EDITOR: DOCKE
Cố Thanh tròn mắt kinh hoảng, liều mạng kéo Lý thị. “Mẫu thân, con thích ăn mà. Con cảm thấy nó rất ngon, là tỷ tỷ làm cho con ăn mà, có gì không ổn đâu?”
Ai ngờ Cố Thanh nói vậy càng khiến cho Lý Thị thêm tức giận.
“Thằng con ngu ngốc này, còn không ném cái thứ rác rưởi ấy đi. Ngươi không nghe Lưu Ly vừa rồi đã nói gì hay sao? Cái thứ đồ ấy, gia đình nông thôn người ta còn đem bỏ cho heo ăn. Đã là thứ cho heo ăn, vậy mà tỷ tỷ của ngươi lại đưa cho ngươi ăn!”
Lý thị vô cùng phẫn nộ, chỉ cảm thấy đang phải chịu sự sỉ nhục quá lớn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên.
“Tuy ta xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, nhưng cũng chưa từng phải ăn cái thứ ấy! Không ngờ con trai của ta lại phải ăn!”
A Yên nhíu mày, có lẽ trong lòng đã hiểu xảy ra chuyện gì. Nàng đang muốn mở miệng thì thấy Cố Vân vội vã chạy đến, sau lưng là nha hoàn của cô ta tên Lưu Ly.
Vừa thấy tình cảnh này, nàng ta cũng tức giận phát khóc, đi qua nói với A Yên. “Muội muội, tất cả đều tại Lưu Ly lỡ miệng, thấy A Thanh ăn bánh bã đậu liền thuận miệng nói vài câu. Ai ngờ lại chọc mẫu thân tức giận như vậy. Nếu muội muốn trách, thì cứ trách ta đi.”
Lưu Ly đi theo phía sau đã bắt đầu run lẩy bẩy, quỳ xụp xuống đất, vừa dập đầu vừa nói: “Phu nhân, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, thật sự là nô tỳ không đúng. Nhưng nô tỳ không có cố ý, nô tỳ chỉ trông thấy, thuận miệng nói một chút thôi!”
Một nha hoàn khác của Cố Vân là Hổ Phách, lúc này cũng sợ đến choáng váng, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Lưu Ly, không biết phải làm sao.
Chu di nương thấy vậy cũng muốn nói giúp cho Cố Vân, nhưng kể từ lần đó bị Cố Yên ra oai phủ đầu, vẫn còn có chút khiếp đảm, đành đứng ở một bên mà nhìn.
A Yên tiến lên, tiếp nhận bánh bã đậu trong tay Lý thị, bình thản nói: “Thức ăn ngày thường A Thanh vẫn dùng, đa số đều là sơn hào hải vị, nuông chiều từ bé nên bây giờ toàn thân mới béo tốt như vậy. Ngược lại ăn bã đậu, thứ nhất có thể cường thân kiện thể, thứ hai nhuận tràng thông tiện, thứ ba tiêu giảm mỡ thừa. Mẫu thân chắc có hiểu lầm nên mới tức giận như thế. Nhưng mẫu thân phải hiểu, người đời bị chiếc lá che mắt, nên không biết chỗ diệu dụng của bã đậu mà thôi.”
Lý thị đâu có nghe lọt tai, vẫn cảm thấy vô cùng uất ức.
“Nếu cô nói thật, vậy tại sao ngay cả nông gia cũng không thèm ăn? Cô lại đem thứ đó cho đệ đệ của cô ăn? Tam tiểu thư, ta biết cô rất thông tuệ nên cũng nhường cô ba phần, chưa từng nghĩ cô lại có tâm cơ như thế!”
A Yên cười khẽ. “Nếu mẫu thân cảm thấy ta cố ý sỉ nhục A Thanh, vậy thì mang ra đây, vừa hay A Yên đang đói bụng, A Yên cũng muốn ăn nó!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, liền nghe thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên đầy vẻ khiển trách:
“Náo loạn cái gì? Trước mặt mọi người to tiếng cãi nhau như vậy, còn gì là thể thống!”
Lý thị vừa nghe liền biết là Cố tể tướng, ngược lại kinh hãi nhảy dựng, vội vàng lau nước mắt, quay qua chào.
Cố tể tướng cúi đầu nhìn bánh bã đậu trong tay Lý thị một cái, bước qua tiếp lấy, lại nhìn một lúc rồi quay qua nhìn A Yên, thản nhiên nói.
“Đây là bánh trứng bã đậu đúng không. Nhớ lại khi còn bé, tổ mẫu các con còn sống cũng đã từng làm cho vi phụ ăn món này. Bây giờ gặp lại, cảm thấy có phần thân thuộc.”
Nói xong, ông bẻ lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu. “Hương vị cũng rất ngon.”
A Yên biết rõ phụ thân đang giải khốn cho mình, cúi đầu cười mà không nói.
Lý thị thấy lão gia nhà mình chính miệng ăn bánh, cơn tức lập tức bay biến mất tăm, đến nỗi ngay cả lời nói ‘Cái thứ cho heo ăn’ cũng không dám nghĩ đến nữa.
