
Hơi lửa nóng làm hai má Tiểu Hòa đỏ rực, lồng ngực cậu nhấp nhô nhịp nhàng. Hạ Khinh Y thất thần nhìn cậu, thật ra bản thân anh cũng vô cùng buồn ngủ.
Không gian vô cùng tĩnh lặng.
Hạ Khinh Y nhẹ nhàng khép chặt mi.
Một hòn lăn đến chỗ anh, anh không mở mắt.
Một hòn đá nữa lại lăn vào chân anh, vẫn không có động tĩnh, có vẻ anh đã ngủ say.
Bốn phương yên tĩnh, nghe được cả tiếng nổ của củi đang cháy.
Một lúc sau, một con quái vật màu đỏ thò đầu ra khỏi bụi cỏ. Trên đầu nó có mọc sừng, mắt mở to thận trọng quan sát hai người. Không ai còn thức, nó chạy nhanh về phía bè gỗ, ra sức dùng răng cắn. Đang cắn rất hăng say, nó bỗng cảm thấy gió sau lưng ngừng thổi. Ngửi được mùi nguy hiểm, nó định bỏ chạy nhưng không kịp, lưỡi kiếm sắc bén đã kề cổ.
Tiểu Hòa bị tiếng động đánh thức, cậu ngồi dậy, dụi mắt:
“Có chuyện gì vậy, Hạ đại ca?”
“Bắt được kẻ phá hoại rồi.”
“Sao?” Tiểu Hòa bật dậy, chạy chân trần tới bên quái vật bị trói chân tay. Con quái này cũng đẹp thật đó, toàn thân hồng rực, lại còn có vảy sáng lấp lánh.
“Đây là con gì vậy?”
“Có lẽ là…”
Hạ Khinh Y ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Rồng.”
Tiểu Hòa kích động gào một tiếng, chăm chú quan sát sinh vật trong truyền thuyết. Con rồng bị cậu nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, nó nhất thời quên mất mình vừa bị bắt, ngạo nghễ ngẩng cao đầu. Không ngờ Tiểu Hòa lại nói:
“Rồng mà cũng đi phá hoại đồ của người khác sao?” – cậu có cảm giác truyền thuyết sụp đổ.
“Ta không phải kẻ phá hoại.”
Con rồng im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, biến thành một cô bé vô cùng xinh đẹp. Cô bé bật khóc, ngồi xuống đất:
“Các ngươi, bắt nạt ta.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.