Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 37





A Yên nhìn vẻ mặt trầm trọng của Thái tử, nhàn nhạt hỏi: “Điện hạ, xin hỏi có chuyện gì vậy?”



Khuôn mặt có vẻ tiều tụy của Thái tử điện hạ ngước lên, chăm chú nhìn dung mạo tuyệt thế của nàng, bất đắc dĩ cười nói: “A Yên, ta chỉ muốn đến nhìn nàng một chút.”



A Yên im lặng một lát, mặt không đổi sắc, nói: “Bây giờ Thái tử đã nhìn thấy rồi, A Yên có thể đi được chưa?”



Thái tử không nói gì, nhíu mày nhìn A Yên, đau thương mà nói: “Chẳng lẽ khuôn mặt của ta đáng ghét đến thế sao?”



A Yên vẫn ra vẻ xa cách như cũ. “Không dám.”



Ánh mắt Thái tử bỗng lộ vẻ trầm thống, cắn răng, nhìn chằm chằm A Yên, nói: “Khi chúng ta còn bé, thường xuyên chơi đùa cùng nhau. Chẳng lẽ nàng đã quên mất rồi, mới trước đây nàng còn đi theo bên cạnh ta, một hai gọi ta là Tam ca ca? Lúc nàng mười một tuổi, còn cười nói muốn gả cho ta kia mà!”



A Yên không hiện chút bi thương hoài niệm nào. “Đó chỉ là chuyện cũ năm xưa, là A Yên trẻ người non dạ.”



Mấy chuyện đời trước đó, quả thật nàng đã không còn nhớ nữa, cách đã quá xa rồi.



Nếu như còn nhớ, cũng sớm bị chuyện hắn và Tôn Nhã Úy lừa dối nàng, lén lút quan hệ đè nát, không còn một mảnh.



Kỳ thật khi đó nàng cũng hiểu, Thái tử điện hạ, hắn chính là Thái tử điện hạ a.



Từ khi hắn trở thành Thái tử điện hạ, hắn không còn là Tam ca ca hiền hòa thường hay chơi đùa cùng nàng nữa rồi.



Thái tử thấy bộ dáng lạnh lùng xa cách của A Yên, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, bỗng chốc hóa thành tức giận, tiến lên nắm lấy cổ tay nàng trách mắng. “A Yên, sao nàng có thể vô tình đến thế! Chẳng lẽ vì hiện nay mẫu hậu ta bệnh nặng, phụ thân chán ghét ta, nàng liền không thèm nhận thức Tam ca ca này nữa?”



A Yên thấy đau tay, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Thái tử, ánh mắt càng lạnh lùng hơn trước, nhìn chằm chằm vào thái tử nói: “Thái tử, xin tự trọng.”



Nàng còn chưa nói dứt lời, Lục Khinh theo hầu bên cạnh đã nhịn không được chạy lại gần. “Tiểu thư, cô không sao chứ?” Nói xong nhìn qua Thái tử, nói: “Bái kiến thái tử điện hạ.”




Thái tử thấy vậy, biết mình đã hơi càn rở, vội vàng buông ra, miễn cưỡng nhẫn nại nói: “A Yên, thật xin lỗi, nhưng nàng phải biết, trái tim của ta đã thuộc về nàng.”



A Yên bị thái tử nắm tay đến phát đau, lúc này được buông ra vội vàng lui ra sau một bước, hờ hững nhìn Thái tử. “Điện hạ, thứ cho A Yên không thể đáp lại.”



*************************************



Gã hầu dừng xe trước cửa nữ học viện, A Yên dẫn Lục Khinh vừa bước xuống, đã thấy bên ngoài tường đỏ chỉnh tề, một nam tử cao lớn đứng trầm mặc, xa xa nhìn về phía mình.



Lục Khinh vừa thấy, nhịn không được, vừa bực mình vừa buồn cười: “Thật là, hôm nay bị trúng tà hay sao vậy, mọi người đều đuổi theo đến!”



