Im lặng cả đoạn đường, lúc này xung quanh dần dần đông đúc, người qua kẻ lại xe ngựa tấp nập, biết rất nhanh đã có thể hồi phủ, Lục Khinh cực kỳ vui mừng, tung tăng như chim sẻ.
Ai ngờ giữa đường xuất hiện đám đông xe ngựa đậu lại một chỗ, người người vây quanh nghị luận rối rít.
Lam Đình thấy vậy nhíu mày, liền cưỡi ngựa đến báo với A Yên: “Tiểu thư, phía trước ồn ào huyên náo, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Ta đi trước xem một chút?”
A Yên gật đầu. “Được.”
Lam Đình lập tức chạy lên trước nghe ngóng, chỉ chốc lát sau liền trở lại nói:
“Bên đó có một gốc cây đại thụ không hiểu sao lại bật rễ, đổ nhào ra chắn giữa đường. Thân cây thô to, đập xuống mặt đường phá thành một cái hố. Bây giờ, xe ngựa bình thường không có cách nào qua được.”
A Yên không ngờ sắp về đến phủ lại gặp phải chuyện như vậy, suy nghĩ một chút liền cười, dặn dò: “Nếu là cây đổ, tự sẽ có huyện nha địa phương đến tra xét, cũng sẽ bỏ vốn tiến hành tu sửa. Nhưng hiện thời nếu chúng ta muốn qua, phải tìm cách di dời đại thụ kia đi, rồi lấy đất đến lấp miệng hố, đừng để lỡ mất hành trình của chúng ta.”
Lam Đình quan sát chung quanh, nơi đây trước không thôn xóm sau không quán trọ, liền đề nghị: “Tiểu thư, ta dẫn người đi tìm cách. Ở đây sẽ do mấy thị vệ thái tử đưa đến phụ trách bảo vệ, nhưng tiểu thư cũng phải cẩn thận một chút.”
A Yên gật đầu: “Giữa ban ngày, lại là nơi phụ cận thành Yến Kinh, chắc không xảy ra chuyện gì đâu, ngươi đi mau đi. Nhớ mang thêm ngân lượng, phòng ngừa có việc thì dùng.”
Lam Đình nhìn qua chỗ Tiêu Chính Phong dừng ngựa, có điều suy nghĩ.
A Yên thuận theo ánh mắt của y nhìn sang, đã thấy Tiêu Chính Phong bên kia lập tức bắt được ánh mắt mình, lập tức hai mắt sáng rỡ, thúc ngựa chạy đến, ấm giọng hỏi: “Không biết có chuyện gì cần đến Tiêu mỗ giúp sức?”
Lam Đình vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt như cũ. “Tại hạ muốn đi tìm người tu sửa đường xá phía trước, tạm thời tiểu thư sẽ ở lại đây chờ. Xin Tiêu tướng quân để ý hơn một chút, đừng để xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Tiêu Chính Phong nghe xong vội ôm quyền, nghiêm trang nói: “Lam công tử yên tâm, Tiêu mỗ nhất định sẽ bảo vệ Cố tiểu thư chu toàn.”
Lam Đình hừ nhẹ một tiếng, cũng không phản ứng lại mà quay đầu về phía A Yên dặn dò lần nữa. “Tiểu thư nghỉ ngơi trên xe là được.”
Nói xong lại căn dặn Lục Khinh. “Chăm sóc tiểu thư cho tốt, không được có bất cứ sơ xuất nào. Nếu không khi trở về, tự động nộp mình cho lão gia xử trí đi!”
Lục Khinh thấy mặt mày ca ca bày ra vài phần đanh thép, lập tức sợ hết hồn, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Lam Đình dẫn theo hai gã sai vặt, cưỡi ngựa rời đi. Tiêu Chính Phong y lời, phóng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào A Yên không tha.
A Yên lại không hề nhìn hắn, trực tiếp nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
Tiêu Chính Phong nhất thời không đề phòng, cứ vậy nhìn thân hình lả lướt uyển chuyển, đẹp như tiêu tử của nàng từ từ đáp xuống.
Hắn sợ hãi, một lòng muốn phóng đến nâng đỡ, ai ngờ vừa mới vươn tay liền thấy nàng đã dịu dàng đáp xuống đất, lại dịu dàng nâng bàn tay thon dài trắng nõn lên, nhẹ nhàng sửa lại ống tay áo.
Ô…
Kỳ thật, nhảy từ xe ngựa xuống đất cũng không phải việc lớn, nhưng nàng là Cố tiểu thư thân ngọc mình ngà, lại là khuê phòng được nuông chiều từ nhỏ, nhảy xuống như vậy mà vẫn bình yên vô sự, không bị trẹo chân, quả là chuyện hiếm lạ.
