Không!!! Ta đã nói là không phải!!! Vân Nhược, ngươi đừng có mà vu oan giá hoạ
- Phải, ta vu oan giá hoạ đó thì đã sao. Quách Tố Niệm, ta đã chờ đợi rất lâu để khiến ngươi rơi vào ngõ cụt rồi
- Vân Nhược ngươi đừng làm bừa, đứa con này phải của lão gia hay không, sinh ra kiểm chứng rồi biết. Nếu ngươi dám đụng vào giọt máu của ta và chàng, chàng sẽ giết chết ngươi
- Hahahaha. Thật đáng thương, Quách Tố Niệm, ngươi ngu si hay đang cố gắng gạt mình đây, lão gia từ lâu đã chán ghét ngươi rồi, một thứ thiếp như ngươi, muốn so với đích thê như ta sao
- Ngươi nói bậy
- Bậy? Ngươi nghĩ xem, vụ này lớn như thế, sao lão gia vẫn chưa xuất hiện giải oan cho ngươi,hay là, vốn đã có ý để ta giết ngươi nhỉ
Quách Tố Niệm sững người, nước mắt rơi từ lúc nào không hay, cô không muốn tin, nhưng sự thật khiến cô không thể không tin, chàng đã từng hứa với cô điều gì, đêm đó cạn chén giao bôi dưới trăng, không lẽ..chỉ là một lời thề suông sao
- Tỉnh ngộ rồi chứ, người đâu, cho ả uống thuốc
- Cútt ra!!
Quách Tố Niệm đánh hết tất cả nha hoàn ở đó làm họ ngã bịch xuống đất, kẻ ngất kẻ không dậy được, cô đẩy Vân Nhược rồi chạy ra ngoài
- Mau! Bắt ả lại, lần này ả không thoát được tội đâu!
Giang Hữu Mặc đang chơi cờ vây cùng Lãng Khải Dụ, chỉ chơi cờ thôi mà y cứ có cảm giác lạnh sống người
- Các chủ-Giang Hữu Mặc giọng nói đầy khiêm nhường- Vậy vụ giao dịch này
- Giang thái phó đại nhân, ta nghĩ kỹ rồi, giao dịch này, ta đồng ý
- Vậy sao, thật tốt quá, rất vui được làm việc cùng ngài a, các chủ
Quách Tố Niệm bụng mang bầu, chạy không nổi nữa, cho dù như thế nào, cô nhất định cũng phải bảo bệ đứa bé này. Đến gần tẩm viện của Giang Hữu Mặc, cô bất chợt thấy Lãng Khải Dụ, là hắn, các chủ Linh Vân các có thế lực rất lớn trong giang hồ, trước cô và mẫu thân từng gặp qua hắn, sao hắn lại ở đây?
Mặc kệ, đây là cơ hội trời cho, Quách Tố Niệm ôm bụng, chạy ra chỗ Lãng Khải Dụ, quỳ xuống truóc mặt hắn
- Ngài là các chủ Linh Vân Các đúng chứ?
- Ồ, ngươi biết ta
Giang Hữu Mặc thấy Quách Tố Niệm, đi đến nói to
- Quách Tố Niệm, nàng đang làm cái gì vậy? Đi vào
Quách Tố Niệm không để tâm, cầu khẩn Lãng Khải Dụ
- Các chủ, làm ơn, giúp ta
- Tự giúp mình đi
Để ngăn không cho hắn đi, Quách Tố Niệm lấy Phong Diêu Lai đao đang đeo trên người, giơ trước hắn
- Giờ các chủ đổi ý rồi chứ?
Lãng Khải Dụ kinh ngạc, hắn đã mất không biết bao nhiêu năm để tìm thứ ám khí này, mà giờ nó lại ở trước mặt hắn. Lãng Khải Dụ nhanh chóng lấy lai đao đó trên tay Quách Tố Niệm, bỗng tay hắn rất đau, như bị một cái gì đó ăn mòn vào. Hắn thả Phong Diêu Lai đao xuống đât, cười không phục
- Ha.Được thôi, ta giúp ngươi
- Tạ các chủ
Giang Hữu Mặc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hắn đi gần đến thì bị ánh nhìn lạnh buốt của Lãng Khải Dụ ăn sống
- Giang đại nhân, nhà có nhân tài, sao lại đem giấu vậy
Giang Hữu Mặc ngạc nhiên, thầm phẫn nộ, Phong Diêu Lai đao hắn mất bao nhiêu năm hạ mình xin Quách Tố Niệm, vậy mà giờ y lại trao nó cho một nam nhân khác
- Các chủ, lỗi của ta
- Chăm sóc vị phu nhân này cho tốt,cả đứa con này nữa
- Dạ..dạ
Lãng Khải Dụ đi khỏi, vừa hay Vân Nhược đến, y nhìn Tố Niệm rồi nhìn Giang Hữu Mặc
- Lão gia, thiếp có nói rồi đấy, ả cần..
- Đủ rồi- Giang Hữu Mặc nổi giận làm Vân Nhược giật mình- Chăm sóc hai mẹ con y cho tốt, nếu có sơ sót gì, ta giết nàng
- Lão gia, sao..sao chàng bỗng nhiên..
