Thiếu Nữ Và Chàng Trúc Mã Mộng Mơ

Chương 4



“Một linh hồn cô độc hướng về tự do ngẫu nhiên liếc cửa sau một cái.”

“Ôi —”

Chúc Tâm Khê ghé lên bàn duỗi duỗi thắt lưng kêu r3n: “Lại sắp đổi chỗ rồi.”

Giản Sở Duyệt đang làm bài tập không ngẩng đầu lên, lúc này cô nàng là một cỗ máy giải đề không cảm xúc: “Không cần gào khóc đâu ái phi, trẫm vẫn tuyển nàng.”

Lợi ích của đứng đầu lớp vào lúc này thể hiện vô cùng sâu sắc.

Chúc Tâm Khê ôm eo cô bạn: “Đại lão, ôm ôm.”

Chúc Tâm Khê không phải có ý kiến gì với việc chọn người cùng bàn, chỉ là lười thôi, chuyển tới chuyển lui quá phiền toái.

Giản Sở Duyệt cũng nghĩ giống vậy, cô nàng thậm chí còn lười muốn làm quen bạn cùng bàn.

Tạp âm đinh đinh xoẹt xoẹt một lúc, lớp thực nghiệm đã đổi xong chỗ ngồi lần này, có mấy người mới tới cũng lục tục tìm được vị trí của mình.

Chúc Tâm Khê và Giản Sở Duyệt nhân lúc bọn họ đổi chỗ nhiều bụi trốn ra ngoài, đợi khi đổi xong, hai người mới vào lớp.

Bàn dưới đổi thành một học sinh mới, trông rất trầm tính, mang một cặp kính kim loại, dáng vẻ uể oải không có tinh thần lắm, vừa nhìn là thấy học hành quá độ, cho nên lần này mới có thể tiến vào được lớp thực nghiệm.

Nam sinh mới đến không hề có cảm giác tồn tại, cũng không nói chuyện với ai, đến mấy ngày rồi, trên lớp biết tên cậu ta cũng chỉ có mấy cán bộ lớp.

***

Tiết tự học thứ ba buổi tối lấy đi sức sống thanh xuân của Chúc Tâm Khê, cô tựa như con cá muối bị phơi khô, lê lết thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng học.

Mấy người cuồng học còn đang ở trong lớp miệt mài viết bài, học tập cần cù không biết mệt mỏi.

Chúc*cá mặn* Tâm Khê: “Đi thôi, đi sân thể dục.”

Dư Dữ có thói quen tập luyện, chỉ cần điều kiện thời tiết cho phép, cậu tất nhiên phải đi sân thể dục chạy nửa tiếng.

Chúc Tâm Khê thỉnh thoảng sẽ chạy cùng cậu, đại đa số thời gian là đi bộ vô định trên sân, đợi Dư * cún lưu động* Dữ chạy xong đến tìm cô.

Bị ép thành cá muối Chúc Tâm Khê hôm nay không có tinh lực theo cậu chạy bộ, du hồn một vòng quanh sân tập bắt đầu lười biếng.

Sân tập sau khi học xong cũng là nơi cuồng học giao tranh, từng tốp từng tốp bạn thân hẹn nhau cùng chạy tối,  vừa phải tăng cường đầu óc, vừa phải nâng cao sức khoẻ tâm hồn, trong lúc chạy ôm lấy gió lạnh và mồ hôi đêm muộn.

Tóm lại, Chúc Tâm Khê quyết không động.

Cô lượn vài vòng trên sân xong, mới cảm thấy đại não hoạt động cao độ của mình dừng lại, du hồn cuối cùng chiếm thân, bây giờ cô mới có thể quan sát xung quanh…

Còn chưa đợi cô nhìn, một cái áo khoác từ trên trời rơi xuống, mang theo mùi cỏ xanh quen thuộc, bao chùm cả đầu cô.

Chúc Tâm Khê phẫn nộ kéo áo Dư Dữ xuống, hét cả tên họ cậu: “Dư! Dữ!”

Dư Dữ đang vẫy vẫy tay phía trước, cười rạng rỡ: “Hoà nhau.”

Chúc Tâm Khê nhớ tớ chuyện làm với cậu chiều nay, không hề chột dạ, ngược lại còn đuổi theo cậu: “Con cá hẹp hòi kia! Cậu đứng lại cho tớ!”

Dư Dữ không có tăng tốc, Chúc Tâm Khê dễ dàng tóm được áo sau lưng cậu: “Hừ Hừ, bị bắt rồi.”

“Tớ sai rồi.” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Dư Dữ tự nhận trước mặt Chúc Tâm Khê cậu chính là “tuấn kiệt”.

Chúc Tâm Khê thả tay: “Bổn đại nhân hôm nay tha cho ngươi!”

Dư Dữ: “Vâng vâng, đại nhân rộng lượng.”

***

Tháng năm.

Thời tiết ấm áp hơn nhiều.

