Bọn tiểu nha hoàn cùng đám sai vặt xung quanh thấy Tam tiểu thư đến, trong lòng không khỏi cố kỵ, không dám trơ mắt đứng xem nữa, hoặc cúi đầu tiếp tục tưới cây quét nhà hoặc lén lút trốn xem.
Vương ma ma và Chu di nương đang ầm ĩ, chợt cảm thấy xung quanh hết sức yên tĩnh, bối rối xoay nhìn xung quanh, liền thấy được Cố Yên đang đứng ở nơi đó.
Chu di nương lập tức cả kinh. Bà biết rõ Tam tiểu thư Cố Yên xưa nay là người khoan dung, kính trọng ơn Vương ma ma ngày xưa nuôi nàng bú sữa nên sẽ không trách cứ bà ta. Sợ rằng hôm nay mình gây gổ với Vương ma ma, ngược lại khiến nàng không thích.
Bà vội vàng lên trước, cười nói: “Cố tiểu thư khỏi bệnh rồi à? Ta còn đang định dẫn A Vân qua thăm tiểu thư.”
Trái ngược với Chu di nương, Vương ma ma vừa thấy Cố Yên, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng: “Tiểu thư, cô mau đến xem một chút. Chỉ vì cô bệnh mấy ngày mà bộ xương già như lão đây lại bị ức hiếp đến mức này!”
Nói xong liền tự mình đến đỡ Cố Yên, rõ ràng là muốn Cố Yên giúp bà nói chuyện.
Nhưng Cố Yên nhẹ tay lách qua, tránh khỏi bà. Tay Vương ma ma ngượng ngùng cứng lại tại chỗ, nhất thời có chút khó hiểu.
Cố Yên lúc này mới hé mở đôi môi đỏ mọng, lạnh nhạt hỏi: “Sáng sớm cũng không sợ lạnh à, đứng trước đầu gió mà ầm ĩ ?”
Chu di nương thấy vậy, vội vàng tiến lên phía trước nói: “Vốn cũng không muốn làm ầm ĩ, chỉ là hôm nay A Vân đánh rơi một cái khuyên tai. Ta cũng chỉ nóng lòng muốn tìm lại thôi, liền hỏi nhiều vài câu, ai biết sẽ quấy nhiễu tiểu thư thế này!”
Cố Yên gật đầu, lạnh nhạt nói: “Nếu nhị tỷ tỷ đã bị mất đồ, tất nhiên phải tìm cho được. Đừng nói là một cái khuyên tai mà ngay cả một miếng vải vụn, nếu chủ tử đã đánh rơi, có lý nào lại không thể tìm được. Không nên dung túng cho nô tài xảo quyệt.”
Lời vừa thốt ra, nghe như kim thạch đánh nhau, thanh thúy lạnh nhạt. Vương ma ma nghe xong trong lòng chợt lạnh, cẩn thận liếc mắt nhìn sang thằng con trai đang quỳ bên cạnh mình, nghĩ rằng hôm nay tiểu thư đổi tính rồi hay sao vậy?
Cố Yên liếc đôi mắt trong trẻo không chút gợn sóng về phía Lục Khinh, căn dặn: “Lục Khinh, dìu ta trở về phòng. Chuyện hôm nay phải tỉ mỉ tra xét cho ra mới được.”
Trở lại tây sương phòng, Cố Yên ngồi ở giữa, vừa thưởng trà vừa nhìn Vương ma ma và Chu di nương đang đứng thẳng, cung kính cúi đầu.
Cẩu nhi kia cũng không dám vào nhà, chỉ ở ngoài phòng lẳng lặng chờ đợi.
Cố Yên uống xong mấy ngụm trà mới lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lập tức Vương ma ma cùng Chu di nương người này nói xong người kia lại tiếp lời, mọi chuyện dần dần được rõ ràng.
Nhị tiểu thư Cố Vân chính là con ruột của Chu di nương, năm nay mười sáu tuổi, tuy đã có đính ước, nhưng còn chưa lấy chồng. Sáng sớm hôm nay, Chu di nương phát hiện đôi khuyên tai ngọc bích của Cố Vân nay chỉ còn có một chiếc.
Lập tức hỏi nha hoàn trong phòng, đều nói không thấy. Vốn Chu di nương nghi ngờ nha hoàn trong phòng lúc tháo xuống để ở góc nào rồi quên mất, nhưng nếu nói là quên, cũng không thể chỉ còn có một chiếc?
Lại nghĩ đánh rơi ở góc nào, bèn lục tung trong phòng tìm kiếm khắp lượt, vẫn không tìm thấy bóng dáng chiếc còn lại đâu cả.
