Trong thung lũng, giữa
một ngày hè nắng gắt, cáctuyển thủ Teakwondo đến từ nhiều quốc gia ngồi ngay
ngắn thẳng hàng, võ phụctrắng muốt phấp phớt bay trong gió. Họ đang chăm chú
nhìn lên sàn đấu trên cao.Trời đã ngả sang chiều nhưng ánh nắng vẫn chói chang.
Hai đội đang thi đấu làXương Hải võ quán và Ngạn Dương võ quán. Hai tuyểnt thủ
đã lên võ đài, tuyểnthủ của đội Xương Hải là Hàn Đông Kiện gặp Thân Ba của đội
Ngạn Dương.
“Hây!”
“Hây!”
Bầu trời màu lam tỏa
ánh sáng rực rỡ. Hai chàngtrai võ phục trắng phau hét lên một tiếng, ra đòn
nhanh như gió. Hai thân hìnhgiao nhau, lúc nhập lúc tách. Bách Thảo ngồi trên
sân, đưa mắt nhìn lên sànđấu, nín thở. Tuy là đồng đội, quen biết Thân Ba đã
gần ba năm, nhưng mỗi lầnnhìn thấy anh ra đòn biến hóa mau lẹ như vậy Bách Thảo
vẫn cảm thấy kinh ngạcvô cùng. Bình thường Thân Ba rất điềm tĩnh, tính tình
thận trọng đến mức gầnnhư máy móc, nhưng trong khi thi đấu, chỉ cần bỏ chiếc
kính đen ra, ngay laapjtức anh trở nên dũng mãnh như một con báo, sát khí đằng đằng.
“Đẹp quá!”
Thấy Thân Ba hét lên
một tiếng, vươn chân phảivới sức năng vạn cân đá về phía Hàn Đông Kiện, Hiểu
Huỳnh phấn khích reo lên,giang tay nắm lấy cánh tay Bách Thảo.
Đáng tiếc!
Hàn Đông Kiện phản ứng
rất nhanh, xoay người névề một cự ly an toàn.
Bách Thảo cau mày.
Mấy lần chủ động tấn
công đều không có hiệu quả.Thân Ba cũng dần giảm tiếu tấu, hai bên ở vào thế
phòng thủ thăm dò lẫm nhau.
“Tốt! Thân Ba đánh rất
tốt”, Lâm Phong vừa xemvừa lẩm bẩm.
“Nhưng không được
điểm”, Mai Linh hơi căngthẳng. Thân Ba là nam tuyển thủ mạnh nhất sau Nhược
Bạch, nếu không thắng trậnnày thì bốn trận còn lại càng khó khăn.
“Hòa 0:0 đã là tốt lắm
rồi!”
“Thôi đi, rốt cuộc câu
là người đội nào…”, HiểuHuỳnh tức giận làu bàu.
“Có biết thành tích
của Hàn Đông Kiện trong giảithi đấu toàn quốc không?”, Lâm Phong bất lực nói.
“Thành tích gì?”
“Á quân”, Lâm Phong
đáp gọn lỏn.
Hiểu Huỳnh và Mai Linh
há miệng không biết nóisao, đưa ánh mắt khâm phục hướng về phía Thân Ba đang thế thủ trên sànđấu. Nhưng
trong lòng hai người cũng không khỏi hâm mộ đối phương, thì ra thànhtích của
đội viên bình thường thuộc Xương Hải võ quán cũng hiển hách như vậy.
Hiệp đầu kết thúc với
tỷ số hòa 0:0.
Thân Ba ra ngoài sàn
đấu nghỉ ngơi, cả người đẫmmồ hôi. Anh đeo cặp kính đen lên rồi ngửa cổ uống
nước ừng ực rồi nói với cáctuyển thủ trong đoàn vẻ ngượng nghịu:
“Xin lỗi, không nghi
được điểm.”
“Nói gì vậy!”, Khấu
Chấn đập tay lên vai ThânBa.
“Được như vậy đã là
tốt lắm rồi, anh ta là áquân toàn quốc của Đại Hàn, nếu thắng anh ta, chẳng lẽ
Thân Ba là quán quân củaĐại Hàn dân quốc ư, ha ha!”, Hiểu Huỳnh vui vẻ xen vào.
“Thôi đi, cứ coi như
đánh bại á quân cũng chưachắc là quán quân!”, Diệc Phong lắc đầu, thở dài cho
chỉ số IQ của Hiểu Huỳnh.
Sơ Nguyên đưa khăn cho
Thân Ba, nói:
“Thế phòng thủ của Hàn
Đông Kiện rất vững chắc,nếu tiếp tục giằng co thì thể lực ophải anh ta có thể
sẽ mạnh hơn cậu. Hiệp thứhai cậu hãy thử dụ anh ta tấn công, có thể khả năng
chuyển từ tấn công sang phòngthủ của anh ta yếu hơn cậu.”
Các đội viên đứng xung
quanh sửng sốt nhìn nhau.
Mặc dù mọi người đều
biết Sơ Nguyên từng làtuyển thủ Teakwondo lừng danh, nhưng thực ra anh đã giải
nghệ từ lâu va hiệnđang tham gia vào dội huấn luyện Ngạn Dương với tư cách là
bác sĩ của đội. Mặcdù lần này đến Hàn Quốc tập huấn, Sơ Nguyên là trưởng đoàn
nhưng không tham giachỉ đạo kỹ thuật.
Trong điều kiện không
có huấn luyện viên, nhìnchung mọi sách lược và chiến thuật đều do Nhược Bạch
chỉ đạo.
Bách Thảo không kìm
được liếc nhìn Nhược Bạch.
Từ trưa đến giờ Nhược
Bạch luôn lặng thinh khôngnói không rằng gì. Cô hiểu Nhược Bạch đang giận cô,
giận vì đã dễ dàng cá cượcvới Kim Mẫn Châu nếu thất bại cô sẽ rời bỏ Teakwondo,
nhưng…
Nhược Bạch ngồi ôm đầu
gối, hai mắt nhắm nghiền.
Dưới ánh sáng chói
chang của ngày hè, môi anhlại có chút nhợt nhạt.
Bách Thảo lo lắng, cắn
môi, nhưng không dám nóigì với anh.
“Vâng.”
Đón chiếc khăn từ tay
Sơ Nguyên, Thân Ba ngậpngừng giây lát rồi gật đầu tán thành.
Hiệp hai bắt đầu, Thân
Ba hành động rất khéo.Anh không tỏ ra yếu thế mà dẫn dụ Hàn Đông Kiện chủ động
tiến công, mà mấy lầntrực tiếp tấn công trước. Sau đó anh giả bộ thể lực yếu
dần, còn Hàn Đông Kiệnquả nhiên phấn khởi, miệng hét lên bắt đầu tấn công.
“A… anh…!”
Né người tránh cú đá
xoáy của Hàn Đông Kiện, rồinhân lúc anh ta chưa đứng vững, Thân Ba nhanh như
chớp quay người đã ngang, rồimột cú đá ngang tiếp, chân phải đá một cú như trời
giáng vào ngực Hàn ĐôngKiện.
“Ôi!”