Khuôn mặt A Yên lúc này cũng như phủ một tầng sương lạnh, nhận ra là Tiêu Chính Phong thì càng phiền lòng. Người này sao còn chưa trở về biên quan làm nhiệm vụ đi, vì sao cũng học theo tính càn rỡ của Thái tử và Yến Vương, đuổi theo đến đây chặn đường mình.



Nhưng nàng vẫn để Lục Khinh ở lại đứng chờ, còn mình đi thẳng tới, ngửa mặt lên nhìn khuôn mặt kiên cường của người nọ, lạnh lùng nói: “Tiêu tướng quân, sao ngươi lại đứng đây?”



Đôi mắt Tiêu Chính Phong không còn nóng rực như trước, ngược lại đen tối thâm thúy. Hắn mấp máy đôi môi hơi khô, cất giọng khàn khàn. “Vốn đang chờ tiểu thư, muốn hỏi tiểu thư một câu.”



A Yên nhướn mày, hờ hững hỏi: “Hỏi gì cơ?”



Tiêu Chính Phong lặng lẽ nhìn A Yên, ánh mắt lúc dời xuống lại nhìn trúng cổ tay nàng.



Da dẻ nàng vốn trắng nõn mảnh mai, nhu hòa như tuyết như lan, nay lại ửng lên một vòng hồng đỏ, rất dễ gây chú ý, thoáng nhìn đã khiến người ta giật mình.



A Yên cảm giác được ánh mắt hắn, khẽ khéo tay áo xuống che đi, lạnh nhạt nói: “Có lời gì, xin mời hỏi.”



Tiêu Chính Phong nâng mắt, nhìn nàng thật sâu, giọng nói khàn khàn mà ngột ngạt. “Nhưng bây giờ lại không cần hỏi nữa.”



A Yên giật mình, liếc mắt qua nhìn hắn.



Hắn lại tươi cười ấm áp, nói: “Cố tiểu thư, nàng vào mau đi, đã không còn sớm nữa.”



A Yên cũng không dây dưa, xoay người bỏ đi.



Vén váy bước đi được vài bước, trong lòng vẫn cứ cảm thấy vướng mắc bèn dừng lại, cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”



Sau lưng trầm mặc một lát, Tiêu Chính Phong mới cất tiếng. “Tiểu thư, nếu Tiêu Chính Phong ta hiện nay không có năng lực giúp được gì cho nàng, vậy ta cũng sẽ không nói gì nữa.”



Giọng nói của hắn trầm thấp, có phần đè nén, giống như bầu trời bị mây đen che kín trước cơn mưa dầm.



A Yên nghe vậy, trong lòng chấn động, trong ngực dường như có vật gì hung hăng đập mạnh, cảm giác nóng bỏng mà ướt át dần dần lan tràn tâm địa, khiến ngón tay nàng khẽ run.



Nhưng đến cùng nàng vẫn không quay đầu lại, chỉ kinh ngạc một lát rồi thẳng người, sải bước đi về phía học viện.



Lục Khinh đứng đó nhìn Tiêu Chính Phong một lát, cuối cùng cắn môi, đi theo A Yên vào trong.



Mấy ngày kế tiếp, A Yên không còn gặp lại Tiêu Chính Phong nữa. Thỉnh thoảng nàng lại nhớ đến lời hắn nói ngày đó, nhất thời không khỏi có chút thê lương, cũng cảm thấy trong lòng ấm áp.



Cho dù hắn và mình đời đời kiếp kiếp không có duyên phận thì thế nào, nàng chỉ cần biết, đã từng có một người dùng ánh mắt rừng rực lửa nóng ấy chăm chú nhìn mình. Đối với nàng mà nói, đó đã là kỷ niệm ngọt ngào nhất trong cuộc đời này rồi.



Tình thế trong cung dạo gần đây càng lúc càng khẩn trương. Cố Tề Tu cũng bận rộn, cơ hồ ngày nào cũng phải đến khuya mới về đến nhà.



