Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen

Chương 1



1

Trước kỳ nghỉ đông một ngày, tôi tỏ tình với hotboy lạnh lùng Lục Tử Kiên.

“Lục Tử Kiên, chúng ta chắp vá yêu nhau đi!”

Lục Tử Kiên nhìn chằm chằm tôi khoảng mười giây.

Nhìn như lạnh lùng, nhưng kích động rồi ngạc nhiên mừng rỡ ẩn sâu trong mắt không thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của tôi. 

Suy cho cùng, được một cô gái hào hoa phong nhã xinh đẹp vô song như tôi tỏ tình là phúc do anh ấy đã thắp hương ông bà tổ tiên.

Nhưng Lục Tử Kiên đã đưa ra một quyết định không quá sáng suốt. 

Anh ấy khẽ mở đôi môi mỏng nói ba chữ: “Tôi từ chối.”

“Tại sao?” Tôi rất tò mò lý do, dù sao thì tôi muốn sắc có sắc, muốn tài có tài.

Anh ấy thản nhiên nói: “Thân hình chưa đủ đẹp, chỗ nào cũng nhỏ.”

Lý do này, mỹ nữ không chấp nhận.

Tôi cố hết sức ưỡn ngực: “Anh bị mù à?”

Lục Tử Kiên vừa bước đi một bước, trong nháy mắt sắc mặt xám lại, sau đó quơ tay trước mắt mình, giọng nói hơi run run: “Tôi không nhìn thấy gì hết?”

“Tôi đoán chắc là đến ông trời cũng cảm thấy anh có mắt như mù đó.” Tôi cười khẩy.

SOS! 

Đâu ra có người bị mù kỳ lạ vậy chứ? 

Không phải đang giả mù, tôi sẽ gả cho anh ấy.

“Mau đưa tôi đến bệnh viện.” Hai tay Lục Tử Kiên lần mò lung tung, bắt được tôi lập tức không buông ra.

Nhìn hotboy tuyệt sắc cao 1m88 nhưng lúc này lại bối rối và bất lực, tôi không khỏi xót xa cho trai đẹp, được rồi, như mong muốn của anh ấy, đến bệnh viện.

Để xem anh ấy có thể giả vờ được bao lâu. 

Tôi một tay ôm lấy trai đẹp, sau đó gọi xe, còn giục như tổng tài bá đạo.

“Tôi hạn cho chú trong vòng năm phút phải tới nơi, nhiều hơn một phút cũng không được.”

2

Ba phút năm chín giây, taxi đến nơi một cách khó khăn.

Không ngờ Lục Tử Kiên lên xe thật, túm tôi suốt chặng đường, như kiểu không thể tách khỏi tôi.

“Bạch Vi Vi, cô đừng hòng chạy trốn!”

“Bạch Vi Vi, tôi bắt được cô rồi.”

“Bạch Vi Vi, không được phép rời khỏi tôi.”

Hotboy lạnh lùng căng thẳng đến mức giống như một con cừu nhỏ không có cảm giác an toàn đang run rẩy.

Tôi mềm lòng, hơi lâng lâng!

“Đừng lo lắng, hôm nay chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không ai dám làm anh bị thương.” Tôi cao 1m6 kiễng chân xoa đầu anh ấy.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc đến bệnh viện rồi mà tên này vẫn giả mù.

Tên này đang đùa gì vậy?

Nhìn lướt qua bậc tam cấp trong khu vực chờ khám, tôi nghĩ ra một kế.

Nếu không thì thăm dò chút?

Tôi không nói với Lục Tử Kiên là phía trước có bậc thang, đang đợi anh ấy lộ tẩy.

Kết quả, anh ấy bước hụt, cơ thể nhanh chóng nghiêng về phía trước. 

Mà cả người tôi cũng bị anh ấy kéo theo.

Ngay sau đó, một đôi nam nữ xinh đẹp ngã chổng vó dưới sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người trong khu vực chờ khám. 

Mà tôi lại là người nằm dưới.

Mỹ nữ đau thương! Mỹ nữ mất mặt!

Giữa một tràng cười lớn, tôi đỏ mặt, ấn Lục Tử Kiên ngồi xuống chỗ ngồi ở khu vực chờ.

“Tôi có thể tin tưởng cô không?” Nhân thiết hotboy lạnh lùng đang trên bờ vực sụp đổ, bây giờ sắp khóc tới nơi rồi.

Tôi đỡ eo nói: “Eo của tôi sắp bị anh đè gãy rồi, tôi có nói gì à?”

Lục Tử Kiên hơi tủi: “Tôi cũng đau mà!”

“Cố chịu đi!” Tôi ngang ngược áp chế.

Phì! 

Nhóm nam nữ trẻ tuổi ở hàng trước không kìm được nữa mà cùng nhau bật cười.

Ngồi trong khu vực chờ chật kín người, tôi cảm nhận được những ánh mắt trêu chọc, nhưng tôi lại là người duy nhất cảm thấy xấu hổ.

Thật sự không công bằng.

Cuối cùng chờ đến khi gọi đến số của Lục Tử Kiên, tôi kéo anh ấy chạy khỏi đó.

3

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra toàn bộ mắt của Lục Tử Kiên.

Sau khi loại trừ các nguyên nhân phổ biến nhất gây mù cấp tính, chẩn đoán cuối cùng là bệnh nhân bị mù đột ngột rất có thể do yếu tố tâm lý. 

Tôi bàng hoàng, như có sấm nổ trên đầu. 

Vậy là Lục Tử Kiên bị mù thật?

Bác sĩ hỏi Lục Tử Kiên trước khi bị mù có xảy ra chuyện gì khiến mình bị đả kích sâu sắc không.

“Tỏ tình thất bại có tính không?” Vẻ mặt Lục Tử Kiên buồn bực như bị bệnh nan y.

Bác sĩ vỡ lẽ, sau đó nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi cứng họng, rõ ràng người bị từ chối là tôi, anh ấy chịu đả kích gì thế?

Khi bác sĩ nói tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông thì ông ấy lại nhìn tôi mấy lần, thậm chí còn khuyên nhủ: “Cô bé đừng kén chọn quá.”

Tôi giữ một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lịch sự.

Bác sĩ à, người mà ông nên khuyên phải là Lục Tử Kiên đó, cháu còn cần phải khuyên à?

Khám bệnh xong, sau đó lấy một ít thuốc nhỏ mắt, cộng thêm tiền khám bệnh, tổng cộng tôi đã tiêu hết 423 tệ. 

Tôi còn phải gọi một xe khác cho Lục Tử Kiên về nhà nữa.

Đau lòng quá! 

Không có người tỏ tình nào thảm hơn tôi.

Hết chương 01!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.