Hiểu Huỳnh sung sướng
nhảy dựng lên, Mai Linhbắt đầu hét to, Lâm Phong, Diệc Phong, Khấu Chấn, Quang
Nhã đều phấn khích, vuimừng tột độ.
“Ôi…”
Đội viên của các quốc
gia khác cũng vô cùng kinhngạc hét lên khi thấy thực lực trên sàn đấu của hai
tuyển thủ khác xa nhau, mặcdù tuyển thủ của đội Ngạn Dương rõ ràng yếu thế hơn
nhưng cú tấn công vừa rồiđã mở ra một cục diện mới.
1:0
Trong tiếng vỗ tay rầm
rập, cũng như mọi người,Bách Thảo sung sướng, hào hứng đứng dậy vỗ tay. Hiểu
Huỳnh bíu lấy tay cô vừanhảy vừa lắc, mãi đến khi trraanj đấu tiếp tục mới bình
tĩnh trở lại. Ở phíatrước, hình ảnh Sơ Nguyên lọt vào tầm mắt cô. Anh ngồi xếp
bằng, chăm chú theodõi trận đấu với thần thái bình thản.
Đây là chiến thuật do
anh chỉ định.
Bách Thảo đột nhiên
ngẩn người ngẩm nghĩ.
Nếu Sơ Nguyên không từ
bỏ Teakwondo, mọi chuyệnsẽ thế nào? Cô có thể nhận ra trong vẻ điềm tĩnh chuyên
chú của anh một khátvọng mãnh liệt đang bị đè nén. Rốt cuộc vì sao Sơ Nguyên
lại rời bỏ Teakwondo?
Bách Thảo suy nghĩ vẩn
vơ.
Hình như cảm nhận được
ánh mắt của Bách Thảo, SơNguyên hơi ngoái đầu, ánh mắt nhìn sượt qua Lâm Phong
và Mai Linh, bắt gặp ánhmắt của cô. Nụ cười hiện dần trong đáy mắt anh, cô ngây
người nhìn, trong giâylát mặt đỏ dần.
…
Ánh nắng buổitrưa chói
chang, trong vắt…
Sơ Nguyên khẽhít một
hơi, anh nhìn cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
“Anh thích em,Bách
Thảo.”
….
Anh…
Anh nói anh thích
mình…
Trong ánh nắng buổi
trưa rạng ngời lóa mắt, vôvàn nhưng điểm sáng đang nhảy nhót, cô chẳng nhìn
thấy gì hết, không nghe thấygì cả. Cô nhìn anh ngây dại, bên tai chỉ toàn những
âm thanh ồn ào hư ảo. Giốngnhư một giấc mơ không có thật, tim cô đập thình
thịch như muốn nhảy khỏi lồngngực nhưng lý trí mách bảo, điều đó là không thể,
đó chỉ là cảm giác sai lầmcủa cô.
Cô không dám tiếp tục
nhìn Sơ Nguyên.
Trong lúc bối rối cô
đưa mắt nhìn sang hướngkhác, tình cờ lại thấy Nhược Bạch. Nét mặt Nhược Bạch
vẫn lạnh tanh, anh ngồixếp bằng bên cạnh Diệc Phong. Dưới ánh mặt trời trong
vắt, thân hình anh mảnhkhanhhr khác thường, đôi môi nhợt nhạt, nhìn ký trên
vầng trán rộng xanh táilấm tấm mồ hôi lạnh.
Bách Thảo kinh ngạc.
Mọi suy nghĩ vẫn vơ
trong đầu đột nhiên tiêutan, không bận tâm anh đang giận cô, Bách Thảo chen đến
bên Nhược Bạch, hỏigấp:
“… Nhược Bạch, anh sao
thế? Anh khó chịu ở đâu?Có phải anh bị ốm không?”
Diệc Phong uể oải nhìn
cô rồi ngồi né sang bên,khhuoon mặt tươi tỉnh nói: “Không phải chứ, hóa ra
trong mắt cô còn có NhượcBạch cơ đấy!”.
Nhược Bạch không trả
lời mà cau mày, cơ hồ anhkhông thích cô ngồi quá gần.
“Anh Nhược Bạch…”
Ngực Bách Thảo đau
thắt như đang bị bóp chặt. Từkhi gia nhập Tùng Bách võ quán, Nhược Bạch từng
lạnh lùng với cô, từng nghiêmkhắc với cô, nhưng chưa bao giờ tỏ ra chán ghét cô
như lúc này.
Bách Thảo mím chặt
môi.
Cô đưa tay ra bỗng chạm
phải lòng bàn tay NhượcBạch, bàn tay lạnh gia tựa nước giếng sâu. Nhược Bạch
nhìn chằm chằm, ánh mắtbuốt lạnh như có thể đóng băng bất cứ thứ gì, anh đẩy
tay cô ra.
Những ngón tay rụt rè
khẽ chạm vào trán anh.Nhược Bạch hơi nghiêng đầu né ra sau, ánh mắt càng lạnh
tanh, nói nhỏ với giọngkhô khốc:
“Làm gì thế!”
Trán anh nóng bỏng.
Sau phút kinh ngạc,
không để ý đến thái độ xalánh của anh, cô sốt ruột nói:
“Nhược Bạch, anh bị
sốt rồi.”
Nhược Bạch nhắm mắt
không nhìn cô.
“Anh bị cảm phải không?”
Cô tiếp tục hỏi.
Không nhận được hồi
âm, cô ngẩn người lại hỏi:
“Vậy… anh đã uống
thuốc chưa?”
Nhược Bạch vẫn không
bắt lời, môi anh trắngnhợt, thân hình mỏng đến mức dường như ánh sáng có thể
xuyên qua. Bách Thảo độtnhiên kinh hãi.
“Nhược Bạch, tình
trạng của anh thế này khôngthể ra sàn, em…”, nói đoạn cô đứng bật dậy, “… em đi
báo với Sơ Nguyên sư huynhlà anh bị ốm!”.
Thì ra trong danh sách
tuyển thủ ra sân mà SơNguyên đưa không có tên Nhược Bạch. Khi đó cô cảm thấy có
chút kỳ lạ, bây giờmới vỡ lẽ, có thể lúc đó Sơ Nguyên đã nhận thấy sức khỏe
Nhược Bạch có vấn đề.Chỉ là trước trận đấu, Nhược Bạch kiên quyết muốn thay thế
Khấu Chấn để đấu vớiMân Thắng Hạo trong trận sau cùng, Sơ Nguyên do dự hồi lâu
cuối cùng cũng đồngý.
Sơ Nguyên biết Nhược
Bạch bị ốm.
Vì sao còn đồng ý để
anh ấy ra sàn đấu?
Đầu óc Bách Thảo rối
ren chỉ muốn chạy đi nóivới Sơ Nguyên, Nhược Bạch hiện đang sốt rất cao tuyệt
đối không thể tham giathi đấu.
“Không được đi đâu!”
Giọng nói lạnh như
băng của Nhược Bạch giũ châncô lại.
“Nhưng anh đang bị
ốm…”, Bách Thảo bối rối.Nhiệt độ trên trán của Nhược Bạch vừa rồi như từ đầu
ngón tay nóng bỏng đến đáylòng cô.