Chu di nương nói đến đây, liền khóc lóc kể lể: “Tam tiểu thư, ngài cũng biết. Đôi khuyên tai ngọc bích đó, chính là để kỷ niệm Nhị tiểu thư vào tuổi cập kê, lão gia sai người làm cho. Không ngờ mới chưa đầy một năm đã đánh mất, nếu sau này lão gia có hỏi, cũng không biết nên trả lời thế nào!”
(*Tuổi cập kê: 15 tuổi, phong tục Trung Hoa xưa, con gái từ nhỏ để tóc suông dài, đến tuổi cập kê thì làm lễ cài trâm, mang nghĩa đã trưởng thành, đủ tuổi lấy chồng, đến khi lấy chồng thì búi tóc)
Cố Yên đương nhiên biết rõ đôi khuyên tai ngọc bích đó. Nó được làm bằng loại ngọc bích thượng đẳng cực phẩm, hiếm lắm mới có được một đôi ngọc to hình giọt nước, chỉ làm được đúng một đôi khuyên tai này. Phụ thân vốn nói để dành cho nàng, nhưng vừa làm xong lại đúng ngày kỷ niệm tỷ tỷ đến tuổi cập kê, vì vậy Cố Yên liền đề nghị tặng cho tỷ tỷ Cố Vân.
Ở đời trước, nàng nhớ đôi khuyên tai ngọc bích kia đầu tiên là bị rơi mất một cái, sau khi Cố gia bại vong thì cái còn lại cũng không biết tung tích.
Vương ma ma lúc này đã lệ rơi đầy mặt, nước mắt nươc mũi tèm lem mà nói: “Tiểu thư, cô phải làm chủ cho bộ xương già này a. Cùng lắm hôm qua ta chỉ đi qua phòng Nhị tiểu thư có một lát, sao lại đem tội lớn như thế chụp xuống đầu ta? Chẳng lẽ người của tiểu thư lại giống quân đầu trộm đuôi cướp hay sao?”
Chu di nương vừa nghe xong liền tức giận đùng đùng, chỉ thẳng vào Vương ma ma mà mắng: “Một mình ngươi trộm cướp, đừng ở đó là lôi đông kéo tây, liên quan gì đến tiểu thư.”
Nói xong lại vội vàng giải thích với Cố Yên: “Tiểu thư, ta cũng không có ý gì, nào dám đổ oan cho người của tiểu thư. Chỉ là trong phòng của ta vốn chỉ có mấy người thôi, chúng lại chưa từng ra khỏi phủ. Hiện thời đã lục soát ngược đáy lên trời, cũng biết không phải do chúng lấy. Mà mấy ngày nay, người ngoài vào phòng Nhị tiểu thư, chỉ có một mình Vương ma ma.”
Cố Yên nghe vậy, rũ mắt xuống suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: “Sáng sớm hôm nay, hai người các ngươi ở trong viện kêu gào tranh cãi om sòm, quấy rầy giấc ngủ của chủ tử. Bây giờ ra ngoài đứng hai canh giờ đi.”
Chu di nương chưa từng nghĩ đến Cố Yên không đề cập gì đến chuyện khuyên tai ngọc bích, ngược lại nhắc đến tội sáng sớm đã làm ồn, nóng nảy nói: “Tam tiểu thư, chờ lão gia trở lại, đến lúc đó có hỏi đến khuyên tai ngọc bích…”
Cố Yên nhẹ nhàng dằng chén trà xuống mặt bàn gỗ trạm tơ vàng, phát ra một tiếng thanh thúy không nặng không nhẹ.
Một tiếng này, mặc dù không vang dội nhưng kết hợp với vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng của nàng, lại mơ hồ có phần uy nghi.
Vì vậy, Chu di nương lập tức không dám nói tiếp, mặt tái nhợt, không cam lòng đi ra ngoài.
Vương ma ma thấy vậy, đương nhiên là cao hứng, cho rằng chuyện hôm nay cứ vậy mà bỏ qua, tiểu thư rốt cuộc vẫn về phe mình, liền vui vẻ ra ngoài đứng chịu phạt.
Sau khi hai người đều rời khỏi, Cố Yên lệnh cho Lục Khinh: “Ra cổng tìm ca ca Lam Đình của ngươi, lệnh cho hắn không được phép tiết lộ ra ngoài, mau đến tiệm cầm đồ Hồ gia ở phố Đông Nhị, hỏi thăm xem hôm qua có ai từng mang một chiếc khuyên tai ngọc bích đến cầm hay không. Nếu là có, lập tức đưa chưởng quỹ về đây làm chứng.”
Mẫu thân của Lục Khinh vốn là nha hoàn hồi môn của người mẹ đã mất của Cố Yên. Về sau, bà sinh được Lam Đình cùng Lục Khinh rồi bị bệnh mà chết. Những năm qua, Lam Đình vẫn ở lại làm người hầu trong phủ, bình thường quản lý mấy gã sai vặt, lúc Cố tể tướng ra ngoài thì đi theo làm tùy tùng hầu hạ.
