"Ấy, tớ không bảo là cậu không được bảo vệ Nhược Bạch sư huynh", băn khoăn lắc đầu, Hiểu Huỳnh nói, "Nhưng, lúc đó người đầu tên cậu nghĩ đến phải là Sơ Nguyên sư huynh mới đúng! Cậu xem, Nhược Bạch sư huynh chẳng sao, còn cả bàn tay Sơ Nguyên sư huynh đều bị bỏng, cậu thế này, Sơ Nguyên sư huynh sẽ buồn thê nào?"
Trên đường phố xa lạ tại nước Mỹ.
"Tớ..."
Đầu hoang mang, Bách Thảo thẫn thờ.
Cô cũng không biết lúc đó mình bị làm sao, đầu còn chưa kịp phản ứng, người đã lao đến che cho Nhược Bạch sư huynh. Khi nhìn thấy bàn tay Sơ Nguyên bị bỏng, cô... cô thực sự hoảng lạo không biết làm sao, muốn mở miệng, muốn giải thích, nhưng cứ ngồi ngây, không nói gì được.
"Cậu...", do dự một lát, Hiểu Huỳnh vẫn quyết định hỏi thẳng, "... dạo này ở cùng Nhược Bạch sư huynh đã xảy ra chyện gì?"
"..."
Bách Thảo thoáng ngẩn người.
"Có nghĩa là, thời gian này sớm chiều ở bên Nhược Bạch sư huynh, hai người... ôi da, không nảy sinh tình cảm đặc biệt chứ?"
"... Không!"
Má nóng bừng, Bách Thảo lắc đầu thật mạnh, vội vã nói:
"Không, chúng mình không có gì!"
"Ha ha!", cười khan hai tiếng, Hiểu Huỳnh như trút được gánh nặng, "Tớ đoán đúng mà. Sơ Nguyên sư huynh tốt với cậu thế, bệnh viện đâu dễ nghỉ phép mấy ngày, thế mà đã lập tức chạy sang Mỹ với cậu. Lát nữa quay về, cậu nên nói năng tử tế với huynh ấy. Nếu không nhìn thấy cậu luôn chăm sóc Nhược Bạch sư huynh, vừa rồi lại bảo vệ huynh ấy như vậy, Sơ Nguyên sư huynh sẽ rất buồn."
Bách Thảo cúi đầu cắn môi.
"Ừ!"
Cùng Hiểu Huỳnh đi qua ngã tư, đường phố ngập ánh đèn màu nhấp nháy, chầm chậm bước, lòng Bách Thảo vẫn thấp thỏm không yên. Mẩu giấy viết tên bệnh đó cô vẫn chưa kiọ tra là bệnh gì nhưng đã bị Nhược Bạch sư huynh thu mất.
Nhược Bạch sư huynh nói, anh chỉ bị cảm, lại thêm thiếu máu.
Nhưng, thời gian này, dù cô đã cố gắng chăm sóc, cố gắng để anh có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sức khỏe anh vì thế cũng tốt hơn chút ít. Nhưng anh vẫn rấ gầy, môi có lúc trắng nhợt, người yếu ớt mỏng manh, khiến trong giấc ngủ cô cũng không thể yên tâm.
Đêm qua mơ thấy ác mộng.
Mồ hôi lạnh túa ra đầy người, cơn ác mộng khiến cô kinh hãi đến mức không thể ngủ tiếp. Nhịn không nổi, cô lén mở cửa phòng nhìn Nhược Bạch, muốn nhìn anh. Nhưng lại thấy, trong đêm khuya,dưới ánh đèn, Nhược Bạch sư huynh sắc mặt xanh xao, tay cầm kim chỉ, cúi đầu khâu từng mũi đôi giày thi đấu của cô.
Đó là đôi giày thể thao chuyên dụng.
Do thi đấu thường xuyên, lại thêm phát lực và tấn công mạnh nên tang giày có một số chỗ bị nứt. Nhưng cô đã đi quen, vừa mềm vừa khít chân, lại không bị tuột.
Đêm khuya, cô ngây người chăm chú nhìn anh khâu từng mũi. Không biết Nhược Bạch sư huynh đã khâu lại đôi giày đó bao nhiêu lần. Bởi vì mỗi lần, để giữ lại độ khít như cũ, anh lại cẩn thận tháo đường khâu cũ, khâu lại.
"Ôi chao, hình như lại đường!"