Chúc Tâm Khê ôm bài tập toán đã chữa xong từ văn phòng đi ra, Quý Vũ từ nhà vệ sinh quay lại trùng hợp thấy cảnh này.

Từ khi tới lớp thực nghiệm, cậu ta luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô, mắt thấy Chúc Tâm Khê ôm một chồng vở bài tập nặng, đối với Quý Vũ mà nói, thật là một cơ hội không thể bỏ qua!

Quý Vũ phấn khởi đi lên, vừa định mở miệng gọi cô: “Này, Chúc…”

Chỉ thấy Chúc Tâm Khê hai tay ôm chồng vở bài tập, chân đá văng cửa sau, đi vào trong lớp.

Quý Vũ không tìm được bất cứ cơ hội nào nữa.

Chúc Tâm Khê đặt chồng vở bài tập lên cái bàn hàng cuối cùng, bùi ngùi nói: “Văn phòng của chủ nhiệm lớp gần đúng là thuận tiện mà.”

Mấy nam sinh ở hàng cuối tự giác bắt đầu giúp cô trả vở bài tập, một nam sinh nói: “Cũng chỉ có chị Khê thấy tốt.”

Chúc Tâm Khê: “Vì sao? Hỏi bài cũng rất thuận tiện mà.”

Bạn cùng bàn của nam sinh đáp thay cậu ta: “Chị Khê cậu không biết rồi, tay nắm cửa sau tuần trước không phải mất rồi sao?”

Chúc Tâm Khê: “Ờ…”

Cô hơi chột dạ, hoài nghi do bản thân mình suốt ngày đạp tới đạp lui mà hỏng.

“Cậu ta lúc tự học buổi tối…”

“Ngừng!” Nam sinh có liên quan Nhạc Trác Vân lên tiếng cắt ngang bạn cùng bàn Khổng Lương, “Để tớ nói.”

Cười hì hì, dáng vẻ đắc ý.

Nhạc Trác Vân cảm xúc dạt dào nói: “Vào một buổi tự học buổi tối nguyệt hắc phong cao, một linh hồn cô độc hướng về tự do ngẫu nhiên liếc cửa sau một cái.”

“Đúng là một cái nhìn kinh hồn bạt vía, làm linh hồn cô độc của hắn ta như được cứu rỗi, như tìm được một lối thoát ra!”

“Chậc, nói ít mấy thứ vô nghĩa đi.” Khổng Lương ngắn lời cậu ta.

Nhạc Trác Vân tém lại, “Tớ muốn từ  cái lỗ trên cửa nhìn ra thế giới bên ngoài, kết quả…”

Cậu ta hạ giọng: “Các cậu đoán xem kết quả tớ thấy gì?”

Chúc Tâm Khê đoán không ra: “Không biết.”

Đa số người trong lớp đều bị cậu ta gợi lên hứng thú, nhao nhao nhìn qua, đợi cậu ta nói ra đáp án.

Nhạc Trác Vân đứng ở lối đi vừa đắc ý nói vừa phát vở bài tập.

Đến tận khi cậu ta ném quyển vở bài tập cuối cùng như ném đ ĩa xong, chủ nhân quyển vở ăn ý tiếp được, Nhạc Trác Vân mới nói: “Tớ nhìn thấy một con mặt đang nhìn chằm chằm vào trong đây…”

Khổng Lương thay cậu ta nói rõ: “Tiểu Khổng, đang quan sát, lớp chúng ta, từ cái lỗ nhỏ đó.”

Ngữ điệu của cậu ta cũng bay bổng theo nhịp.

Tiểu Khổng là biệt danh của chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp vốn tên là Trần Hạng, bởi vì hiện tượng quang học chụp ảnh Pinhole (máy ảnh lỗ kim), cho nên gọi thầy là “Tiểu Khổng” (Lỗ nhỏ) (Editor: Câu này cũng không hiểu nghĩa lắm, có thể là do thầy chủ nhiệm hay đi nhìn các lớp qua khẽ lỗ nhỏ nên có biệt hiệu này, các bạn search Pinhole camera để xem thêm thông tin).

Lúc ban đầu Khổng Lương nghe thấy người ta gọi thầy chủ nhiệm như vậy, luôn cảm thấy họ đang gọi mình, sau gọi nhiều cậu ta cũng gọi theo.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Tiểu Khổng cũng dã man thật, đây là một câu chuyện cũ kh ủng bố.”

Trong lớp học bao phủ bầu không khí phấn khích, còn Quý Vũ bởi hôm nay không có có hội nói chuyện với Chúc Tâm Khê, rơi vào trầm tư.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, thường đều sẽ dùng để làm những bài tập trong ngày.

Trong lớp rất yên tĩnh, làm tiếng ngòi bút ma sát với giấy và tiếng đọc sách giở sạch cực kỳ rõ ràng, nhưng không biết sao, mấy người mới chuyển vào lớp thực nghiệm luôn cảm thấy loại yên tĩnh này là giả tạo, kỳ thật trong lớp mang một bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Mạch nước ngầm đang chuyển động.