Vân Nhược không hỏi được gì, cắn răng tức giận, Quách Tố Niệm vẫn quỳ đó, cô cười, cười khinh thường chính mình, khinh thường tất cả những người ở đây
5 năm sau...
- Y nhi à, con đâu rồi
- Mẫu thân- Lăng Y chạy đến tay cầm đầy đào- Con đây
- Sao thế, sao lại trèo cây hái quả vậy, làm sao ra dáng một tiểu thư chứ
- Mẫu thân, Lăng Dung tỷ tỷ cứ làm con lạnh sống lưng ý, con không muốn ăn cùng tỷ ấy nữa
- Được rồi, để mẫu thân dẫn con đến một nơi
Quách Tố Niệm đưa Lăng Y lên xe, trên đường đi, y xoa đầu cô, dịu dàng nói
- Y nhi, người con gặp sắp tới là người đang luôn bảo vệ mẹ con chúng ta, con nhất định phải nghe lời
- Vâng thưa mẫu thân
Đến dinh các, hai người xuống xe đi vào, đến tẩm viện của Lãng Khải Dụ, Quách Tố Niệm cúi đầu chào, Lăng Y thấy vậy cũng làm theo
- Nữ nhi phu nhân đây sao, lớn thật
- Lăng Y, chào các chủ đi con
Lăng Y nhìn người đàn ông phía trước, vừa tò mò vừa sợ
- Chào..chào các chủ a
Lãng Khải Dụ chỉ nhìn Lăng Y một lát, rồi nhìn Quách Tố Niệm
- Nó gần 5 tuổi rồi đúng không, cơ mà một đứa nhóc nhỏ như vậy, vẫn luyện được sao
- Các chủ yên tâm, mẫu hệ của chúng tôi luôn luyện vào đúng tuổi này
- Vậy thì được- Lãng Khải Dụ nhìn Lăng Y- Mong sau này cả hai mẹ con đều phò tá ta thật tốt
Năm Lăng Y 6 tuổi
“Y nhi, con vừa trốn đi chơi sao?”
“Hì, mẫu thân, con thấy luyện tập suốt hơi căng thẳng, đi chơi chút cho khuây khoả a”
“Y nhi vậy là không được,không được lười biếng, hôm nay luyện thêm hai canh nữa”
Năm Lăng Y 8 tuổi
“Y nhi, con làm gì vậy?”
“Mẫu thân, người xem con mèo con nhặt được này, dễ thương quá”
“Y nhi, mẫu thân đã từng nói với con rồi, không được phép có tư riêng”
“Nhưng..”
“Bỏ con mèo đó đi, đây là vì tốt cho con”
Năm Lăng Y 9 tuổi
“Y nhi, con không nghe lời “
“Mẫu thân, con sai rồi, con chỉ”
“Cầm lấy con dao này, giết con mèo đó, ngoan, đây là vì tốt cho con”
Năm Lăng Y 11 tuổi
“Y nhi, hôm nay con bất cẩn quá, sao lại để cô ta phát hiện vậy”
“Mẫu thân, lúc con làm nhiệm vụ cô ấy đã giúp con, nên con có chút không cảnh giác”
“Được rồi, lần sau đừng vậy nữa, cô ấy tuy đã giúp con..”
“Mẫu thân yên tâm, con giết cô ấy rồi”
Năm Lăng Y 13 tuổi
“Mẫu thân, nhiệm vụ lần này chậm hơn dự tính là do Thời Thiên”
“Thời Thiên học võ không được nhanh như chúng ta, nhưng con bé rất có tiềm năng, sau này nhất định sẽ hữu ích”
“Không giết ạ”
“Không..không cần, Thời Thiên còn mới 11 tuổi, không cần nghiêm trọng quá”
“Ồ, con cứ nghĩ là phải giết chứ”
“Haiz, Lăng Y, mẫu thân tuy dạy con phải máu lạnh, nhưng dũng đừng quá tuỳ tiện giết người”
“Mẫu thân yêm tâm, con chỉ giết kẻ càn giết thôi”
Lăng Y 16 tuổi
“Y nhi, gả cho Thái tử, con biết rõ mình cần làm gì rồi chứ”
“Mẫu thân, làm xong nhiệm vụ này, chúng ta sẽ được tự do, đúng chứ”
“...Ừm..chúng ta sẽ tự do..”
- Chủ nhân..chủ nhân...
Quách Tố Niệm mở mắt, y đã ngồi thiền suốt hai canh giờ. Thời Thiên đang đứng trứoc mặt y, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng
- Chủ nhân, các chủ thực sự sẽ đưa người đi sao
- Chuyện này không thay đổi được, từ khi Lăng Y gả cho Thái tử, hắn đã có ý dè chừng con bé rồi..Phải rồi, Y nhi thế nào
- Chủ nhân yên tâm, tiểu chủ nhân về đã tắm rửa nghỉ ngơi rồi
- Được rồi, Thời Thiên, ngươi phải phò tá và bảo vệ con bé cho tốt, đặc biệt phải bảo con bé nên cẩn thận với những ai cần cẩn thận, chúng ta sẽ sớm tái ngộ