Cố tể tướng lại ra lệnh. “Bữa cơm tối nay làm thêm một ít bánh bã đậu, phân cho mỗi người trên dưới trong nhà nếm thử.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có gã sai vặt bước đến bẩm báo, có Yến Vương điện hạ ở cách vách sang cầu kiến.
Cố tể tướng nhíu mày, “Bây giờ hắn còn đến làm gì?”
A Yên cúi đầu nghĩ, đương nhiên là vì trông thấy trong viện nhà nàng có trò hay, cố ý chạy đến xem kịch đây mà.
Gã sai vặt nghe hỏi, khó xử bẩm báo. “Yến Vương điện hạ nói, ngài ở cách vách đã ngửi thấy mùi thơm của đậu từ viện chúng ta bay qua, hỏi thăm mới biết là bánh trứng bã đậu do chính tay Tam tiểu thư chế biến. Ngài ấy nói, ngài ấy chưa từng được ăn món đó bao giờ, cố ý qua đây nếm thử cho biết.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Lý thị thay đổi mấy lần.
Nhớ lại vừa rồi mình vừa tức giận vừa quát ầm lên, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Ngay cả Yến Vương điện hạ cũng muốn ăn, ai dám nói không ngon!
Vì vậy ngày đó, thức ăn trong bữa cơm của Cố Phủ chính là bánh trứng bã đậu. Bã đậu trong Cố phủ không đủ dùng, đành phải sai người đến đậu phụ phường mua bã đậu. Người trong đậu phụ phường nghe ngóng, biết được bã đậu mua về là để làm bánh trứng bã đậu, đem chiêu đãi Yến Vương điện hạ.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền, thoáng cái, tất cả nhà giàu quý tộc trong thành Yến Kinh đều bắt đầu nếm thử món bánh trứng bã đậu trong truyền thuyết.
Có nhà cảm thấy ngon, khẩu vị mới lạ khác hẳn mấy món điểm tâm thường ngày. Có nhà lại cảm thấy chẳng có gì đặc biệt, vị hơi nồng, nhưng người khác nói ngon, hắn cũng ngại không dám nói dở, vì vậy cũng đành tấm tắc khen ngon.
Chính vì vậy, bánh trứng bã đậu bỗng chốc nổi danh khắp Yến Kinh, trở thành món khai vị của đám văn nhân nhã khách học đòi văn vẻ, cũng trở thanh món ăn cao cấp nhất mà các nhà giàu trong thành dùng để đãi khách.
Có điều, đó là chuyện sau này.
Đêm đó, Cố tể tướng tiễn Yến vương điện hạ về xong, liền cho gọi Lý thị tới thư phòng.
Lý thị vừa nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của lão gia nhà mình đã biết, mình sai rồi, vội vàng cúi đầu xuống, ủ ê nói. “Lão gia, chuyện này vốn là thiếp không đúng.”
Cố tể tướng chẳng nói đúng sai, vẫn tiếp tục đọc sách.
Lý thị càng sợ hãi, kinh hoàng nói: “Lão gia, hôm nay quả thực thiếp không nên nói với Tam tiểu thư như vậy, là thiếp không đúng.”
Nói đến đây, trong lòng bà lại có chút uất ức, uất ức đến nỗi nước mắt chảy thành hàng.
Bà không biết có ai giống như mình hay không, là kế mẫu mà làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt của kế nữ. Nhưng bà cố gắng nhẫn nhịn, vừa khóc vừa vừa nói.
“Thiếp trở về sẽ dẫn Thanh nhi đến nhận lỗi với Tam tiểu thư.”
Cố tể tướng nghe vậy, sắc mặt càng lạnh.
“Lý thị, cho đến giờ bà vẫn không biết mình sai ở đâu ư? Đúng là ngu xuẩn!”
Nhất thời, cho dù ông lạnh nhạt thế nào, cứ nghĩ đến người đàn bà cùng chung chăn gối với mình lại là hạng người nông cạn, trái tim không khỏi băng giá.
Khi phu nhân qua đời, ông từng nghĩ từ đó về sau sẽ không cưới thê nạp thiếp gì nữa. Nhưng A Yên tuổi còn bé, ông lại không đành lòng để A Yên phải gánh vác quản lý việc trong phủ. Lại sợ nếu cưới phải con gái gia đình giàu có phú quý sẽ có tâm cơ ác độc, khi dễ A Yên. Cho nên chọn tới chọn lui, cuối cùng tuyển được Lý thị.
Nhưng hiện thời xem lại, tâm tư của Lý thị cũng không tránh khỏi quá nhỏ mọn, quá nông cạn, quá đơn thuần.
“Từ khi có A Thanh, lúc nào bà cũng xem A Yên như cái họa tâm phúc, lúc nào cũng sợ A Yên sẽ làm hại A Thanh. Kỳ thật, đây chính là chỗ ngu xuẩn của bà. Bà nhìn A Yên đi, nó luôn xem A Thanh như đệ đệ ruột thịt, chân tình đối đãi, nó nào có tâm tư gì khác? Bà là mẹ, sao không biết vun đắp cho tỷ đệ bọn chúng hòa thuận yêu thương nhau, ngược lại còn đi châm ngòi khắp nơi, thậm chí còn cố tình nhồi nhét đủ thứ linh tinh vào đầu A Thanh. Thử hỏi, có người mẹ nào như bà không? Nếu A Thanh từ nhỏ đã phiền chán đề phòng tỷ tỷ, đối với nó mà nói, có chỗ nào tốt?”
Lý thị nghe được, mặt đầy xấu hổ. Dù vẫn cảm thấy uất ức nhưng ngập ngừng nửa ngày cũng không nói ra được lời nào.
Cố tể tướng day day mi tâm, lắc đầu nói. “Bà đó, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Con gái ta là người thế nào, ta rõ ràng nhất. Từ trước đến nay, nó không bao giờ là kẻ đi hại chính đệ đệ của mình.”
Lý thị rơi lệ, càng lúc càng uất ức, nhưng bà lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể im lặng, nhẹ nhàng gật đầu.
Cố tể tướng phất tay. “Thôi, bà trở về nghỉ ngơi trước đi. Ta còn có việc.”
Lý thị đành thủi lủi trở về phòng. Cả đêm hôm đó, Cố tể tướng ngủ ở thư phòng.
Thậm chí về sau, Cố tể tướng hình như không còn đến phòng Lý thị nữa, liên tục nghỉ ngơi ở thư phòng.
A Yên nghe nói, không khỏi áy náy trong lòng.
Thật ra, nàng rất hiểu tâm tư của phụ thân, biết rõ ông luôn một lòng chung thủy với mẫu thân nàng. Mẫu thân qua đời đã tám năm, nhưng mỗi khi đến ngày giỗ của bà, lần nào ông cũng tự giam mình trong thư phòng, không chịu gặp ai.
Nhưng nàng cũng hiểu, đối với một người gần năm mươi tuổi như phụ thân, bên cạnh lúc nào cũng cần có người chăm sóc bầu bạn. Mặc dù Lý thị có điểm không tốt, nhưng cũng là người tỉ mỉ. Mấy năm qua, bà chăm sóc chuyện sinh hoạt thường ngày cho phụ thân đều rất dụng tâm.
Nhưng đó là chuyện riêng của phụ thân, nàng là con gái ông cũng không thể nhúng tay vào.
Lý thị trở về phòng liền nằm vật xuống giường khóc lớn, hai vai run rẩy không ngừng.
Bà vốn là con gái của một viên quan nhỏ, trong nhà còn có huynh trưởng và đệ đệ. Từ lúc gả vào Cố phủ, mọi người trong nhà mẹ đẻ ai cũng xem bà như cây rụng tiền. Hôm nay đại ca nói thiếu bạc mua đồ trang sức cưới chị dâu, ngày mai đệ đệ lại đến xin chút đỉnh để mưu cầu sự nghiệp.
Đừng nói chuyện khác, chỉ mới trước đó vài ngày, tân đệ đệ của bà còn đến cậy nhờ muốn vào Cố phủ làm gia sư, dạy A Thanh đọc sách!
Tóm lại một câu, nhà mẹ đẻ của bà không có kiến thức, chỉ tập trung tinh thần bám víu lấy bà để bòn rút Cố gia, luôn cho rằng bà được gả làm phu nhân của tể tướng đương triều, từ đó về sau xem như rớt vào hũ mật, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Không ai hiểu được nỗi khổ trong lòng của bà. Vừa được gả vào, trong viện liền có Chu di nương và Cố Vân. Chuyện này không lớn, dù sao họ cũng không thể ảnh hưởng đến bà. Sợ nhất là Cố Yên, rõ ràng là tiểu thư nhu mì điềm đạm, nhưng trên dưới Cố phủ không ai không kiêng dè nể sợ. Ngày thường Cố lão gia lại luôn coi nàng như hòn ngọc quý, nâng niu trên tay, là ai uất ức cũng mặc, tuyệt đối không thể là nàng.
Mẹ kế, quả thật không dễ làm. Đặc biệt là loại mẹ kế không có nhà mẹ đẻ để nương tựa như bà, vừa lên tiếng nói chuyện liền bị hụt hơi.
Vất vả lắm mới sinh được A Thanh, cảm thấy đã có công giúp Cố gia kéo dài hương khói, cho rằng từ đó về sau mẹ vinh nhờ con, xem như có địa vị, nhưng sự thật lại không phải thế. Trung niên mới có con nối dõi, lão gia tuy rằng cũng thích Cố Thanh, nhưng bà có cảm giác, vẫn còn thua xa độ thân mật khi ông đối với Cố Yên.
Những năm gần đây, bà luôn làm việc tỉ mỉ, cẩn thận phòng bị. Làm tốt không sao, một khi bất cẩn, lại vì Cố Yên mà bị lão gia khiển trách.
Bà lúc này, vừa xấu hổ vô cùng vừa uất ức tức tối. Bàn tay nắm chặt chăn đệm, móng tay cơ hồ muốn xuyên thủng cả lớp vải dày.