Quý Vũ ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, còn năm phút nữa là tan học.

Sau đó là cúi đầu xuống, giống như từ bỏ, tiếp tục làm bài tập trên bàn.

Chưa được hai phút, cậu ta lại ngẩng đầu lên nhìn thời gian, nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy, Quý Vũ đưa ra một quyết định.

Cậu ta lấy dũng khí chọc chọc sau lưng Chúc Tâm Khê.

“?”

Chúc Tâm Khê quay người, không nói chuyện.

Quý Vũ nhỏ giọng nói: “Đợi chút nữa cùng đi ăn cơm không?”

Chúc Tâm Khê nghĩ nghĩ, đồng ý: “Vậy cậu nhớ chạy nhanh lên, tôi không đợi đâu.”

“Được.”

Quý Vũ thấy mình đã hẹn được cô đi nhà ăn, cảm thấy bản thân đã đi thành công được một bước, nhất thời tràn đầy tự tin, vui mừng đáp lại.

Sau đó yên lặng cúi đầu làm bài tập, vô cùng chờ mong tiếng chuông hết giờ vang lên.

Lúc Chúc Tâm Khê quay người cũng ngẩng đầu nhìn thoáng thời gian, nét mặt trở nên nghiêm túc, một chân bên lối đi đã sẵn sàng duỗi ra ngoài.

“10, 9, 8, 7…”

Trong lòng những người đi tranh cơm của lớp thực nghiệm đang lặng lẽ đếm ngược thời gian tan học, đợi bọn họ đếm còn ba giây cuối cùng, không khí dương cung bạt kiếm trong lớp đã đạt đỉnh.

“Reng reng reng…”

Kẻ tranh cơm “phập” một tiếng đứng dậy, ném bút sách trong tay, trong nháy mắt không thấy đâu, chỉ còn thừa lại một tờ đề thi bị gió cuốn lên, chầm chậm rơi xuống đất.

Chúc Tâm Khê ở trong làn sóng đại quân tranh đoạt cơm, lúc Quý Vũ còn chưa phản ứng kịp, đã xông ra khỏi lớp, chạy về phía nhà ăn.

Quý Vũ còn chưa rõ tình hống, trong lúc ngây người mới nhớ tới câu nói “Tôii không đợi đâu.”

Bên kia Quỹ Vũ còn đang hít bụi của đại quân tranh cơm, bên này Dư Dữ hiểu rõ tác phong của Chúc Tâm Khê, đã sớm xông ra khỏi lớp học, đứng ở bên ngoài toà nhà giảng dạy thuận lợi tụ họp với cô.

Hai người xông ra khỏi toà nhà giảng dạy, lập tức chộp được bóng dáng người kia.

Cơm no rượu say.

Chúc Tâm Khê và Dư Dữ đi ra khỏi nhà ăn của lớp 12.

Chúc Tâm Khê: “Mới rồi giờ tự học, bàn sau mới tới còn nói muốn đi ăn cơm với tớ, tớ nói tớ không đợi đâu, bảo cậu ta chạy nhanh lên chút.”

Lại vỗ vỗ bờ vai của Dư Dữ, bùi ngùi: “Ây, Cá nhỏ, bàn về tranh cơm, chúng là vẫn là đỉnh nhất.”

Dư Dữ còn tưởng là con gái: “… Cậu nên nói với tớ, chúng ta cùng nhau đợi cậu ta.”

Chúc Tâm Khê: “Con trai chỉ biết làm ảnh hưởng đến tốc độ tranh cơm của tớ.

Giây sau, Chúc Tâm Khê nhận ra nói sai rồi, cứu vớt nói: “Ngoại trừ cậu! Cậu là bạn cơm đáng tin nhất của tớ!”

Dư Dữ hỏi: “Sau bàn mới tới là nam?”

Cảm thấy không vui.

Chúc Tâm Khê: “Đúng vậy, từ lớp hai tới, tên là Quý Vũ, trước giờ hình như chưa từng gặp qua kiểu người này.”

Cô lơ đễnh nói, chỉ coi đối phương như một bạn học bình thường.

Loại người như Quý Vũ, Dư Dữ không có coi cậu ta ra gì, chỉ là nghĩ lới loại người như vậy ngồi sau bàn Chúc Tâm Khê, trong lòng không hiểu sao bực dọc.

Dư Dữ không muốn nói nhiều với cô về người này: “Đi với tớ tới quầy đồ ăn vặt.”

“Chưa ăn no?”

“Mua nước, hôm nay canh xương hơi mặn.”

Cậu vừa nói thế, Chúc Tâm Khê cũng cảm thấy hơi khát: “Hình như thế.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bảo bảo đang xem trộm truyện ở trường, kể cho mọi người một câu chuyện ma: Chủ nhiệm lớp is watching you.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.