“Đó là chuyện của
tôi”, anh hít một hơi, mắt vẫnkhông rời sàn đấu, “… không liên quan đến cô”.
“Nhưng…”
“Ngồi xuống!”
Giọng Nhược Bạch sắc
lạnh, sự nghiêm khắc xacách của anh đối với cô bấy lâu, khiến Bách Thảo sửng
sốt, đành ngồi xuống nhưmột cái máy. Diệc Phong thấy hai người tuy ngồi cạnh
nhau nhưng hai thân hìnhcứng ngây như hai khúc gỗ, bất giác mỉm cười lắc đầu,
giơ tay che miệng ngáp.
Hiệp thứ hai, 3:1,
Thân Ba dẫn trước.
Không khí bên đội
Xương Hải trở nên trầm lắngkhác thường, Kim Mẫn Châu trợn tròn mắt nhìn sang,
thấy gã trai có nước da đensì Mân Thắng Hạo đang vỗ vai Hàn Đông Kiện mặt mũi
sa sầm. Không khí bên độiNgạn Dương lại vô cùng náo nhiệt, tiếng hoan hô vang
dậy, mọi người chạy ào raô Thân Ba như tiếp một vị anh hùng.
“Để cậu ấy nghỉ một
chút.”
Thấy Thân Ba mệt đứt
hơi như muốn sắp khụy, SơNguyên ngăn mọi người phấn khích đang vây chặt anh,
tiếp tục dặn dò:
“Cố gắng giữ sức, hiệp
cuối cùng phòng thủ thậtvững, chú ý không để thể lực tiêu hao quá nhanh.”
“Vâng.”
Thân Ba lĩnh hội.
Nghe thấy cuộc đối
thoại giữa Thân Ba va SơNguyên, Bách Thảo ngoảnh đầu thở phào, đúng vậy, cô
cũng có thể nhìn ra, thể lựccủa Thân Ba kém xa đối thủ Hàn Đông Kiện. Giành
được ưu thế trong hai hiệp làđúng, nếu không đến hiệp ba, thể lực của Thân Ba
không thể theo kịp, càng khôngcó cơ hội nào. Mặ dù không muốn thừa nhận nhưng
Hàn Đông Kiện hầu như về mọimặt đều nhỉnh hơn Thân Ba. May mà Sơ Nguyên phát
hiện điểm yếu của anh ta khitừ tấn công chuyển sang phòng ngự phản kích tương
đối chậm, nên Thân Ba có thểlợi dụng, nhưng một khi thể lực của Thân Ba giảm
sút thì nhược điểm này của đốiphương em cugx rất khó nắm bắt…
Tiếng ho nhẹ từ bên
cạnh truyền đến.
Bách Thảo vội nhìn
sang, thấy Nhược Bạch đang cốnén cơn ho, hai tay anh nắm chặt, khuôn mặt tái
xanh, hàng mi khép lại, đôi môimím chặt.
“Nhược Bạch sư huynh…”
Cô hốt hoảng nắm lấy
cánh tay anh, người anhcứng đờ, ngực phập phồng dữ dội, đang cố nén cơn ho.
“Anh cảm nặng phải
không? Khó chịu lắm hả… để emđi lấy thuốc!”
Lúc đứng dậy, đầu óc
Bách Thảo đã hoàn toàn bấnloạn, cô nhìn về phía Sơ Nguyên, anh là bác sĩ của
đội có lẽ anh có thuốc.Nhưng lúc này Sơ Nguyên và Thân Ba đang thì thầm trao
đổi, hiệp ba sắp bắt đầu.Trong lúc bối rối cô thấy một người, không kịp nghĩ
ngợi liền chạy đến chỗngười đó.
“Quay lại!”
Nhược Bạch quát to,
nhưng Bách Thảo hình nhưkhông nghe thấy gì nên cũng không ngoảnh đầu lại, cô đã
chạy khá xa, anh giậnsôi người, bật ho mấy tiếng.
“Này, Bách Thảo”, Hiểu
Huỳnh nhìn thấy, vội vànggọi lớn, “Bách Thảo! Chạy đi đâu! Lát nữa còn phải thi
đấu mà!”.
Sơ Nguyên nghe nói vậy
ngoái đầu nhìn, bóng BáchThảo đã ở xa tít.
Người Bách Thảo nhìn
thấy là Dân Đới.
Dân Đới là phiên dịch
do Xương Hải võ quán cử rađón họ hôm trước, nói tiếng Trung Quốc khá thạo. Anh
ta đứng bên ngoài đội hìnhcủa Xương Hải đang chăm chú theo dõi hiệp ba mới bắt
đầu. Nghe thấy tiếng BáchThảo gọi, tiếc rẻ nhìn lên sàn đấu một lần nữa mới trả
lời:
“Thuốc cảm ở khu ký
túc, cô cầm thì về mà lấy.”
“Thế… có thuốc hạ sốt
không?”
“Có, cũng ở ký túc, cô
có muốn đi lây ngaykhông?”
“Có, xin lỗi”, Bách
Thảo đỏ mặt nói.
“Không có gì, để tôi
đưa cô đi.”
Dân Đới vẫn nấn ná,
được vài bước ngoái lại nhìnsàn đấu. Từ xa thấy Hàn Đông Kiện từ trên cao đạp
xuống, khóa chặt ngực phảicủa Thân Ba, anh ta lộ vẻ vui mừng, chỉ thiếu nước
không nhảy múa hoan hô doBách Thảo ở bên mà thôi.
Lại đi một đoạn.
Hai người nghe thấy
tiếng vỗ tay vang như sấmdậy từ phía thung lũng, nhưng không còn biết được là
người của đội nào thắng,hai người nhìn nhau đều hơi lúng túng.
Xương Hải võ quán rất
lớn, đường đi từ thunglũng đến khu ký túc xá của Dân Đới khá xa. Anh ta về
phòng lấy thuốc cảm vàthuốc hạ sốt, chỉ dẫn Bách Thảo liều dùng, Bách Thảo cảm
ơn rồi cầm thuốc vộivàng quay về.
Cô chạy rất nhanh.
Tiếng gió tít bên tai.
Nắng quét qua mặt.
Hình ảnh vầng trán
nóng bỏng lấm tấm mồ hôi vàtiếng ho nặng nề của Nhược Bạch khiến lòng cô như
lửa đốt. Nhược Bạch nghiêmkhắc với cô thế nào xưa nay cô không hề để ý, nhưng
thấy anh bị ốm, cô cảm thấynỗi sợ hãi trào dâng không thể kìm nén.
Khi Bách Thảo chạy về,
kinh ngạc nhận ra DiệcPhong đã lên sàn đấu. Lẽ nào cô đi lâu như vậy, bỏ qua
trận đấu của Lâm Phong?
“Chạy đi đâu thế!”
Hiểu Huỳnh ruột nóng
như lửa, túm áo Bách Thảo,nghiến răng nói. Thấy Bách Thảo đã quay lại, Mai
Linh, Khấu Chấn cuối cùng mớithở phào, Mai Liinh nhẹ nhàng trách: “Bách Thảo,
nếu em quay về muộn hai phút,đã không kịp thi đấu với Kim Mẫn Châu rồi!”.