Gió thổi qua, khi Hiểu Huỳnh hốt hoảng bíu chặt tay cô, Bách Thảo mới bất thần tỉnh lại. Nhìn quanh, phát hiện cô và Hiểu Huỳnh không hiểu sao lại đi vào một con phố vắng vẻ tối tăm, không thấy ánh đèn màu nhấp nháy ở những cửa hàng lớn san sát bên phố.
Không có ánh trăng.
Sao rất thưa.
Con đường dài sâu hun hút mang một vẻ u ám, trong không khí thoảng mùi tanh tanh.
"Chẳng phải chúng mình đi siêu thị sao?"
Bách Thảo ngơ ngác quay đầu, cô vẫn nhớ siêu thị mà Hiểu Huỳnh định đi, ở ngay bên kia con phố có nhà hàng Quảng Đông, đi vài bước là đến, cho nên mới không nhìn đường, mặc chi Hiểu Huỳnh kéo đi. Bây giờ quay đầu, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng siêu thị đó!
"... Tớ vốn định đi dạo, ngắm nghía xung quanh", không dám nói thật, Hiểu Huỳnh lắp bắp,"... bây giờ hình như lạc đường..."
Trước khi đến Chicago, cô đã lên mạng tra các tua du lịch, nghe nói gần nhà hàng Quảng Đông có một khu đèn đỏ. Trước đây trong vài bộ phim của Mỹ cô đã thấy cảnh những phụ nữ hở hang chặn đón khách qua đường, cô luôn muốn tận mắt chứng kiến một phen, nhất định sẽ rất thú vị! Nhưng biết là, mấy người đàn ông nhất định không đồng ý nên mới kéo Bách Thảo cùng đi. Nhân lúc Bách Thảo tâm trạng bất ổn, không nhìn đường, cô lén kéo Bách Thảo đi thám hiểm một chuyến, nhưng không tìm thấy khu đó, trái lại...
Càng đi càng thấy lạ.
Càng âm u.
Trong đầu bỗng nghĩ đến những cảnh kinh dị trong bộ phim Mỹ Đấu trí tội phạm trong gió đêm thoảng có mùi tanh, bên tai như đột nhiên xuất hiên ảo giác, nghe tiếng bước chân đáng sợ từ bốn phía truyền đến, Hiểu Huỳnh rùng mình, bíu chặt Bách Thảo, lắp bắp:
"Chúng... chúng mình mau về thôi."
Mặt lạnh, Bách Thảo đẩy Hiểu Huỳnh về sau, liền nhìn thấy trong ngõ tối ló ra mấy người đàn ông cao to như cột điện!
"*&&*@%%!"
"&&*#!"
"@*^%%*@!"
Mấy người Mỹ cả da trắng lẫn da đen cánh tay để trần, lộ ra những hình xăm của bang hội nào đó, người bốc mùi rượu nồng nặc, hình như vừa đánh nhau trở về, mắt đỏ ngầu điên loạn, cười sằng sặc, chòng chọc nhìn cô và Hiểu Huỳnh, mồm lè nhè những câu tục tĩu rồi từ từ vây quanh hai người.
"Cách... cách... cách..."
Sợ hãi răng va lập cập, Hiẻu Huỳnh run lảyẩy nấp ssau Bách Thảo. Chuyện này, chuyện này sao có thể, nhất định là ảo giác, hoặc những người đó chỉ là người qua đường, khong, không sợ, đây chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác, chỉ cần nhắm mắt, mở ra là ảo giác tan biến! Bách Thảo cũng hơi căng thẳng.
Lo lắng bảo vệ Hiểu Huỳnh, cô cụp mắt, hi vọng không có sự tiếp xúc ánh mắt khiến những người đó cảm thấy vô vị, từ đó có thể khiến tình thế trở nên không còn nguy hiểm nữa. Nhưng, tiếng cười sằng sặc của những kẻ đó càng lúc càng dâm loạn, những lời tục tĩu càng lúc càng khó nghe, tim Bách Thảo đập loạn, nhìn những bước chân ép lại càng gần hơn. Dưới ánh sáng ảm đạm, thậm chí có thẻ nhìn thấy những cây gậy sắt dính đầy máu tươi.
"Chạy mau!"
