Levy trở lại, gặp cụ Dumbledore ở phòng hiệu trưởng, cụ ấy động viên cô vài câu, sau như hoàn toàn không để ý mà thăm dò chuyện cô đã xảy ra.
Khi nhớ lại tất cả phần kí ức cụ lén xóa đi của mình, Levy đối với cụ thật lòng mà nói vẫn có chút vướng mắc.
Chính xác thì, nếu nói lúc trước vô cùng yêu thích và sùng bái cụ, thì bây giờ, cảm xúc cô đã có phần nhạt bớt, cho dù điều cụ làm đối với cô lúc đó là xuất phát từ trách nhiệm của một vị trưởng và là một phù thủy quyền năng có trách nhiệm là chăm lo cho thế giới pháp thuật.
Dù sao đó cũng là một phần kí ức, bất kì ai khi bị tước đoạt đi dù bằng cách gián tiếp hay trực tiếp, khi biết đều sẽ rất giận dữ và tủi hờn.
Levy cảm thấy bản thân như bị cụ chi phối vậy, cảm giác này rất khó chịu, nên khi cụ câu xa câu gần thăm dò cô, cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp đúng những gì mình đã chuẩn bị sẵn.
Câu chuyện giải thích cho lần nằm viện này của Levy ư?
Levy mặt không đổi sắc đã thay đổi một chút chi tiết trong đó, dấu nhẹm thân phận của "Quirrell", chỉ nói là bản thân trong lúc đợi Jessica liền nghe thấy tiếng động lạ, một kẻ lạ mặt đã xuất hiện và tấn công cô.
Levy biết cụ Dumbledore có thể sẽ dùng triết tâm trí thuật với mình, nên đã len lén dùng một chút khả năng bẩm sinh của người cá tác động lên trí nhớ của mình, xóa nhòe đi gương mặt và những điểm nhận dạng cơ bản của hắn. Làm đến đó thì cô đã hoàn toàn có thể hợp lí hóa câu chuyện của mình rồi.
Levy lặng lẽ làm một dấu like cho sự thông minh của mình. Phải nói sao nhỉ, cảm giác như cô là một Boss nhỏ với khả năng thâm tàng bất lộ ấy.
Levy sau khi toàn thân an toàn rời khỏi phòng hiệu trưởng thì vẫn yy rất lâu.
Ngầu quá đi hihi (~‾▿‾)~
Tom ơi bé yêu ơi, chờ Levy giải cứu cậu nhé!
---
"Levy, cậu đợt vừa rồi không sao chứ? Tớ có đến thăm cậu lúc cậu hôn mê, trời ạ, cậu không biết đâu, lúc đó sắc mặt cậu rất kém"
"Cảm ơn cậu đã hỏi thăm nha Harry, hiện tại mình ổn lắm, cậu xem, tớ hiện tại thậm chí khỏe tới nỗi có thể chạy mấy vòng quanh lâu đài Hogwarts!"
"Ha ha, đừng bốc phét Levy, người cậu nhỏ như vậy, chạy sao nổi. Phải nói là đến cả anh Percy có trong đội Quidditch nhà mình cũng không chạy nổi hơn 1 vòng đâu"
Trên đường tới sảnh chính, Harry cùng Ron đang đi thì bắt gặp bóng dáng của Levy đang cười nói cùng cô bạn nhà Slytherin.
Harry kéo Levy lại, hỏi thăm nhiệt tình. Ron đứng bên cạnh có chút thành kiến nhìn Levy, tay níu lấy cậu, thì thầm:
"Harry à, bồ chơi với nhỏ Slytherin này sao? Mình nghe các anh nói nhà đó toàn người xấu, cậu cẩn thận đấy"
Giọng Ron được cậu cho là thì thầm thật ra cũng không đủ nhỏ để được gọi là thì thầm lắm.
Jessica luôn đi bên cạnh Levy, thấy cô đứng lại nói chuyện với bạn liền cũng lịch sự dừng lại chờ đợi cô. Cô bé nghe thấy lời của Ron, xưa nay hai nhà rắn và sư tử không hợp, y như rằng khó chịu ra mặt, giọng cao vút đáp trả:
"Nói người xấu thì là người xấu sao?Bọn ngu ngốc Gryffindor mấy người đừng có nói lung tung nhé, cũng chả biết ai hơn ai đâu"
"Làm sao, chính là nói bọn cô xấu đấy, đồ Slytherin hiểm ác!"
Ron bị chửi, cũng không kém cạnh to giọng khiêu khích Jessica và Levy.
Hiển nhiên, cậu nhỏ này xem cả nhà Slytherin bọn cô đều là hạng người xấu xa vô cùng.
"Mày!"