“Ờ…”
Trong đầu ào một
tiếng, tay chân toát mồ hôi,mình đi lâu như vậy ư, tại sao mình có cảm giác mới
chỉ rời đi mấy phút thôi.
“Cậu chạy lung tung đi
đâu mà gọi mãi khôngthấy, chạy nhanh hơn thỏ! May mà không có chuyện gì, phù…”
Hiểu Huỳnh liếc trộm
Nhược Bạch đang đứng phíaxa, nói nhỏ: “Cậu biết không, lúc cậu chạy đi sắc mặt
Nhược Bạch sư huynh khócoi thế nào đâu, huynh ấy còn muốn đuổi theo cậu đấy.
May có Sơ Nguyên sư huynhnói giúp, rằng cậu không phải là người tùy tiện, nhất
định biết liện thời gianquay về”.
Sơ Nguyên đang ngồi
xếp bằng, chăm chú theo dõitrận đấu của Diệc Phong trên sàn cơ hồ không để tâm
tới động tĩnh trong đội.
“Lần sau không được
làm thế nữa.”
Lâm Phong quay đầu dặn
dò Bách Thảo.
“Vâng…”
Bàn tay nắm chặt gói
thuốc, Bách Thảo nhìn nhữnggiọt mồ hôi còn chưa ráo trên tóc Lâm Phong.
“Tôi thua Quyền Thuận
Na rồi”, Lâm Phong cười,“Có điều Diệc Phong thi đấu rất tốt, nhanh mà xem”.
Trên sàn đấu, hai
chàng trai đàng thăm dò nhautrước khi tấn công, thân hình hơi lù đù của Diệc
Phong, thân hình béo đậm làPhác Trấn Ân của Xương Hải đang thế thủ. Diệc Phong
đột nhiên cười tinh quái,mắt liếc về phía sau lưng Phác Trấn Ân, Phác Trấn Ân
bất giác cũng ngoái lại.
“Hự…!”
Diệc Phong lăng chân,
lợi dụng tích tắc PhácTrấn Ân ngoái đầu, nhanh như chớp đá vào ngực trái anh
ta.
4:4
“Ào…”
Cả thung lũng bùng nổ
tiếng vỗ tay.
Bách Thảo ngây người.
“Đây là chiến thuật Sơ
Nguyên sư huynh gợi ý”,Hiểu Huỳnh đắc ý nói, “Cậu không xem hai hiệp trước,
Phác Trấn Ân kia vừa béovừa nặng, cú đa chân như búa tạ ép sát khiến Diệc Phong
sư huynh hoàn toànkhông có cơ hội phản công. Cho nên vừa rồi Sơ Nguyên sư huynh
mới gợi ý choDiệc Phong sư huynh, dùng cách nghi binh, làm rối laonj phương
hướng tác chiếncủa đối phương, ha ha, cậu thấy không, quuar nhiên Phác Trấn Ân
mắc bẫ, ha haha, anh ta cũng quá thật thà, lần này Diệc Phong sư huynh đã lấy
lại được haiđiểm rồi!”.
Trên sàn đấu.
Diệc Phong lại mỉm cười
ngây ngô, lần này ánhmắt hướng lên phía trên đầu đối thủ, Phác Trấn Ân bất giác
ngẩng đầu, “Hự…!”,Diệc Phong lại quét chân trái qua.
5:4
“Ha ha ha.”
Hiểu Huỳnh và Mai Linh
cười nghiêng ngả, BáchThảo cũng bật cười, Quang Nhã nãy giờ yên lặng như cái
bóng, không nhịn đượccũng cười theo.
“Hê hê, Sơ Nguyên sư
huynh đúng là thiên tài!”,Hiểu Huỳnh không nén nổi niềm vui, hai mắt long lanh
nói với Bách Thảo, “Tiếclà câuuj bỏ qua hai trận của Thân Ba và Lâm Phong, mặc
dù họ đều thua nhưng haingười đánh rất tốt, là trận đấu tốt nhất của họ mà tôi
từng được xem! Quả là SơNguyên sư huynh đã khiến cho tài năng của Thân Ba và
Lâm Phong hoàn toàn phátlộ”.
Bách Thảo lại sững
người.
Sơ Nguyên vẫn điềm
tĩnh, tiếng hoan hô vang dậytrên sân có vẻ hoàn toàn không tác động đến anh.
Anh vẫn chuyên chú nhìn độngtác của Diệc Phong trên sàn đấu.
“Đáng tiếc”, Hiểu
Huỳnh lại thở dài, “Rốt cuộchai trận đầu vẫn thua, đáng ghét, thực lực của Xương
Hải sao lại siêu mạnh nhưngười ngoài hành tinh vậy. Nhưng, hiệp này Chúng ta
nhất định thắng, ha ha haha!”.
Lúc này, trên sàn đấu
Diệc Phong vẫn duy trìchiến thuật cũ, mắt giả bộ liếc về phía sau vai đối thủ.
Phác Trấn Ân thân hìnhkhẽ lúc lắc, nhưng có lẽ rút kinh nghiệm mấy pha vừa rồi,
cái cổ cứng đơ vẫnkhông động đậy, nhất định không mắc bấy lần nữa. Nhưng cùng
lúc Diệc Phong liếcmắt, hầu như ngay lập tức Phác Trấn Ân đã đứng thẳng người,
tấm thân bất độngcủa anh ta giống như tấm bia, bị Diệc Phong lăng chân đá một
cú như trời giáng.
6:4
Tận mắt thấy hiệp ba
của Diệc Phong sắp thắnglợi, Bách Thảo cảm thấy được an ủi rất nhiều, cúi đầu
nhìn gói thuốc trong tay,lại bồn chồn đứng lên nhìn về phía Nhược Bạch.
“Đi đi!”, Hiểu Huỳnh
phát hiện ra thái độ củaBách Thảo, mỉm cười thì thầm, “Đừng sợ, Nhược Bạch sư
huynh xưa nay mặt sắt baocông nhưng đối với cậu rất tốt, không nỡ mắng đâu, yên
tâm!”.
Bách Thảo đỏ mặt, còn
chưa kịp nói gì, HiểuHuỳnh đã đẩy cô về phía Nhược Bạch.
“Đi đi, cứ đi nhận lỗi
với Nhược Bạch sư huynhlà được.”
“Em đã mang thuốc
về…”, gói thuốc trong tay bịbóp chặt, Bách Thảo hơi cănng thẳng ngồi xuống bên
cạnh Nhược Bạch, “Có thuốccảm, có cả thuốc hạ sốt, anh uống đi…!”. Không hiểu
sao cô cảm thấy tình trạngcủa Nhược Bạch hình như càng ngày càng nặng hơn, môi
anh rõ ràng đã tái nhợt.
Nhược Bạch lạnh lùng
liếc cô.
Do vừa chạy một quãng
đường khá xa nên măttjBách Thảo đỏ ửng, tóc ướt mồ hôi, chiếc kẹp tóc màu dâu
tây trên mái càng đỏrực màu nắng.
“Tôi tưởng…”, ho vài
tiếng, giộng nói Nhược Bạchgần như đã khản đặc, “…Cô rất coi trọng trận đấu sắp
tới với Kim Mẫn Châu?”.