Lục Khinh bình thường vẫn thích nhảy nhót như chim non, nhưng hiện thời nhìn thấy tiểu thư nhà mình động tác mau lẹ như vậy, nhớ lại trước kia tiểu thư chưa từng có loại động tác “thô lỗ” này, cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nàng ta chỉ ngạc nhiên một chút chứ không nghĩ nhiều, cũng nhảy xuống theo.
A Yên cảm nhận được vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt Tiêu Chính Phong, thản nhiên nói: “Trong xe có chút khó chịu, ra ngoài hít thở không khí.”
Tiêu Chính Phong vội vàng gật đầu. “Đúng là nên thế thật, ngồi lâu trong xe cũng bức bối.”
Lục Khinh cười hừ, liếc mắt nhìn qua Tiêu Chính Phong, thầm nghĩ người này cũng thật là, tiểu thư nhà mình có nói gì hắn cũng gật đầu liên tục đồng ý.
A Yên nhìn qua bốn phía, thấy bên kia có một rừng hồng, xem chừng khá gần, liền gọi một gã sai vặt đến bảo. “Hiện thời quả hồng trên xe chúng ta đã chín quá rồi, ngươi qua đó mua một giỏ về đây, nhớ chọn những trái không quá chín, tốt nhất là còn để được thêm mấy ngày nữa.”
Tên kia gật đầu, đang muốn đi, lại nghe A Yên dặn dò Lục Khinh. “Muội cũng đi theo đi, chú ý một chút, đừng để hắn bị người ta lừa gạt.”
Lục Khinh kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt lại không dám nói gì, đành phải đồng ý, đi theo gã sai vặt qua cánh rừng hồng.
Tiêu Chính Phong vẫn không ngừng dõi mắt nhìn A Yên, thấy nàng dung mạo thanh nhã, vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả đuôi mắt cũng chưa từng nhìn qua phía này, cứ vậy phóng mắt nhìn ra xa xa, đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng mím lại, nhìn không rõ là cao hứng hay buồn bực.
Hắn càng nhìn càng thấy thích, càng thích lại càng muốn ngắm nhìn.
Hắn bỗng thấy cổ họng khô khốc, động động môi cất giọng khàn khàn hỏi: “Tiểu thư, đang giận ta ư?”
A Yên cười nhạt một tiếng, quay lại quét ánh mắt lành lạnh nhìn hắn, chỉ ném một câu: “Khúc hát vừa rồi của Tiêu tướng quân, thật sự quá phận.”
Lời này vừa ra, Tiêu Chính Phong lập tức đỏ bừng cả mặt.
Lúc trước hắn có suy đoán nhưng khi chính thức bị vạch trần trước mặt cô nương mình thích, vẫn lúng túng không biết đáp lại thế nào.
Tay chân luống cuống một lát, nhưng dù sao da mặt cũng dày, rất nhanh đã hít sâu một cái, trấn định lại, chăm chú nhìn gương mặt mỹ lệ bên cạnh, thành khẩn nói:
“Tiểu thư, vừa rồi hát khúc hát như vậy, quả thật đường đột, vốn là Tiêu mỗ không đúng, Tiêu mỗ xin bồi lễ với nàng.”
Nói đến đây thì dừng lại, mím môi nhìn A Yên, giữa hàng lông mày nổi lên vẻ quật cường.
“Nhưng Cố tiểu thư à, trong Kinh Thi có nói, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Kể từ ngày đó được gặp gỡ tiểu thư ở thư viện phía sau núi, Tiêu mỗ luôn nhớ mãi không quên. Mấy ngày nay trùng hợp gặp lại, đã làm ra đủ chuyện lỗ mãng, đủ loại hành động hoang đường, chỉ thực trông mong tiểu thư có thể hiểu được tấm lòng ái mộ của Tiêu mỗ.”
A Yên hơi nhíu mày.
Hắn có được tầm vóc trời sinh cao lớn hơn người, mày rậm mắt sáng, mang theo hương vị anh tuấn quả cảm, áo bào đen càng khiến toàn thân toát lên vẻ lưu loát kiện tráng. Chỉ cần đơn giản đứng ở nơi đó, hắn vẫn có thể khiến cho người ta cảm nhận được thế nào là hung hãn và bất khuất.
Người đàn ông như vậy, lúc mỉm cười lại khô mát thuần hậu, tựa như ngày đông đang tan chảy dưới ánh mặt trời ấm áp, tràn đầy hương vị hạnh phúc.