Jessica không nhịn nổi, mặt đỏ y lên như gà chọi, suýt chút nữa tiến lên cho một cái tát trời giáng vào mặt Ron bé nhỏ.
Cũng may, Levy và Harry phản ứng kịp, đều kéo bạn mình lại. Jessica thì bị cô ôm cứng, còn Ron thì được Harry bảo vệ phía sau lưng. Cả hai cười khổ, ra dấu mắt với nhau, đồng thời buông lời chấn an:
"Thôi nào Jessi (Ron), chúng mình đi thôi!"
"Tạm biệt Harry (Levy)!"
Jessica kéo giật Levy đi, trước khi rời còn không quên hung hăng lườm Ron một cái, Ron bên kia giơ nắm đấm nhỏ lên, mặt làm biểu cảm quái dị.
"Thằng Gryffindor ấy thật đáng ghét!"
Jessica điên tiết, Levy cười nhẹ vỗ lên mu bàn tay cô bạn, mắt thấy họ đã tới sảnh đường.
Levy lơ đãng nhìn sang hàng ghế giáo sư bên trên. Không nhìn thấy bóng dáng cần tìm làm cô hơi thất vọng rũ mắt xuống vài giây, sau đó bình thản ngồi xuống dùng bữa sáng ngon lành trên dãy bàn nhà mình.
Bữa sáng ở Hogwarts vô cùng phong phú: bánh mì, sữa bò, sandwich,...đáp ứng đầy đủ những chiếc bụng háu ăn của các cô cậu phù thủy nhỏ.
Levy cũng chăm chú ăn chiếc Hamburger của mình, lại nhấp thêm một ngụm sữa béo ngậy. Thỏa mãn vị giác làm cô vơi bớt một chút mất mát nho nhỏ.
Severus nhàn nhạt bước vào sảnh đường, ánh mắt lướt qua bóng dáng của Levy với mái tóc màu hạt dẻ ngắn cũn ngồi cuối dãy Slytherin, bên trong thoáng hiện lên suy nghĩ thâm thúy.
Levy như cảm nhận được, đánh cái rùng mình ngơ ngác ngó nghiêng, nhưng thứ nhìn thấy chỉ là khung cảnh đông đúc của học sinh đang tiến vào và bóng lưng của một vài vị giáo sư.
Ai nhìn cô sao?
Levy xem kĩ lại một lần nữa, đều không thể xác định rốt cuộc là ai. Jessica đã hoàn thành bữa sáng của cô ấy, Levy quyết định buông tha mà đi chiến đấu với nửa chiếc bánh còn lại.
Sáng nay nhà bọn họ có tận tới bốn tiết: độc dược, tiên tri và môn bay. Bọn cô phải ăn no để có thể đảm bảo bản thân có trạng thái tốt nhất để học tập.
Hai tiết đầu tiên, chính là môn Độc Dược của giáo sư khó tính khét tiếng Severus Snape.
Levy cảm thấy mình cùng cô bạn vẫn nên ăn nhanh và đến sớm thì tốt hơn.
Không hiểu sao, cô có linh cảm rất không lành về hai tiết học đầu mà cô học từ khi vào Hogwarts này.
Chẳng biết tại sao nữa, cho nên Levy vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Ai ngờ đâu, thật sự tiết Độc Dược xảy ra chuyện thật. Giáo sư Severus mặt lạnh liên tục bắt lỗi Levy, châm chọc cô đã ngu si đần độn rồi mà không chịu bổ sung lại kiến thức lúc đang nằm "chảy thây" "nghỉ dưỡng" ở bệnh viện thánh Mungo, còn bắt Levy cuối buổi đến văn phòng của ông để xám hối hành động sai lầm của mình.
Đám Harry Potter trùng tiết với cô, cùng nhau bị ngược, ánh mắt cậu nhỏ lặng lẽ nhìn Levy cổ vũ.
Tại sao cô nằm yên mà cũng bị giáo sư để ý đến vậy?
Cô biết giáo sư Snape rất tốt, nhưng ánh mắt của ông rất ghê gớm có được không? (●'⌓'●)
Levy ai oán bước chậm chậm theo hành lang và dừng lại trước phòng của giáo sư Snape.
Gõ cửa ba lần, được sự đồng ý sau đó liền mờ cửa vào bên trong.
"Chào giáo sư, em đến để nhận phạt ạ!"
-----
Gỗ: Chương nữa nè :3
Spoil chương sau:
Severus Snape dí đũa phép vào cổ họng Levy, ánh mắt lạnh băng xoáy sâu vào mắt cô, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào:
"Rốt cuộc mi đang dấu diếm cái gì trong cái đầu quái quỷ của mi vậy?"