“Vâng.”
Bởi vì đó không chỉ
đơn thuần là trận đấu, màcòn liên quan đến danh dự của sư phụ cô. Bất luận thế
nào, cô tin tưởng sư phụmình thanh cao trong sạch, là người có tinh thần cõ
đạo, ông tuyệt đối khôngthể làm chuyện đó! Dùng doping trong thi đấu ư? Tuyệt
nhiên không bao giờ! Côquyết không cho phép người khác dùng những lời như vậy
để làm nhục ông.
“Lẽ nào cô không nghĩ,
cô đi ‘lấy thuốc’…”, gọnganh lạnh và khô khan, “…Có thể không kịp thi đấu, sẽ
bị cho là bỏ cuộc, tự nhậnthua hay sao?”.
“…”, Bách Thảo sửng
sốt.
“Đây là hiệp thư ba
của Diệc Phong rồi”, NhượcBạch hít một hơi thật sâu.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh,
lưng toát mồ hôi lạnh:“…Em không bỏ qua, em chạy rất nhanh”.
“Chạy như vậy chưa lên
sàn sức lực đã tiêu haomột nửa!”
“…”
“Cô có ngốc không!”,
giọng Nhược Bạch lạnh nhưbăng.
“…”
Bách Thảo cúi đầu,
biết Nhược Bạch nói đúng,nhưng thấy anh ốm nặng như vậy, cô rất lo chỉ muốn mau
chóng đi lấy thuốc đemvề cho anh. Uống thuốc rồi, anh sẽ dễ chịu ngay. Cô lặng
lẽ cúi nhìn đầu gối,lát sau mới nói nhỏ: “Nhược Bạch, anh uống thuốc đi được
không? Thuốc màu xanhuống hai viên, thuốc hạ sót màu trắng uống một viên”, cô
đặt ba viên thuốc vàolòng bàn tay rồi chìa trước mặt anh.
“Đem đi ngay!”, Nhược
Bạch cau mày.
“Xin lỗi, em sai rồi”,
cô cắn môi, “Lần sau emsẽ cân nhắc cẩn thận, còn bây giờ anh phải uống thuốc đi
đã…”.
“Bộp”,, Nhược Bạch trở
tay, hất tay cô, nhữngviên thuốc vung vãi xuống đất. Bách Thảo kinh ngạc ngẩng
đầu, nhìn thấy sắc mặtlạnh như tiền, đôi môi tái nhợt mím chặt, run run của
anh.
“Ào!”
Thung lũng lại dậy
lên, trận đấu của Diệc Phongvới Phác Trấn Ân của Xương Hải đã kết thúc, kết quả
chung cuộc 7:4, Diệc Phongtoàn thắng. Đây cũng là trận thắng đầu tiên trong
buổi chiều hôm nay với XươngHải!
Đi ngược ánh mặt trời,
những giọt mồ hôi trênngười Diệc Phong cơ hồ phát sáng lấp lóa. Khấu Chấn, Thân
Ba xông đến ôm thậtchặt, Hiểu Huỳnh và Mai Linh ân cần đưa khăn và nước uống.
Diệc Phong nói mấycâu với Sơ Nguyên, rồi quay ra nói cười với cả đội, sua đó
đến bên Bách Thảo.
Mặt mày rạng rỡ nói
với cô:
“Cuối cùng cô đã quay
về, tôi cứ tưởng cô bỏchạy lúc sắp lâm trận. Cô cũng gớm thật, tôi quen Nhược
Bạch đã lâu, chưa baogiờ thấy cậu ta giận đến thế.”
“…Em đi lấy thuốc.”
Nhìn Bách Thảo lặng lẽ
cúi nhặt những viên thuốcrơi trên nền, Diệc Phong mỉm cười nói: “Cô quan tâm
đến Nhược Bạch là rất tốt,nhưng cô sắp thi đấu với Kim Mẫn Châu, đã khởi động
chưa?”.
Tay Bách Thảo chợt
dừng lại.
Từ xa có thể thấy Kim
Mẫn Châu đang bước lên võđài. Trong ánh nắng chói chang, Kim Mẫn Châu vẫn cao
ngạo như thường lệ, ởkhoảng cách xa như vậy cô vẫn thấy cô ta đang nhìn về phía
mình, có vẻ đangnóng lòng chờ đợi trận quyết đấu sắp tới…
“Cuộc chạy marathon
vừa rồi, coi như cơ thể emđã bắt đầu hoạt động!”
Sơ Nguyên đi đến,
giọng anh dịu dàng ôn hòa, tayphải đặt lên vai, mắt nhìn cô, cử chỉ nhẹ nhàng
như giọng nói, anh hỏi:
“Em muốn đánh bại Kim
Mẫn Châu đúng không?”
“…Vâng!”
“Em không chỉ muốn
đánh bại cô ta mà còn muốnthắng một cách đàng hoàng, đúng không?”
“Vâng.”
Bách Thảo cắn môi.
“Cố lên”, Sơ Nguyên
mỉm cười, dịu dàng vuốt tóccô, “Nhất định chiến thắng!”.
***
Trên chuyến bay trở về
từ Anh quốc.
Trong khong hạng nhất,
Đình Hạo gập tờ báo đangxem, nhìn đồng hồ đeo tay. Bốn giờ mười phút chiếu theo
giờ Hàn Quốc, trận đấucủa cô ấy có lẽ đã bắt đầu.
***
Trên mặt đất phía
trước, gần tay phải NhượcBạch.
Có hai túi giấy nhỏ
đựng thuốc.
“Trong lòng Bách Thảo,
anh và sư phụ cô ấy hìnhnhư có vị trí ngang nhau, cho nên cô ấy mới quan tâm
như thế, sắp vào trận đếnnơi mà còn chạy đi lấy thuốc”, Diệc Phong nhìn Bách
Thảo đang đi lên võ đài mànói với Nhược Bạch, “Việc gì phải khắc nghiệt với cô
ấy như vậy, thực ra BáchThảo vẫn còn là đứa trẻ”.
“Kim Mẫn Châu.”
“Có.”
“Thích Bách Thảo.”
“Có.”
Tiếng còi vang lên,
trận đấu bắt đầu.
“Hây…!”
Dưới ánh nắng hè nhức
mắt, Kim Mẫn Châu trợn mắthét lên, lăng chân nhằm Bách Thảo đá tới. Đám người
bên dưới kinh ngạc, trướcnay ít thấy có người chọn cách tấn công trưc tiếp như
vậy lúc vừa mới bắt đầutrận đấu. Thân người Bách Thảo hơi lắc, cô xoay người đá
hậu, trên không trungchân trái cô đập vào chân phải Kim Mẫn Châu.
“Phập!”
Tiếng hai chân giao
nhau, cơ hồ tóe lửa, âmthanh phát ra mạnh đến mức đám người ngồi bên dưới sửng
sốt.
“Thịch! Thịch!”, lùi
hai bước Kim Mẫn Châu cốđứng vững, vốn định cho Bách Thảo một đòn phủ đầu nhưng
không có hiệu quả, nộkhí trong lòng sôi lên, “…Vừa rồi cô đã bỏ chạy, đột nhiên
quay lại, không biếttại sao, hối hận rồi hả!”.