Lam Đình tuy mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng cũng khá tuấn tú, làm việc ổn thỏa, thời gian qua rất được Cố tể tướng coi trọng.
Chỉ là lần này, Cố tể tướng đến biên cương đốc quân, không yên tâm chuyện trong nhà nên mới để Lam Đình ở lại giúp đỡ chăm nom Cố phủ.
Lục Khinh nhận lệnh của tiểu thư, vội vàng gật đầu đi ngay.
Còn Chu di nương và Vương ma ma, một người tràn đầy đắc ý, một người uể oải không cam lòng, cứ như vậy đứng trước mái hiên chịu phạt.
Bấy giờ cũng đã đến bữa sáng, hai tiểu nha hoàn tam đẳng Yên Khóa và Vân Phong xuống bếp lấy đồ ăn sáng đến. Một bàn đồ ăn gồm tiểu màn thầu, bánh bao nhân thịt vịt, trứng gà luộc, cùng vài món khai vị ngon lành. Ngoài ra, còn có một chén canh sữa bò trứng gà .
Nhắc đến canh sữa bò kia, là phải nói đến chuyện Cố tể tướng thương yêu con gái thế nào. Ông biết con gái thời gian qua sức khỏe giảm sút, lại nhớ đến phu nhân qua đời từ sớm, nghe người ta nói sữa bò rất bổ, liền cố ý sai người nuôi một con bò sữa, bổ sung vào bữa ăn sáng của Cố Yên thêm một chén sữa bò.
Cố Yên cũng đã đói bụng, sau khi được nha hoàn Thanh Phong hầu hạ rửa mặt rửa tay sạch sẽ, bắt đầu ăn sáng.
Cố tể tướng là một người để ý. Đừng thấy hiện giờ ông chỉ có ba tòa trạch viện mà xem thường. Số lượng tuy không thể so với cuộc sống xa hoa của giới nhà giàu, nhưng chất lượng bày biện cùng thân phận thì không ai bì được. Quyền khuynh triều đình, có thứ gì ông muốn mà lại không có đâu?
Hiện thời, đầu bếp trong phủ vốn là đầu bếp nổi danh một đời, ngay cả đầu bếp trong cung cũng chưa hẳn bì kịp. Năm xưa thánh thượng đến phủ dùng bữa, còn khen thẳng mấy món khai vị được nấu ướp rất ngon, ngay cả trong cung cũng không thể so sánh.
Cố Yên bôn ba mệt nhọc mười năm, trải qua cuộc sống của giai cấp lao động nghèo khó. Bây giờ uống được một ngụm sữa bò, thưởng thức mấy món khai vị mà ngay cả thánh thượng cũng phải khen là độc nhất vô nhị, không khỏi cảm khái. Nghĩ rằng nếu là mộng, cũng chân thật quá mức rồi.
Sữa bò ngọt ngào mềm mại, uống vào miệng, là nồng nàn thoải mái. Cố Yên vừa thưởng thức, bỗng nhiên lại nhớ đến phụ thân.
Nàng cố gắng nhớ lại dáng vẻ tráng niên của phụ thân lúc mình chưa xuất giá.
Dùng xong bữa sáng cũng đã qua hơn nửa canh giờ, Cố Yên khoan thai súc miệng rửa tay, lại sai người mang đàn cổ của mình đến, ra gần cửa sổ gảy đàn. Tuy mấy năm qua chưa từng đụng đến đàn, nhưng kỹ thuật đánh vẫn còn nguyên trong đầu, ngón nghệ vẫn khắc sâu trong tay, chảy xuôi trong dòng máu. Ngón tay dài nhẹ nhàng gảy xuống, tiếng đàn du dương êm tai liền từ từ vang lên.
Còn ở ngoài hành lang, Vương ma ma và Chu di nương đã có chút mệt mỏi. Từ sớm tinh mơ đã ầm ĩ, đến giờ vẫn chưa được dùng bữa. Trời mới vào thu, thời tiết khô lạnh, bình thường hoạt động không sao, nếu chỉ đứng yên một chỗ quả thật hai chân đều muốn rét run. Đám nha hoàn đi qua đi lại cũng không có ai dám đưa áo khoác đến.
Hai bà đưa mắt nhìn nhau.
Vương ma ma giận dỗi, trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn Yên Khóa vừa mới đi qua, nghĩ tiểu nha đầu này thật không biết phân biệt. Ngày thường mình đối xử với nó cũng coi như rất tốt, cái miệng suốt ngày la hét ầm ĩ đòi nhận mình là mẹ nuôi. