Nan Nan đến Điện Long viện của thái tử,cô bé chạy vào:
-Yô,chào-Nan Nan chào rất vô tư
Tên thái tử đó vẫn đang phê tấu chương,không để ý gì đến lời chào hỏi của cô bé.Nan Nan nhìn lướt qua phòng thái tử,căn phòng rất rộng rãi,cô bắt đầu ngồi xuống đối diện với tên thái tử,hỏi:
-Ta vẫn chưa biết tên ngài
-Thì sao? Thái tử ngẩng mặt nói
Cái tên đó mặt lạnh,nói năng khó nghe,Nan Nan vô cùng khó chịu.Người đâu ra mà thô lỗ thế không biết.
-Nè!!Không cho ta biết tên ta biết gọi ngài như thế nào hả? Cái đơn giản vậy mà cũng không biết!!
Thái tử bấy giờ mới nhìn vào mắt Nan Nan,bây giờ hắn mới để ý.Bộ trang phục trên người Nan Nan rất khác thường ngày,nhớ trước kia,thái tử phi của hắn hay mặc mấy bộ phù phiếm,yến bào,bây giờ lại mặc bộ đồ rất đơn giản,màu nhẹ nhàng.
-Phong Triệu Nghiêm-Thái tử miễn cưỡng nói.
-Ta bây giờ không rảnh,còn nhiều việc cần giải quyết. Nàng về đi,đồ ăn ta đã cho người dọn bù ở cung nàng rồi
Nan Nan ngạc nhiên,sau đó cô tức giận,quát lên:
-Đừng tưởng mình là thái tử thì thích làm gì thì làm nhá! Bộ ngài bị rảnh à! Gọi người ta ra tận đây chỉ để nói mấy câu đó thôi sao?!
Nan Nan giận dữ,cô từ chối thẳng cái tọa kiệu(kiệu ghế dùng cho người quyền quý để đi lại cho tiện)mà thái tử định cho cô mượn về.Nan Nan hừng hực đi,A Thi chạy sau thở hổn hển,cô vốn không quen cái điệu nhanh nhẹn của Nan Nan,cô quá quen khi hòa cùng cách đi nhẹ nhàng chậm rãi của nương nương cô ta rồi.Để Nan Nan đi chậm lại,cô cố ý bắt chuyện:
-Nương nương,người hỗn như vậy,không sợ phạm phải tội tử sao?
-Ta đây số xui mới xuyên về đây,đường đường vẫn chơi với học mà giờ là gái có chồng,mà ta còn chưa đủ tuổi lấy chồng!!!Cái tên khùng đấy thích làm gì thì làm!Ta chết thì lại xuyên trở về,thế thôi!
-Dạ....
A Thi nghĩ là không nên hỏi nữa thì hơn,dù không muốn để ý nhưng vẫn không trốn được bệnh đau đầu.Trên đường,Nan Nan đụng Lạc thị.Lạc thị cười một cách khinh thường,cúi chào Nan Nan:
-Hấu kiến thái tử phi.Chúng ta vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau
-Đúng rồi.Rất vui được biết cô,Lạc Sườn
Nan Nan lấy hai tay vuốt má Lạc thị,khen:"Ăn nhiều rau vào,má cô thô quá,trắng bệch không chút màu hồng".Lạc thị nghe vậy,không phản gì cái tính hẹp hòi,cô ta ráng chịu đựng.Nan Nan cười,lùi xuống vài bước để nhìn bao quát Lạc thị,cứ che mồm cười khúc khích,có lẽ gặp những diễn viên truyền hình là quá quen với cô rồi,còn gặp những mỹ nhân ngoài đời là chuyện chưa từng xảy ra đối với Nan Nan.Cô nhìn dáng rồi đến khuôn mặt,cứ nhìn hoài như một kẻ háo sắc,rồi khen:"Lạc Sườn!Ta phải công nhận cô xinh quá trời,ăn nhiều chất xơ cho da tươi tắn nha,mẹ ta thường nói thế đấy".Nhìn điệu bộ ngây ngô của Nan Nan,Lạc thị lộ ra ânh mắt khinh thường,cười bĩu môi:
-Hồi thái tử phi,thần thiếp có rất đầy đủ.Nhưng đối với những người quyền quý,thịt là thứ tất yếu lúc nào cũng bắt buộc phải có.Thái tử hay ăn bên chỗ thần thiếp,nên là muốn ăn rau cũng khó.Kho phòng thần thiếp còn rất nhiều rau xanh,nếu thái tử phi thích,thần thiếp sẽ sai người đem đến.
Lạc thị nói xong,nô tỳ bên cạnh cô ta cười thầm.Lạc thị nói vậy vốn có hàm ý là nói mình được sủng ái và giễu cợt sự "thiếu thốn" của Nan Nan.A Thi rất rõ câu vừa rồi,cô tức giận thay chủ,giật áo Nan Nan,tỏ ý muốn Nan Nan trừng trị Lạc thị vì hỗn láo.Nhưng tiếc thay,Nan Nan không hiểu,cô cười một cách tự nhiên.Đúng lúc đó,thái tử đi đến,Lạc thị cố ý nói luôn từ xa:
-Hấu kiến thái tử điện hạ.Thần thiếp đã dọn xong đồ,mời thái tử vào dùng bữa sáng.