Trong lúc diễn ra ba
trận đấu trước, Kim MẫnChâu không rời mắt khỏi Thích Bách Thảo, thấy cô đi tìm
Dân Đới, rồi vội vàngbỏ đi, thầm nghĩ, cuối cùng Bách Thảo đã biết xấu hổ, cuối
cùng cô ta cũnghieur ra sư phụ cô ta là loại vô liêm sỉ, cho nên không dám so
tài cùng ta, đãbỏ chạy ngay trước trận đấu. Nhìn theo bbongs Bách Thảo lúc đó
dã chạy khá xa,Kim Mẫn Châu đắc ý cười vang, tuyên bố với nữ đồng đội, đối thủ
của cô ta khôngđánh đã đầu hàng, coi như là hành động sáng suốt.
Ai ngờ, khi trận đấu
thứ tư của họ sắp bắt đầu,Thích Bách Thảo bổng nhiên quay trở lại! Thấy cô ta
mình đẫm mồ hôi, trong taycầm thứ không, hình như vừa rồi đi tìm mó đồ nào đó,
Kim Mẫn Châu đột nhiêngiận tím mặt, lại còn dám đi làm việc gì đó ngay trước
lúc thi đấu, hành độngnhư vậy là coi trọng hay coi thường Kim Mẫn Châu này?
Mình không còn là đứa
trẻ nhất thời sơ suất thuacô ta ba năm trước nữa, Thích Bách Thảo bây giờ,
không bằng một ngón tay củaKim Mẫn Châu này! Là nữ tuyển thủ thế hệ mới có thực
lực nhất Xương Hải, trậnđấu hôm qua, mình đã đá tung hàm răng của chủ tướng Nguyễn
Tú Mai người Myanmar,lẽ nào con ngốc Thích Bách Thảo không nhìn thấy? Lại dám
làm nhục mình!
“Định bỏ chạy hả?”
Bách Thảo cau mày,
nhìn thẳng vào mắt Kim MẫnChâu, nghiêm giọng nói:
“Tôi sẽ đánh bại cô,
để cho cô và cha cô khôngđược tùy tiện làm hại danh tiếng của sư phụ tôi, sao
có thể ‘bỏ chạy’ chứ.”
“Ha ha”, Kim Mẫn Châu
cười như điên dại, “Chỉdựa vào sức của mình cô mà định thắng tôi ư!”
Nói đoạn nghiêm giọng
hét lên, thân người hơilùi, chân phải chạm đất, cơ đùi tích lực. Mình phải để
Thích Bách Thảo ngôngcuồng kia nếm đòn thập bát song phi liên hoàn, phải để cho
Bách Thảo văng rakhỏi sàn đấu, để cho hàm răng cô ta bị đá tung! Phải để Thích
Bách Thảo từ nayvề sau d từ bỏ Teakwondo như Khúc Hướng Nam, ông thầy xấu xa
của cô ta!
“Hự!”
Như tia chớp, chính
trong tích tắc thân hình KimMẫn Châu hơi lùi về sau, Bách Thảo đã bám theo. Khi
còn chưa kịp nhấc chân, mộtcú đá nghiêng mạnh như búa tạ trúng vào cằm Kim Mẫn
Châu, Kim Mẫn Châu kinhngạc hất chéo cánh tay phải mới thoát được, chân phải đau
buốt đến tận óc.
Một loạt động tác hoàn
thành trong nháy mắt, cáctuyển thủ ngồi xem hoa hết cả mắt, thấy Kim Mẫn Châu
tấn công hai lần liền đềubị Thích Bách Thảo, một người hầu như còn chưa có tăm
tiếng gì nhẹ nhàng hóagiải. Sau phút kinh ngạc, cả sân dội lên tiếng vỗ tay như
sấm.
Sự kiện Thích Bách
Thảo chiều nay tất cả nhữngngười có mặt đều chứng kiến.
Đại sư Kim Nhất Sơn
khi truyền giảng về tinhthần võ đạo đã phẫn nộ chỉ trích võ sư Khúc Hướng Nam
sử dụng thuốc kích thíchtrong trận đấu tranh cúp Teakwondo quốc tế và bị cấm
thi đấu là nỗi nhục của cảgiới Teakwondo. Ai ngờ, Thích Bách Thảo – đệ tử của
Khúc Hướng Nam cũng có mặt,cô phản đối lời buộc tội của Kim đại sư, yêuu cầu
ông thu lại lời nói, đồngthời hứa từ nay không có những phát ngôn tương tự.
Kim đại sư nổi giận.
Thích Bách Thảo vẫn
kiên quyết đến cùng, nhấtđịnh không nhượng bộ.
Lúc đó con gái Kim
Nhất Sơn là Kim Mẫn Châu đưara yêu cầu thay cha đấu với Thích Bách Thảo, nếu
Bách Thảo thắng thì Kim đại sưsẽ phải xin lỗi và từ nay về sau không được phép
sỉ nhục danh tiếng của KhúcHướng Nam, còn nếu Kim Mẫn Châu thắng, Thích Bách
Thảo sẽ phải xin lỗi Kim NhấtSơn đại sư và hứa từ bỏ Teakwondo.
Đây cũng là nguyên
nhân khiến hai đội Xương Hảivà Ngạn Dương tổ chức cuộc thi đấu hôm nay.
Trận so găng giữa Kim
Mẫn Châu và Thích BáchThảo đương nhiên là tâm điểm của cuộc chiến.
Thực lực của Kim Mẫn
Châu sau trận đấu với chủtướng Nguyễn Tú Mai đội Myanmarđã để lại ấn tượng mạnh
mẽ đối với những người chứng kiến. Những cú thập bátsong phi liên hoàn ngoài
sức tưởng tượng, khiến chủ tướng Nguyễn Tú Mai khôngthể đánh trả, sau những
phút thế thủ, giằng co căng thẳng, Nguyễn Tú Mai bị đávăng khỏi võ đài, gãy hai
chiếc răng.
Thực lực của Thích
Bách Thảo thế nào, hầu nhưcòn chưa ai biết.
Tuy nhiên, xem ra lúc
này hai người sức lựcngang ngửa, căn cứ tình hình trên sàn đấu, dường như Thích
Bách Thảo có phầnchiếm ưu thế.
Kim Mẫn Châu vừa thở
gấp, vừa trợn mắt nhìn BáchThảo, nỗi hận lại trào lên nhưng cũng không dám mạo
hiểm tấn công. Bách Thảo tỏra không nôn nóng tấn công, nắm chặt nắm đấm, điều
chỉnh bước chân, nhìn chằmchằm vào mắt đối thủ, tập trung tinh lực duy trì từng
bước, từng bước.
0:0
Tỷ số vẫn cố định.
“Thế nào, thế nào,
liệu ai sẽ thắng?”, dưới khánđài Hiểu Huỳnh sốt ruột lắc tay Diệc Phong, hỏi
dồn.
“Thôi đi, vừa mới bắt
đầu”, Diệc Phong ngáp mộtcái.