Chuyện A Yên bị Yến Vương và Thái Tử chặn đường nói chuyện vô tình bị ông hỏi ra, bèn sai Lam Đình kể từ hôm đó phân thêm mấy gia đinh bảo hộ A Yên.




Nhưng cũng kể từ đó, A Yên không còn gặp lại Thái tử và Yến Vương lần nào.



Một ngày kia, sau buổi trưa là đến lớp học đàn. Tài đánh đàn của A Yên xưa nay cao siêu, chỉ là đời trước đã lâu không sờ qua đàn cầm, khó tránh khỏi có chút vụng về không thạo. Phải mất mấy ngày luyện tập, tìm lại cảm giác cũ mới có thể đàn được như xưa.



Thầy dạy đàn là Mạc Tứ Nương, hiện đang quản lý âm nhạc trong cung, là người cực kỳ có tên tuổi trong giới âm nhạc. Mạc Tứ Nương từ năm mười ba tuổi đã nhờ vào một khúc Vong Xuyên mà danh chấn thiên hạ, từng đảm nhiệm Trung sĩ chức trường nhạc ty trong cung. Sau được Vĩnh Hòa Đế thưởng thức kỳ tài, muốn nạp làm phi tần. Nhưng cũng bởi vậy mà bị Hoàng Quý phi hãm hại, ép buộc nàng rời cung, từ đó trở thành thầy dạy nhạc trong nữ học viện.



Thật ra Mạc Tứ Nương mới hơn hai mươi bốn tuổi, nhưng nàng ngồi ở đó, trầm tĩnh bình thản, thần thái mơ hồ giống như lão tăng nhập định.



Hôm nay nàng dạy vừa xong một khúc nhạc, liền cho mọi người tự mình tập luyện, thỉnh thoảng cũng chỉ điểm đôi điều chưa thạo.



A Yên rũ mắt, nhẹ nhàng gảy dây cung, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên khuôn mặt trầm mặc của Tiêu Chính Phong, tâm trí nhất thời rối loạn.



Mạc Tứ Nương đi đến bên cạnh A Yên, nói: “Tâm ngươi không thể tĩnh, sao có thể khảy khúc nhạc vui.”



A Yên nghe vậy vội vàng dừng lại, cung kính nói: “Sư phụ nói rất đúng.”



Mạc Tứ Nương cũng không nhìn A Yên nữa, đi đến chỗ Tôn Nhã Úy, đứng xem một lát, không khỏi nhíu mày.



A Yên cũng đã hiểu, tiếng đàn của Tôn Nhã Úy hoảng hốt thấp thỏm, tâm thần bất định giống như kẻ trộm đêm vậy.



Trong lòng nàng khẽ động, nhớ đến chuyện đời trước, cũng hiểu ra vài phần.



Trong triều hiện nay mặc dù phụ thân nàng chiếm thế một phương, nhưng Uy Vũ Đại tướng quân cùng Hữu tướng Mông Duệ Đông cũng không thể khinh thường. Mẫu hậu của Thái tử lâm bệnh, hắn e sợ một khi mẫu hậu qua đời, cha nàng lại không giúp hắn, Hoàng quý phi vừa thổi gió bên gối Hoàng thượng vừa rục rịch giăng tơ bốn phía, có lẽ thật sự có thể thay ngôi thái tử.



Chuyện này, kỳ thật A Yên có đôi khi ngoảnh mặt làm ngơ. Hồi tưởng chuyện kiếp trước, nếu thái tử đã ngồi trên ngôi vị thái tử, phàm là hắn không làm việc gì quá phận, sao có thể dễ dàng bị thay đổi.



Đơn giản là Hoàng quý phi và Yến Vương ép hắn quá gắt, khến cho hắn không còn chủ ý, hoặc lại có tiểu nhân ở bên khuyến khích, mới khiến cho hắn rối loạn, binh hành hiểm cờ, rồi bị Yến Vương mưu hại.



Đang suy nghĩ thì nghe Mạc Tứ nương nói: “Các vị tiểu thư, nghỉ ngơi một chút đi.”



Mọi người lập tức dừng tay, cười nói rộn ràng, tốp năm tốp ba rời đi.



A Yên cười bái biệt Mạc Tứ nương, mới cùng Tôn Nhã Úy và Hà Phi Phi đi ra ngoài.



Hà Phi Phi cũng nhìn ra tâm tình Tôn Nhã Úy hoảng hốt rối loạn, liền cười hỏi. “Nhã Úy, hôm nay sao vậy? Có tâm sự à?”



Tôn Nhã Úy vội vàng lắc đầu. “Không có, chỉ là đêm qua lúc ăn khuya có uống thêm một ly trà nên bị mất ngủ, bây giờ vẫn còn đau đầu.”



Hà Phi Phi tâm tư đơn thuần, lại tin là thật, ân cần nói. “Ngươi đó, cũng quá mức bất cẩn đi. Lát nữa tan học, ngươi phải về sớm nghỉ ngơi đó.”



Ba người lại nói cười rôm rả, bỗng thấy phía trước Lý Minh Duyệt đang đứng trơ trọi một mình, sắc mặt hơi tái, vẻ mặt uể oải, bên cạnh không có ai nói chuyện.



A Yên nghĩ, Lý Minh Duyệt sau khi đạo thơ thành công, bỗng chốc tỏa sáng, chẳng phải có rất nhiều bạn nữ tự động đến kết giao hay sao bây giờ lại bị lạnh nhạt rồi.



Hà Phi Phi là một tiểu bát quái, thấy vậy liền dẩu môi cười khẽ, kéo A Yên và Tôn Nhã Úy qua một bên, ngó quanh chờ đến lúc không có ai, lại giảm âm lượng xuống hết mức mới nói: “Chắc các ngươi chưa biết đâu, Lý Minh Duyệt này, hôm qua đã làm một chuyện đại ngốc.”



A Yên không khỏi hiếu kỳ, cười hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”



Hà Phi Phi lập tức mặt mày hớn hở, kể hết tin tức mình lụm lặt được.



Hóa ra là, mấy ngày trước Tề Vương điện hạ dẫn theo hai vị bằng hữu đến Khánh Trà phường bên cạnh sông Ôn Bức uống trà, sau đó lại đi dạo sông ngắm cảnh, ai ngờ trùng hợp gặp phải Lý Minh Duyệt.



Lúc ấy cũng không rõ thực hư ra sao, Lý Minh Duyệt không cẩn thận mà trượt chân, muốn ngã vào lòng Tề Vương. Ai ngờ Tề Vương nhạy bén, lách người tránh thoát, Lý Minh Duyệt cứ thế mà rơi luôn xuống sông.




A Yên quả thật chưa từng nghe thấy chuyện này, không khỏi kinh ngạc. “Sau đó thế nào?”



Lý Minh Duyệt trùng sinh một lần, chắc chắn sẽ không thể vì chuyện vô ích mà mất đi tính mạng, lãng phi cơ hội mà ông trời đã ban tặng.



Hà Phi Phi khẽ cười, kể tiếp. “Tề Vương đương nhiên nhanh chóng gọi người cứu cô ta lên. Lúc ấy, mọi người xung quanh đều nhảy xuống, ngay cả bằng hữu bên cạnh Tề Vương cũng tự mình xuống sông cứu người.”



Bằng hữu của Tề Vương?



A Yên khẽ nhíu mày, làm bộ lơ đãng hỏi. “Là những ai vậy?”



Hà Phi Phi thấy A Yên nghiêm túc, mà Tôn Nhã Úy bên cạnh lại không yên lòng, không khỏi có chút giận dỗi, kéo Tôn Nhã Úy lại cười nói: “Chuyện hay ho như vậy, sao ngươi lại không nghe.”