Một tay đẩy Hiểu Huỳnh về sau, Bách Thảo nghiến răng, lao về phía mắt xích thưa nhất của vòng vây đó! Chậy ra, chỉ cần thoát khỏi con ngổn này! Cô vẫn còn nhớ cách đây không xa là đường cái đông người qua lại!
"Ôi...!"
Bị Bách Thảo kéo chạy, Hiểu Huỳnh kinh sợ kêu thất thanh. Một tray bị Bách Thảo kéo, khi sắp thoát khỏi vòng vây lai bị bàn tay như móng vuốt túm lấy, có người từ đằng sau túm tóc cô, giật lại!
"Ôi...!"
Kêu gào thảm thiết, Hiểu Huỳnh bị một gã da đen dữ tợn tóm eo từ phía sau! Cô đá túi bụi, mùi mồ hôi khét lẹt lẫn mùi rượu xộc vào mũi cô, bàn tay kinh tởm mò lên người cô, Hiểu Huỳnh bật khóc cầu xin:
"Bỏ tôi ra...! Xin các người, bỏ tôi ta...!"
Tay vừa tuột, quay đâu nhìn thấy Hiểu Huỳnh lọt vào tay bọn người đó, Bách Thảo vống đã thoát được, kinh sợ lập tức quay trở lại!
"Hây...!"
Không do dự nhiều Bách Thảo tung người vọt lên, đập vào gã đang ôm eo Hiểu Huỳnh! Gã không kịp đề phòng, bị ngã ngửa về sau, Bách Thảo vội đẩy Hiểu Huỳnh đang khóc rũ rượi ra ngoài, mấy gã còn lại lập tức hét lên, xông vào cô!
"Hiểu Huỳnh, chạy mau!"
Vọt lên không đá xuống, Bách Tha vừa chống lại mấy người đó, vừa hét lên với Hiểu Huỳnh đang khóc ngoái lại:
"Chạy mau... gọi người đến...!"
Khiếp sợ rã rời, toàn thân ớn lạnh, nước măt skhiến cô không nhìn rõ, Hiểu Huỳnh vừa khóc vừa chạy ra phía đầu ngõ. Cô hận, hận mình nhát gan, nhìn Bách Thr bị bọn côn đồ tấn công, cô đã sợ nhũn người, không dám xông vào như Bách Thảo vừa rồi lao tới cứu cô!
Cô biết, mình nên chạy đi gị người đến cứu!
Nhưng nhìn Bách Thảo một mình đứng giữa bọn chúng, mà những kẻ đó lại bắt đầu dùng gậy sắt đánh Bách Thảo! Bách Thả...Bách Thảo... cô luống cuống không biết mình nên làm gì, cũng không thể bỏ mặc Bách Thảo mà chạy một mình!
"Chạy mau...!"
Vai trúng một gậy sắt, cảm giác đau rátgf nôt toàn thân, Bách nghiến răng nhẫn nhịn, tung người đuổi theo, đa vào gã da đen cao to tóm Hiểu Huỳnh lúc trước, hét xé giọng:
"Mau đi gọi người... định chết tất ở đây hả...?!"
Chính lúc cô đã vào gã cao to, gậy sắt và dây xích trong tay những gã khác nhất loạt quăng về phía cô, mặc dù đã cố tránh...
"Huỵch...!"
"Huỵch...!"
Nhưng lưng vẫn bị mấy vái gậy sắt đạp vào, đau tê dại như nứt toàn thân, loạng choạng lùi mấy bước, Bách Thảo cố nhịn, "ọe" một tiếng, máu từ miệng phun ra!
Trong ngụm máu đó...
Khóc nhũn người, Hiểu Huỳnh như tỉnh mộng, vừa khóc vừa chạy về phá đầu ngõ! Miệng gào thét kêu cứu, cô không biêt smình đã hét thế nào, cả đời chưa bao giờ cô sợ đến thế, chưa bao giờ ân hận đến thế!
Hiểu Huỳnh vừa khóc vừa chạy cuống cuồng!
Không biết hướng nào, chỉ biết chạy thục mạng, vừa chạy vừa hô, đến khi ánh dèn cảnh sát sáng lóa chiếu vào mắt cô! Vừa khóc vừa run, Hiểu Huỳnh dẫn cnảh sát én được con ngõ nhỏ như các mộng đó thì kinh hoàng nhìn thấy...
Chiếc gậy sát lóe ánh thép trong đêm!
Từ trên không giáng thẳng vào đầu gối Bách Thảo...