“Nhưng cũng có thể
nhìn thấy thực lực ai hơn!”,Hiểu Huỳnh nhìn lên võ đài không chớp mắt, “Tôi
thấy Bách Thảo rất lợi hại,nhìn Kim Mẫn Châu kìa, liên tiếp đá hụt hai cú đúng
không, mau nói đi chứ!”.
“Đúng, đúng!”, Diệc
Phong nói vẻ bất lực, “Nhưngthi đấu phải dựa vào điểm số, Bách Thảo chưa ghi
được điểm hơn nữa…”, anh tangập ngừng, “Bách Thảo lại hơi nôn nóng”.
“Nôn nóng?”
“Hai cú vừa rồi, thực
ra Bách Thảo có thể nétránh để tiêu hao sức lực của đối phương, bảo tồn sức lực
của mình. Nhưng BáchThảo đều đánh trả…”, Diệc Phong lắc đầu, “…Cục diện như vậy
thoạt nhìn có vẻrất đã mắt, nhưng có thể người chịu thiệt sẽ là Bách Thảo”.
“Đúng”, Thân Ba gật
đầu.
“Phải đấy”, Lâm Phong
thở dài, “Bách Thảo có vẻquá ý chí, hơn nữa…”
Diệc Phong liếc nhìn
Nhược Bạch đang yên lặngngồi bên. Để lấy thuốc cho Nhược Bạch, Bách Thảo hình
như đã chạy một đoạnđường khá dài, thể lực chắc chắn bị hao tổn không ít.
“Bách Thảo ngốc quá.”
Hiểu Huỳnh lẩm bẩm,
mắt đỏ lên, thầm nghĩ: Có lẽtrận đấu này là vì sư phụ, Bách Thảo mới như vậy,
cố dốc sức đánh thật tốt,quyết không tỏ ra mềm yếu. Con bé ngốc nghếch, cứ coi
như trận này đánh bạiđược Kim Mẫn Châu thì danh dự của Khúc Hướng Nam có thể
phục hồi được bao nhiêu?Khúc Hướng Nam sử dụng thuốc kích thích đã bị ban tổ
chức Cup Teakwondo quốc tếnăm đó công khai, hơn nữa chẳng phải trong cuộc nói
chuyện điện thoại buổitrưa, chính Khúc võ sư đã thừa nhận với Bách Thảo rồi
sao?
Hiểu Huỳnh gắng sức
giật ngọn cỏ trên mặt đất,lẽ nào Bách Thảo không biết, nếu thua Kim Mẫn Châu,
cô ấy sẽ phải từ bỏTeakwondo sao? Ngốc nghếch, nhất định phải thắng mới được,
nhìn cục diện nhưthế này e rằng khó khăn. Rốt cuộc Bách Thảo có hiểu không?
“Hây!”
Kim Mẫn Châu không
kiềm chế được hét lên, lại tiếptục ra loạt đòn!
Sắc mặt Quang Nhã tái
mét, cắn chặt môi, nhìnhai cô gái đang thế thủ trên võ đài. Đây là cuộc đấu vì
danh dự của người đó,Thích Bách Thảo là đệ tử, còn cô, là… con gái của người
đó.
Có lẽ cô nên xuất
chiến chứ không phải là BáchThảo.
Nhưng cô hận người đó.
Người đó không xứng
đáng là cha cô, chính việclàm của ông ta, chính việc ông ta sử dụng thuốc kích
thích đã giết chết mẹ cô,chính ông ta đã khiến cô ngay từ nhỏ đã phải chịu bao
nỗi nhục nhã tủi hờn.
***
Toàn Thắng võ quán.
Dưới gốc mai.
Bàn tay già nua đầy
những nếp nhăn dâu bể. Lámai trên cây xanh biếc, lấp loáng những tia nắng nhảy
nhót. Có lúc ông khôngoán trách ông trời, một khi ông đã có tình yêu như sông
biển của nàng thì sốphận nhất định phải lấy đi của ông cái gì đó để cho công
bằng!
Chiến thắng đối thủ
trong trận chung kết, rồiđoạt chức vô địch, trong niềm vui sướng tột cùng ông không thể chờ đợihơn nữa, vội
báo ngay tin mừng này với người vợ trẻ đang ở trong nước cách xavạn dặm. Có vẻ
hy vọng đưa nàng ra nước ngoài chữa bệnh sắp trở thành hiệnthực, nhưng ngay lập
tức, ban tổ chức ra thông báo kết quả kiểm tra cho thấyông đã sử dụng thuốc
kích thích trong thi đấu.
Tiếng ho mỗi lúc một
nặng.
Khúc Hướng Nam nhìn
ánh nắng lấp loáng nhảynhót trên những lá mai, thiên đường và đại ngục có lẽ
cũng chỉ cách nhau tronggang tấc. Nếu ông không đoạt chức vô địch Teakwondo
quốc tế năm đó thì có thểvợ ông đang ốm nặng sẽ không bị sốc mạnh dẫn tới trở
dạ đẻ non và cuối cùngphhair qua đời như thế.
…
…
“Hướng Nam, đợiQuang
Nhã lớn lên, khi hoa mai nở…” Quang Nhã lúc đó vẫn được nuôi trong lồngkính, vợ
ông gắng gượng ngồi trên xe lăn, cách một tấm kính phòng bệnh, bàn taynhẹ nhàng
lần theo hình hài đứa trẻ. Ngày cuối cùng của cuộc đời, khuôn mặtnàng hao gầy,
sắc mặt trắng như tuyết, đôi mắt vẫn to tròn sâu thẳm như ngàyđầu gặp gỡ, chan
chứa tình yêu, đã dần dần thấm nước. “…Anh phải nói với con,mẹ yêu cha, mẹ yêu
Quang Nhã… hãy bảo Quang Nhã thay mẹ chăm sóc cây mai, chămsóc cha…”.
…
…
Sau khi con gái trưởng
thành rất giống mẹ, nhưngkhông hề chăm sóc cây mai, cũng chưa bao giờ gọi ông
một tiếng cha. Mỗi khi congái trợn đôi mắt giống hệt mẹ với ông, dùng những lời
lẽ hỗn xược mắng ông nhưbọn trẻ con trong võ quán, ông cảm thấy, nếu có cuộc
đời thứ hai, có thể A Viênsẽ không gặp ông, có thể cô ấy đã sống bình yên, hạnh
phúc.
Cô ấy ra đi đã bao
nhiêu năm.
Vậy mà cây mai vẫn
chưa một lần nở hoa.
Trong những đêm đông
dài tĩnh mịch, một mìnhngồi bó gối bên gốc cây mai, tưởng rằng quãng đời của
mình sẽ trôi qua trong côquạnh, tủi nhục như vậy, không ngờ một ngayf kia Thích
Bách Thảo xuất hiện, trởthành đệ tử của ông.
***
“A!”
Đúng lúc Kim Mẫn Châu
đang tung chân tấn công,Bách Thảo hét lên định thân, hai cơ thể giao nhau,
“Phịch!”, lại một âm thanhnặng nề vang lên, tiếng chân hai cô gái đập vào nhau
trong không trung.
Tình hình cụcc diện
vẫn không thay đổi.
Những người xung quanh
ngây người nhìn.
0:0
Hai bên vẫn chưa ai
ghi điểm.