Tôn Nhã Úy lúc này mới miễn cưỡng cười nói: “Ta nghe chứ, ngươi mau nói đi, sau đó thế nào nữa.”



Hà Phi Phi ha ha cười, tiếp tục nói: “Tề Vương có một vị bằng hữu, chính là người đã lập công trong trận đánh Bắc Địch, tên là Tiêu Chính Phong. Nghe nói, người này cao hơn người bình thường đến một cái đầu. Nghe nói, chính hắn đã vớt được Lý Minh Duyệt lên.”



Nói đến đây, hai gò má Hà Phi Phi đột nhiên ửng hồng. “Chuyện như vậy thật sự quá mất mặt, ban ngày ban mặt mà cô ta bị một nam tử ôm từ dưới sông lên. Nghe nói, không rõ vô tình hay cố ý, hôm đó cô ta mặc rất đơn bạc, váy liền dính chặt vào người, thật sự không thể che được cái gì. Bộ dạng đó, các ngươi cứ tưởng tượng đi, là vậy đó!”



Tuy triều đại này đã cởi mở phóng khoáng hơn rất nhiều, nhưng giữa ban ngày mà một cô nương bị nam nhân ôm phải, trên người còn ướt nhẹp để lộ đường cong cơ thể, nói thế nào cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.



Tôn Nhã Úy thật sự không có tâm tư nghe chuyện Tề Vương, nhưng nghe đến đó cũng không khỏi hiếu kỳ. “Sau đó thế nào?”



Hà Phi Phi che môi cười. “Ai mà biết được, đều là chuyện đã rồi. Có lẽ Lý Minh Duyệt sẽ phải gả cho vị võ tướng kia thôi. Kỳ thật, nói cho cùng, hiện thời hắn cũng là Vệ tướng quân tứ phẩm, thật xứng với Lý Minh Duyệt, đâu có tính là thiệt thòi gì.”



Tôn Nhã Úy cũng gật đầu hùa theo. “Lý Minh Duyệt này không ngờ lại tham vọng, dám mơ tưởng đến Tề Vương. Nếu thần xui quỷ khiến phải gả cho một gã võ viền, đương nhiên bụng đầy ủy khuất. Khó trách sao mấy ngày nay vẻ mặt cô ta uể oải như vậy, nghĩ thôi cũng không chịu nổi.”



A Yên lẳng lặng nghe, trầm mặc hồi lâu, nàng mới khẽ cười một cái.



Chuyện ra như vậy cũng tốt, thần xui quỷ khiến, mà cũng có lẽ là nhân duyên trời định.



Chỉ là, cảm giác trong lòng, như có cái gì tắc nghẹn bên trong, thật sự không thoải mái.



Cái gì mà Lý Minh Duyệt chịu thiệt, nàng còn đang phải chua xót thay cho nam tử long hành hổ bộ kia đây.



Người như chàng lại phải làm bạn cả đời với một nữ nhân một lòng mơ tưởng leo lên ngôi Tề Vương phi, thật khiến người ta đau lòng.



Đang suy nghĩ, bỗng nhiên lại nhớ đến cảnh lúc nàng điêu linh lang thang đầu đường, cực kỳ khổ sở, hắn cưỡi con ngựa cao to, uy nghiêm đỉnh thiên lập địa, bỗng nhiên bình thường trở lại.



Cả đời này, hắn nhất định quyền to thế cao, chiến công hiển hách, nam tử như vậy, tất nhiên là lòng dạ chí lớn. Nhưng thế sự vốn khó lưỡng toàn, ngươi đã có được công danh, còn nhất định yêu cầu bầu bạn bên cạnh là hồng tụ thiêm hương, ôn nhu quyến luyến sao, thật là chuyện xa vời.



Có lẽ với hắn mà nói, cùng lắm cũng chỉ là một người vợ nội trợ trong nhà, phảm hạnh như thế nào, chưa chắc hắn đã để trong lòng.



Nghĩ như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.