Kỳ thật, bắt đầu từ hôm qua nàng đã không ngừng suy nghĩ, có phải kiếp trước hắn cũng từng âm thầm lặng lẽ ái mộ mình? Nhưng vì sao mình lại không nhìn rõ, không hề hay biết có một nam tử cuồng nhiệt trầm đầy lại phóng khoáng như thế yêu thích mình?
Kiếp này và kiếp trước có gì thay đổi? Vì sao lại khác lạ thế này?
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn bắn đến, nàng đột nhiên không dám nhìn thẳng, liền quay mặt qua chỗ khác, rũ mắt xuống.
Để tay lên ngực tự hỏi, có phải mình đã có hành vi cùng ngôn ngữ nào đó vô tình thổi bùng lên niềm hy vọng trong hắn, cho nên mới khiến hắn có những hành vi không giống kiếp trước?
Ngửa mặt lên, nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở miệng: “Tiêu tướng quân, ngươi là một người tốt.”
A Yên vừa nói đến đó, toàn thân Tiêu Chính Phong đã lập tức căng thẳng, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, chờ đợi nàng nói tiếp.
Hắn đã cảm nhận được, những lời nàng sắp nói tiếp sau đó sẽ là những điều hắn không muốn nghe, nhưng hắn vẫn không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ.
A Yên dịu dàng cười khẽ, nói: “Ngươi là người thiện tâm, trời sinh tài giỏi hơn người, cần phải khai phóng hùng phong trên sa trường. Ngày kia công thành danh toại, đạt được uy danh hiển hách, từ đó lưu danh sử xanh, lưu truyền thiên cổ.”
Nàng rủ mắt xuống, vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười lại phảng phất vài phần khổ sở. “Tạ Tiêu tướng quân đã có lòng thương mến, nhưng A Yên phúc mỏng, không có duyên với tướng quân.”
Nàng bỗng nhớ lại lần nữa, thời khắc nàng vất vả chật vật nhất, nam tử quyền khuynh triều đình kia đã ba lần mở miệng giữ nàng ở lại Bình Tây Hầu gia. Lúc ấy, hắn đã dùng vẻ tha thiết nhất, hy vọng nàng có thể ở lại.
Bây giờ nàng nói những lời này, là nói với thanh niên tài tuấn trẻ tuổi trước mắt, cũng là nói với Bình Tây Hầu uy nghiêm trầm ổn của kiếp trước.
Những lời của A Yên giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào ngọn nhiệt huyết đang bùng cháy của Tiêu Chính Phong.
Hắn nhíu mi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cố gắng nuốt trôi nỗi khổ sở đang tắc nghẹn trong cổ họng.
Lúc một lần nữa mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn vừa thô cát vừa run rẩy: “Tiểu thư, ý tứ của nàng, ta đã hiểu.”
Lời lẽ mềm dẻo dễ nghe như vậy, nhưng hắn hiểu được, thật ra chỉ vì nàng vô tình với hắn.
Có lẽ bởi không thích con người hắn, có lẽ bởi cảm thấy thân phận địa vị của hắn không đủ xứng đôi.
Tiểu Chính Phong sáp thanh nói: “Kỳ thật, ngay từ đầu ta cũng đã biết, biết rõ ta và nàng khác xa nhau một trời một vực, chỉ là ta cảm thấy, cảm thấy, cảm thấy…”
Cảm thấy, cảm thấy… nếu đã thích nàng như vậy, lại có cơ duyên xảo hợp gặp được nàng, vì cái gì không thể cố gắng thử một lần?
Cho dù biết rõ hết thảy đều chỉ phí công, cho dù trả giá hết thảy cuối cùng vẫn là không có kết quả.
Nỗi đau vẫn còn tắc nghẹn trong cổ họng, nhưng hắn vẫn cố gắng nở nụ cười. “Không sao, ta đều hiểu được.”
A Yên biết rõ hắn nhất định đang hiểu lầm, nhưng nàng không hề giải thích.
Không cần biết bản thân là vô tình hay cố ý, nhưng nàng đã khiến cho nam nhân vốn nên thuộc về một nữ nhân khác, dần dần ngả tình cảm về phía mình, hơn nữa, càng ngày càng tình căn thâm chủng.
Trong triều đình hiện thời, thế cục giống như mây khói cuối thu, ngay cả phụ thân là người ngụp lặn trong đó nhiều năm cũng bắt đầu cảm thấy khó mà bứt ra được, chớ đừng nói chi đến vị võ tướng tứ phẩm, ngôi sao mới nổi trên sa trường này.
Mặc dù hắn nổi tiếng, nhưng bây gờ cũng chỉ như một chồi non, cần phải được tu dưỡng chăm bón.
Nếu nàng và hắn dây dưa không dứt, sẽ cuốn hắn vào vòng tranh đoạt trữ loạn của triều đình, chắc chắn sẽ bóp chết hắn từ trong trứng nước.
Vì vậy, cuối cùng A Yên cũng chỉ nở nụ cười hờ hững như mây trôi nước chảy, nói: “Tiêu tướng quân, tiền đồ của ngài sẽ như hoa trên gấm.”
Nói xong, nàng cất bước, đi trở về xe ngựa.
Đối với Tiêu Chính Phong bây giờ mà nói, cái gì là tiền đồ như hoa trên gấm, cái gì là nổi danh thiên hạ, phong hầu bái tướng,… tất cả chỉ là hư vô mà thôi. Trong lòng trong mắt hắn chỉ muốn có A Yên, nữ nhân mà chỉ liếc mắt nhìn cũng khiến hắn hận không thể ôm chặt lấy nàng, ghì siết vào trong ngực.
Cũng là nữ nhân vốn dĩ, căn bản là không có khả năng thuộc về hắn.
Hắn mang theo đôi mắt đỏ hằn tơ máu, lẳng lặng nhìn nàng đi đến bên cạnh xe ngựa, chuẩn bị cất bước tiến lên.
Nhưng xe ngựa này nhảy xuống thì dễ, đi lên lại khó. Nàng là tiểu thư khuê các, xung quanh lại không có vật gì giúp đỡ, nên đành phải ngừng lại.
Ngay lập tức, trái tim hắn rung lên một nhịp, vội vàng bước lên, trầm giọng nói: “Cố tiểu thư, nàng đạp lên vai ta mà lên này.”
Nói xong liền cong một gối, ngồi xổm xuống, cúi đầu.
A Yên nhìn nam nhân trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ đó, vạt áo huyền bào lây dính một chút bụi đất, tóc dài xõa trên đầu vai đen bóng phóng túng.
Tiêu Chính Phong cúi đầu, giọng nói trầm thấp và khàn đục lại vang lên. “Tiểu thư, xin mời.”
Vừa nói hắn vừa nâng bàn tay, vén phần tóc xõa trên đầu vai qua một bên.
Đôi mắt A Yên bỗng ánh lên dòng nước nóng hổi, cổ họng như có vật gì chặn ngang, nhưng nàng vẫn cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại, cố ép cho giọng nói thật trong trẻo, thật lạnh lùng:
“Tiêu tướng quân, ngươi là tướng quân tứ phẩm của Đại Chiêu, được Hoàng thượng ngự ban bảo kiếm, chiến công hiển hách. A Yên có tài đức gì, dám để ngươi phải phục sự như nô bộc.”
Tiêu Chính Phong cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu nhìn mặt đất cằn cỗi từng bị dày xéo bởi bước chân của bao người qua lại, khàn khàn nói: “Có lẽ tiểu thư cảm thấy việc này vũ nhục Tiêu Chính Phong, nhưng Tiêu Chính Phong lại cảm thấy, đây là may mắn của ta.”
Nói xong vẫn không thấy nữ tử sau lưng có động tĩnh gì, hắn khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ tiểu thư vẫn còn ghét bỏ?”
Nghe vậy, A Yên liền giật mình. Dòng chảy nóng bỏng từ trái tim phóng thẳng lên cổ họng, mũi nàng chua xót, cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ.
Nhưng nàng vẫn im lặng như cũ, chỉ bước một chân lên, nhẹ như tơ giẫm lên tấm huyền bào quen thuộc.
Dáng người dịu dàng liền rơi lên đầu vai dày rộng và bền bỉ của hắn.
Tiêu Chính Phong vẫn cúi đầu, chăm chú nhìn hình dáng yêu thương in bóng trên con đường cằn cõi. Ngay cả cái bóng cũng thướt tha mảnh mai, phong kiều quyến rũ như vậy.
Chiếc bóng như bươm bướm, đậu trên đầu vai hắn.
Rất tiếc, khoảnh khắc tốt đẹp như vậy chỉ là trong tích tắc.
Khi cánh bướm kia nhẹ nhàng mà tuyệt tình rời bỏ đầu vai hắn bay đi, hắn biết rõ, mình nhất định chìm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Qua một lúc lâu, hắn vẫn nửa ngồi nửa quỳ ở đó, không nhúc nhích.