Thiếu Niên Tuyệt Sắc

Chương 8: Hoài Bích Có Tội




Có thể nói Tiểu Hòa năm nay là học sinh cuối cấp, cậu bắt đầu giảm thời gian chơi game. Mỗi ngày online hai tiếng, bằng 6 tiếng trong trò chơi. Thời gian chơi như vậy rất hợp lý, cậu vào trong đó chơi với hai con quái vật nhỏ, hoặc lên sườn núi ngủ một giấc, sau đó hái rau dại bỏ vào đai lưng. Nếu nhàm chán thì nghiên cứu sách dạy nấu ăn, rồi nấu đồ ăn ngon tự thưởng cho chính mình.
Hôm sau Tiểu Hòa gửi thư nhờ Lão Trương mang lên núi hộ cậu lều bạt cùng ít dụng cụ nhà bếp. Vừa đăng nhập thành công, cậu dựng ngay một cái lều nhỏ, nhặt củi khô đun nước, cậu nhàn nhã ngồi dưới gốc cây đọc sách, còn làm đồ ăn cho hai con quái nhỏ. Cứ như vậy độ hảo cảm giữa cậu và chúng ngày một cao hơn.
Tiểu Hòa có thói quen ở một mình, cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Những chuyện không may trước đây đã bị gió cuốn đi, cậu lại trở lại làm chàng trai tốt bụng hiền lành vui vẻ.
Hôm nay Tiểu Hòa nhặt củi và hái nấm ở một đường núi khá ngoằn nghèo, khi đi đến giữa sườn núi cậu nghe thấy tiếng người ồn ào. Tiểu Hòa có phần kinh sợ, cậu chạy đến gần thì thấy ngay đám người Thủy Thiên các.
Tình thế lúc này có phần không hợp lý. Vợ chồng quái vật bị một đám người bao vây, mà hai quái vật lại không có dấu hiệu tấn công, trên mặt lộ ra nét lo lắng, trái ngược với bộ mặt mãn nguyện của Nguyệt Tại Thủy Thiên.
Tiểu Hòa đã đoán ra nguyên nhân, phía sau Nguyệt Tại Thủy Thiên là Phi Lục với bộ mặt vui vẻ đang giữ hai túm lông xù cười đắc ý với Thu Thủy Y Nhân.
“Tỷ tỷ, quả nhiên tỷ vẫn lợi hại, thuật ẩn thân của tỷ đã lừa được hai con quái vật kia.”
Thu Thủy Y Nhân cười nhẹ nói:
“Là do mọi người mạo hiểm dụ bọn chúng ra cửa động, bằng không tỷ cũng không thể thành công được.”
Nguyệt Tại Thủy Thiên mỉm cười nói với vợ chồng quái vật:
“Các ngươi chắc đã biết mục đích của bọn ta là gì rồi, ta không nhiều lời nữa, giao Lệnh bài Kiến Thành cho ta, hai đứa con của ngươi sẽ được an toàn.”
Phi Lục nói nhỏ:
“Tỷ tỷ, phải thả chúng thật sao? Muội còn định lát nữa thu chúng làm sủng vật cho tỷ và muội cơ, mang nó theo nhất định rất uy phong.”
Thu Thủy Y Nhân cũng rất thích hai tiểu quái này, chúng lại còn là quái cấp 100, hơi do dự nói:
“Nghe lời tỷ phu của muội đi, mục đích trước mắt là Lệnh bài Kiến Thành, việc thu sủng vật để dịp khác đi.”
Vợ chồng trao đổi ánh mắt.
“Các ngươi có thể chọn đồ khác không? Lệnh bài Kiến Thành chúng ta đã tặng người khác rồi.”
Nguyệt Tại Thủy Thiên kinh ngạc thốt:
“Tặng rồi sao?” – Rồi lập tức nói thêm:
“Ta không tin.”
Ngọn núi này, mỗi ngày hắn đều cử người giám sát, chưa từng nghe báo cáo có kẻ đến đây gây rối. Huống hồ nếu Lệnh bài Kiến Thành đã bị đoạt thì hẳn giang hồ sẽ nổi sóng gió.

Hắn khẳng định vợ chồng quái vật đang gạt người, hắn uy hiếp:
“Vợ chồng các ngươi đã cảm thấy Lệnh bài Kiến Thành quan trọng hơn hai đứa con này thì ta cũng đành chịu, cáo từ!”
Người ở phía sau lập tức kêu lên:
“Được lắm Các chủ, mang bọn chúng về hấp thôi.”
Mặt hai vợ chồng quái vật biến sắc.
Tiểu Hòa trong lòng nóng như có lửa, lần đầu tiên cảm thấy bản thân bản thân vô dụng, sủng vật mà cũng không bảo vệ được. Trong đầu lại lóe lên một ý, cậu nhớ trong bản thuyết minh phần sủng vật có đề cập đến biện pháp bảo hộ. Sủng vật một khi đã chết thì không thể sống lại, cho nên lúc nguy cấp chủ nhân có thể triệu hồi sủng vật về nơi cất giữ, như thế dù chủ nhân có chết thì sủng vật vẫn được an toàn.
Mỗi người chơi chỉ có một ngăn cất sủng vật, Tiểu Hòa lại may mắn sở hữu đai lưng của Kiếm Tiên nên có tận vài ngăn. Cậu bất chấp nguy hiểm, lớn tiếng kêu:
“Cầu Lông Ngắn, Mắt To, lại đây.”
Mọi người nhất thời bị động, hai tiểu quái biến thành luồng sáng trắng bay vào ngăn cất sủng vật của Tiểu Hòa.
“Kẻ nào phá đám? Hiện thân đi!”
Lời vừa nói xong, Nguyệt Tại Thủy Thiên đã dùng ngay cung tên trong tay thủ hạ bắn về phía bóng người phía xa. Hắn vốn là muốn ép người lộ mặt, không ngờ người đó yếu đến nỗi hóa thành ánh sáng bay thẳng đến âm phủ.
Đây là lần thứ hai Tiểu Hòa xuống âm phủ, cậu xếp hàng nửa ngày, bị NPC đá mông xuống thẳng hồ tái sinh.
Nơi tái sinh sẽ rất gần địa điểm tử vong, vì thế Tiểu Hòa sống lại ngay tại chân núi Tử Kim. Lúc Tiểu Hòa cảm thấy dưới chân là mặt đất, cậu liền mở mắt, không khỏi giật mình.
Xung quanh có rất đông người Thiên Thủy các. Tiểu Hòa hơn run, nhưng lại nghĩ chắc mình may mắn, đám người kia vẫn chưa phát hiện ra cậu. Lúc này trực tiếp đăng xuất có phần không ổn, vì vậy cậu giả bộ bình tĩnh đi ra ngoài.
Không ngờ mới bước được mấy bước, cậu đã bị một đám người nhìn thấy và chặn lại.
Nguyệt Tại Thủy Thiên mỉm cười nhìn cậu:
“Không nghĩ cậu sẽ sống lại nhanh như vậy, à quên, chúc mừng cậu thu hai Tiểu quái cưng.”
Tiểu Hòa không hiểu rõ sự đời, cậu không biết là hắn chỉ đang hỏi dò, tưởng chuyện vừa làm đã bị baih lộ. Cậu thận trọng hỏi:
“Anh muốn thế nào?”
Nguyệt Tại Thủy Thiên vốn vẫn nghi ngờ, giờ nghe cậu trả lời như vậy liền chắc chắn suy đoán của mình.
“Anh bạn trẻ không cần khẩn trương, ta muốn thực hiện một cuộc giao dịch, cái đó nằm trong tay cậu phải không?” - Nguyệt Tại Thủy Thiên ôn hòa nói tiếp:

“Cậu cầm nó cũng không dùng được, chi bằng bán cho ta. Chỉ cần cậu đưa giá, bọn ta sẽ đáp ứng.”
Tiểu Hòa không ngây thơ, cậu đã nghĩ cái khối đen tuyền kia có lẽ chính là Lệnh bài Kiến Thành. Quả thật đối với cậu thứ này không có tác dụng gì, nhưng trong lòng không thích Phi Lục, cũng từ đó mà kéo theo không thích Thủy Thiên các của ả ta.
Cậu lắc đầu:
“Tôi không cần tiền.”
Nguyệt Tại Thủy Thiên vẫn không thu nụ cười:
“Cậu có thể đổi lấy trang bị cao cấp, hoặc có điều gì cần nhờ giúp đỡ chỉ cần bọn ta có thể làm thì nhất định sẽ giúp đến cùng.”
“Tỷ phu, thằng nhóc này không biết nghe lời, huynh việc gì phải tốn sức với nó?” - Phi Lục tức giận nói.
“Phi Lục!” Thu Thủy Y Nhân cao giọng, ý muốn răn đe ả.
Phần lớn người trong các cũng có ý nghĩ nà. Một tên không khác gì tân thủ, sao phải nói nhiều lời khách khí? Thái độ của tên này không khác gì rượu mời không uống lại muốn rượu phạt.
Tiểu Hòa cứng rắn đáp:
“Không cần nhiều lời nữa, tôi không thích các người, cũng sẽ không cho các người.”
“Chuyện gì vậy?” - Nguyệt Tại Thủy Thiên có chút kinh ngạc.
“Thủy Thiên các ta đã đắc tội gì với cậu chứ?”
Dũng ca có chút áy náy, thì thầm vào tai Nguyệt Tại Thủy Thiên vài câu. Nguyệt Tại Thủy Thiên nghe xong liếc mắt qua Phi Lục, hắn trầm mặc một chút rồi mới nói với Tiểu Hòa:
“Tổn thất của quán cậu chúng ta sẽ bồi thường, tặng cậu một tòa tửu lâu có được không?”
Bên cạnh có người kêu lên một cái. Tửu lâu tuy có giá bằng Lệnh bài Kiến Thành nhưng các chủ của bọn họ lại đãi ngộ một tên yếu xìu như thế, bọn họ đều cảm thấy không cần thiết. Đám người này lại không đoán ra lý do Nguyệt Tại Thủy Thiên làm thế là vì mỳ tăng nội công của Tiểu Hòa.
Phi Lục trong lòng không phục, nhưng ả nhớ đến cái liếc mắt của Nguyệt Tại Thủy Thiên nên không dám nói thêm nữa, ả trừng mắt nhìn Tiểu Hòa, đến lúc lấy được Lệnh bài Kiến Thành nhất định sẽ dạy cho tiểu tử này nhớ đời.
Trước đề nghị rất hấp dẫn này Tiểu Hòa vẫn lắc đầu, ánh mắt trong trẻo ánh lên vẻ quật cường.
“Đành chịu rồi!” - Nguyệt Tại Thủy Thiên thở dài đầy nuối tiếc.
Tiểu Hòa thấy hắn từ bỏ dễ như vậy, cảm thấy có chút hoài nghi. Nguyệt Tại Thủy Thiên đột nhiên hỏi:

“Cậu đã nếm trải cảm giác đau đớn chưa?”
Tiểu Hòa không hiểu lắm, hắn nói lời này là có gì nhỉ?
Nguyệt Tại Thủy Thiên nở nụ cười như có như không:
“Ta chuẩn bị giết cậu nhiều lần, giết đi giết lại cho đến khi rơi ra Lệnh bài Kiến Thành mới thôi. Đừng trách ta độc ác, cậu tốt nhất tắt cảm giác đau đi.”
Cái gì lan truyền nhanh nhất?
Chính là tin giật gân!
Tin Thủy Thiên các liên tiếp giết người ở chân núi Tử Kim nhanh chóng lan truyền khắp Kim Lăng. Mọi người ra sức tưởng tượng, tìm kiếm nguyên nhân. Danh tiếng Thủy Thiên các rất tốt, vì thế bọn họ tò mò muốn biết tên tân thủ kia đã gây ra tội trạng gì?
Đến khi Soái Ca thế gia nghe được thì đã được biến thành một chuyện tình lâm li bi đát: Một tên tân thủ nào đó không có não dám tròng ghẹo Thu Thủy Y Nhân, vì thế bị đám người Thiên Thủy các dạy dỗ một trận.
“Có chí khí!” - Suất Suất Suất khen ngợi.
”Đi, chúng ta đi xem đó là hảo hán phương nào.”
Thủy Thiên các cho người cach giữ khắp núi Tử Kim, bất kể Tiểu Hòa sống lại ở chỗ nào đều bị giết tại chỗ, đến thẳng âm phủ, cậu đến cả logout cũng không được.
Tiểu Hòa đã bị giết sáu lần. Lần đầu còn rơi ra trang bị tân thủ, những lần sau tuyệt nhiên cả thanh kiếm mẻ cũng không rớt. Nguyệt Tại Thủy Thiên nhíu mày, mặt mày nghiêm nghị.
Chỉ có hai nguyên nhân có thể xảy ra: một là người này không có Lệnh bài Kiến Thành, hai là Lệnh bài Kiến Thành không thể bị rơi xuống.
Nguyệt Tại Thủy Thiên nhìn về phía thiếu niên mặt đầy tức giận nhưng ánh mắt kiên định chói lòa phía xa, trực giác mách bảo hắn cậu ta không hề nói dối.