Hiệp một kết thúc.
“Đánh như vậy quá
ngốc, việc không nhất định phảiđánh trả như vậy!”, Bách Thảo vừa xuống sân,
Hiểu Huỳnh đã vội đến bên nóingay, “…Cô ta nôn nóng tấn công, cậu có thể né
tránh để tranh thủ giữ sứ, giằngco như vậy cậu sẽ bị thiệt, biết không?”.
Ngốc thật!
Bách Thảo cắn môi, mồ
hôi làm tóc cô bết lại,bóng lên, cô thở gấp, lặng lẽ ngồi xuống. Sơ Nguyên đưa
chai nước cho cô, lạidùng chiếc khăn bông lớn, giúp cô lau mồ hôi ở cổ và đầu.
“Sức khỏe vẫn tốt
chứ?”
Đợi cô đã bình thường
trở lại, Sơ Nguyên hỏi.
“Vâng.”
Bách Thảo gật đầu.
“Vậy thì tốt”, Sơ
Nguyên ra hiệu cho cô quayngười để xoa bóp bờ vai đã tê cứng, “…Không nên quá
căng thẳng, thư giản mộtchút, hiệu quả sẽ tốt hơn”. Sau đó anh không nói nhiều,
chỉ giục cô uống nướcrồi lại xoa bóp bắp chân cho cô.
Thời gian nghỉ sắp
hết.
Bách Thảo nhìn về phía
Nhược Bạch, thấy anh vẫnngồi yên lặng có vẻ như không có lời nào muốn nói với
cô, hai gói thuốc vẫnnguyên chỗ cũ, anh không hề động đến.
“Cố lên!”, Sơ Nguyên
vỗ vai Bách Thảo, “Phấnchấn lên!”.
“Vâng.”
Bách Thảo hít một hơi
thật sâu, hơi cao giọngđáp lại.
Kim Mẫn Châu hét lên
vẫn giống hiệp một, vừa lênsàn đã tấn công như vũ bão, một chuỗi cú đá liên
tiếp, giống như lớp lớp bóngđen phi vào cô, Bách Thảo nín thở không lùi bước,
người hơi né sang bên, nghênhchiến.
“Ôi…”
Hiểu Huỳnh ôm đầu kêu
lên.
“Tại sao, tại sao Bách
Thảo vẫn đánh kiểu đó,khi Kim Mẫn Châu tấn công, lẽ ra phải né tránh để giữ
sức, sao lại đỡ một cáchngờ nghệch như vậy! Sức lực Bách Thảo sao có thể địch
nổi Kim Mẫn Châu!”
Diệc Phong nhún vai,
vừa nhìn lên võ đài vừahỏi: “Sao cô biết?”.
“Em đã tìm hiểu rồi!”,
Hiểu Huỳnh nét mặt khổnão, “Buổi trưa em tìm chỗ lên mạng để tra cứu, Kim Nhất
Sơn đại sư nổi tiếngthể lực vô địch, được gọi là “Nộ hỏa sơn thần” không chỉ do
tính khí, mà còn ámchỉ thể lực như núi lửa của ông ta. Kim Mẫn Châu cũng có sức
lực hơn người, emtra tài liệu thì thấy, lúc vị thành niên cô ta từng đấu liền
sáu trận, trận nàocũng tấn công liên tiếp, trận nào cũng vận dụng liên hoàn
soang phi chất lượngcao, giới truyền thông Hàn Quốc gọi cô ta là “Thần lực trời
sinh”, đấu với côta phải thông minh, đấu
pháp khéo léo, nếu đánh trực điện xem như đi vàochỗ chết”.
“…”
Mai Linh nghe vậy sợ
rùng mình.
“Vì sao vừa rồi Sơ
Nguyên sư huynh không khuyênBách Thảo?”, Hiểu Huỳnh suýt khóc, “…Thân Ba, Lâm
Phong, cả anh nữa, khi thiđấu thì Sơ Nguyên sư huynh đều chỉ dẫn, vì sao không
bảo cho Bách Thảo, khôngthể đánh như vậy?”.
Diệc Phong nhìn về
phía Sơ Nguyên và Nhược Bạch,hai người đang chăm chú theo dõ diễn biến trên võ
đài, Kim Mẫn Châu vẫn tiếptục tấn công, không hề nao núng. Bách Thảo không chịu
lùi một tấc, hai ngườigiằng co, không khí trên sân căng như dây đàn, gay cấn
cực độ.
“Bách Thảo thi đáu vì sư phụ.”
“Sao?”, Hiểu Huỳnh
không hiểu.
“Cô ấy thi đấu vì Khúc
Hướng Nam, cho nên quyết không chịunhượng bộ, dù một bước”, Diệc Phong lắc đầu,
“Kim Mẫn Châu thi đấu thay chocha, có lẽ cũng tâm trạng như vậy. Vì thế hai
người này, cái họ muốn không phảichỉ là chiến thắng đơn thuần, mà là thắng oanh
liệt, phải đá bật đối thủ rakhỏi sân, là kiểu chiến thắng buộc đối thủ phải cúi
đầu thuần phục”.
“Hây!”
Lại một đợt tấn công
nữa, Kim Mẫn Châu lăng chânphải, hất tay cản đòn phản công của Bách Thảo, cánh
tay đau rát như phải bỏng,mắt trợn trừng thu chân tiếp đất. Thích Bách Thảo
không hề lùi bước, còn KimMẫn Châu hơi cúi người, nhịp thở bắt đầu gấp dần lên.
“Cô!”
Vừa điều chỉnh nhịp
chân, Kim Mẫn Châu đứngthẳng người, lạnh lùng rít lên:
“Khá lắm, có thể kiên
trì được lâu như vậy!”
Từ khi tham gia thi
đấu đến nay, mỗi đối thủ saukhi nhận ra sức lực phi thường của Kim Mẫn Châu đều
ít nhiều né tránh, tìm cơhội phản công. Ngay đến thiên tìa Lý Ân Tú của Xương
Hải võ quán cũng thừanhận, thể lực của mình không bằng Kim Mẫn Châu.
Con bé Thích Bách Thảo
này…
“Đáng tiếc”, Kim Mẫn
Châu ngẩng đầu, khinh bỉnói, “Kể ra khả năng cũng không tồi nhưng bái nhầm sư
phụ, bái nhầm kẻ khốnkiếp Khúc Hướng Nam, cô càng có tài càng là tai họa của
giới Teakwondo”.
“Nói xong chưa?”, ánh
mắt Bách Thảo bốc lửa.
“Chưa!”, Kim Mẫn Châu
ưỡn ngực trợn mắt, âmthanh rít qua kẽ răng, “Nếu cô từ bỏ không thừa nhận kẻ
khống kiếp Khúc Hướng Nam làsư phụ, có thể tôi sẽ tha cho…”.
“Phịch!”
Tiếng gió xé không
khí, Bách Thảo hét lên mộttiếng rồi bay lên, xoay người đá chéo, cú đá như búa
bổ trúng đầu Kim Mẫn Châu.Kim Mẫn Châu loangk choạng lùi về sau, chân phải Bách
Thảo bám sát, “Xoẹt!” lạimột cú sượt qua sườn mặt đối phương.