Nan Nan quay lại,sau đó tên thái tử dừng lại đột ngột khi thấy Nan Nan.Cô tức vô cùng,vì rõ ràng là tên Phong Nghiêm này nói láo,kêu mình đi đi đi lại,rồi đuổi về,giờ lại ra đây dùng bữa với Lạc thị.Cô ta khoác vai Lạc thị:
-Thái tử đến đây à?Cũng tiện ta vào dùng bữa với mấy người nhá.Đỡ mất công đi về tận Uyển viện.
Tên thái tử hiểu ý,không muốn Nan Nan làm lớn chuyện nên đành đồng ý.Thế là ba người đi đến Yến viện,tẩm cung của Lạc thị
Đồ ăn ở đó công nhận rất đẹp mắt đối với Nan Nan.Ba người họ ngồi xuống bàn,Lạc Hy cố tình sai người làm một xuất riêng cho Nan Nan nhưng không khoa trương.Xuất ăn đó được cố ý để gần Nan Nan để cô bé tiện tay lấy.Còn lại những đồ ăn khác đều bình thường.Trước khi ăn,Lạc Hy cố tình nói hóng với Phong Nghiêm:
-Thái tử điện hạ gần đây bận việc,mong điện hạ giữ gìn sức khỏe,ăn uống đầy đủ.Lâu lắm điện hạ chưa ăn ở đây,thần thiếp tự tay nấu cho thái tử,không biết thái tử có vừa lòng không.
Phong Nghiêm cười mỉm,khen lại Lạc Hy vài câu rồi bắt đầu bữa ăn.Nan Nan nhìn bọn họ cười thầm,vì cô bé thực chất chả hiểu nổi hành động của bọn họ.Lạc thị nói chả tí logic nào cả,giọng bánh bèo nghe thấy ớn ớn,mà tên thái tử này cũng khen.Thôi không nghĩ nhiều,mặc xác họ.Nghĩ rồi Nan Nan mới bắt đầu ăn.Quả đúng như dự tính của Lạc Hy,Nan Nan gắp món gần nhất mình,cô bé vừa nuốt đã thốt lên:
-Ngon quá đi mất!Eo ơi,Lạc Sườn yêu cô quá!Sao cô biết ta thích ăn cay?!
Phong Nghiêm nhìn Nan Nan ngạc nhiên rồi nhìn sang Lạc Hy.Cô ta không lường trước được tình huống này,cô chỉ biết rằng thái tử phi trước kia rất sợ đồ cay.Trước phản ứng ngoài ý muốn của Nan Nan,Lạc Hy bất đắc dĩ không chối được tội.Ăn xong,Nan Nan ra về và không quên chào Lạc thị và trừng mắt với Phong Nghiêm như tỏ ý"Cẩn thận đấy".Thấy Giang thị về rồi,Lạc Hy mới bắt chuyện với Phong Nghiêm:
-Thái tử,chuyện vừa rồi...
-Ta tưởng đã nói với nàng,là Giang thị đã thực sự mất trí nhớ.Giờ cô ta đã không bình thường như vậy,nàng không nên chấp làm gì.Với lại,không phải nàng đã nói với ta là không suy tính gì sao,chả lẽ nàng nói dối ta
-Điện hạ,thần thiếp không cố ý,xin điện hạ trách tội
Phong Nghiêm không nói gì,khuyên Lạc Hy vài câu rồi ra về.Cô ta rất giận Nan Nan,hiện Nan Nan trông rất ngây thơ,Lạc Hy bắt đầu ý định trả thù thái tử phi về chuyện trước đây,muốn Giang thị phải chịu đâu đớn.
Nan Nan về Uyển viện,bây giờ cô bé mới xem qua phòng của mình.Đồ đạc cổ xưa kỹ xảo thật đấy,đẹp thật.Nan Nan lại sai A Thi lấy bánh,sau đó vừa ăn vừa hỏi:
-Nè,ta nhớ tên Phong Triệu Nghiêm đó có nói với ta về chuyện lần trước,là chuyện gì thế?
Nan Nan nghe xong như sét đánh,trơ mắt nhìn A Thi với vẻ kinh ngạc vô cùng.Thấy vậy,A Thi vội vàng nói:
-Nương nương đừng nghĩ lung tung, không phải là người đã phá cái thai đâu!Người vô tội,xin hãy tin nô tỳ!
-Ta..bị nghi ngờ,vậy có bằng chứng biện minh cho ta không?
A Thi lắc đầu và an ủi
-Xin nương nương đừng lo lắng,hiện tại vẫn không ai chứng minh được thủ phạm là người đâu ạ
Nan Nan bắt đầu nghĩ ngợi,không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Nhưng Nan Nan biết A Thi nói thật,vì cô bé vốn trước giờ chém gió rất giỏi,nên cũng rất khá trong việc nhận biết một người đang nói dối.
-Nè,cô từng nói thái hậu..
-À!Tí thì nô tỳ quên mất.Thái hậu nương nương đi thắp hương mới về,người ra lệnh sáng mai triệu nương nương đến gặp
Sau đó,A Thi chợt nhớ ra
-Thôi chết!Nương nương hiện giờ không nhớ chút quy phép nào.Hôm nay mong nương nương cùng nô tỳ học vài điều đơn giản chuẩn bị cho ngày mai
Vậy là Nan Nan sẽ thế nào với đống quy phép khó hiểu này,bộ cô có học kịp để mai trình kiến thái hậu không?