Lệnh bài Kiến Thành không thể rơi xuống sao?
Hắn biết hắn đã dùng sai cách rồi. Suy nghĩ xong, trong lòng có chút tính toán.
“Mau dừng lại!”
“Dừng tay!”
Đúng lúc đó, phía xa vọng đến một tiếng thét lớn. Phong Hồi Tuyết nhanh chóng phi đến chắn trước mặt Tiểu Hòa, phía sau gã là người của Soái Ca thế gia.
Phong Hồi Tuyết nhìn Tiểu Hòa lúc này đã vô cùng thê thảm, câu gã thốt lên là:
“Con mẹ nó, cậu ngu thật đấy! Sao không nhắn tin cho bọn ta?”
Tiểu Hòa quay đầu nhìn gã, cậu cười cười, lắc đầu nói:
“Không phải việc gì lớn.”
Thiếu niên mỉm cười tựa như ánh nắng giữa mùa đông, nhưng Phong Hồi Tuyết tính cách đơn giản, gã không nghĩ nhiều mà nhìn về phía Nguyệt Tại Thủy Thiên.

“Thủy Thiên Các chủ, ức hiếp một tân thủ thật không phải đạo!”
Nguyệt Tại Thủy Thiên cười khổ, sau đó nói:
“Soái Ca Thế gia muốn nhúng tay vào việc này?”
Phong Hồi Tuyết sửng sốt, đúng là gã muốn ra mặt, hoàn toàn không có ý định kéo Soái Ca vào việc này. Nhưng không có Soái Ca thế gia làm hậu thuẫn thì với thực lực của gã, hoàn toàn không đấu lại đám người Thủy Thiên.
Tiểu Hòa thấy gã khó xử, cậu lập tức nói:
“Phong đại ca, không cần giúp đệ đâu, đệ không sợ bọn họ.”
Tiểu Hòa biết đồ trong đai lưng của mình sẽ không bao giờ rớt. Tuy rằng bị giết nhiều lần rất khó chịu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không đạt được mục đích của bọn chúng cậu lại có chút an ủi.
Suất Suất Suất bước lên trên, nói:
“Không biết người này đắc tội gì với Thủy Thiên huynh? Lão Thất và cậu ta có giao tình, bọn ta cũng không thể mặc kệ.”
Y cợt nhả nói tiếp:
“Tất nhiên, Đại nhân không chấp Tiểu nhân, có đúng vậy không Thủy Thiên huynh?”
Nguyệt Tại Thủy Thiên không nói gì, hắn cười nhạt, nhìn về phía Tiểu Hòa.
Lúc cấp thấp hắn đã bị quái giết nhiều lần, biết rõ dù đóng cảm giác đau nhưng nhất định vẫn có cảm giác chóng mặt ghê cổ rất khó chịu. Một lần thì không sao, nhưng nhiều lần thì khó lòng chịu được, cậu nhóc này lại không than vãn nửa lời, chỉ có sắc mặt mỗi lúc một tái xanh.
Tiểu Hòa nhận thấy hắn đang nhìn, cậu nghĩ hắn đang muốn giết mình thêm vài lần nữa. Nhớ đến vừa rồi liên tiếp bị giết, xung quanh liên tiếp hiện ánh kiếm lạnh như băng, cậu lại tặng lại hắn ánh mắt chán ghét.
Vẻ mặt trẻ con nhưng quật cường làm Nguyệt Tại Thủy Thiên cảm thấy thú vị, hắn hỏi:
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Hòa trả lời theo phản xạ:
“Mười sáu tuổi.” – Sau đó mới nghĩ tại sao phải trả lời hắn chứ!
Tiểu Hòa vừa nói tuổi, đám người Thủy Thiên các không hẹn mà cùng thấy xấu hổ. Bọn họ cảm thấy Tiểu Hòa rất ít tuổi, nhưng không nghĩ cậu còn trẻ như vậy, trên mặt ai cũng có nét hổ thẹn.
Nguyệt Tại Thủy Thiên lặng im một lúc lâu sau, không biết hắn đang nghĩ gì.
Phong Hồi Tuyết chuẩn bị động thủ, không ngờ Nguyệt Tại Thủy Thiên khoát tay nói:
“Đi đi, sẽ còn gặp lại.”
Thu Thủy Y Nhân quay bước đi theo hắn, Phi Lục hơi do dự, ả liếc xéo Tiểu Hòa đầy thâm độc rồi nhanh chóng rời đi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.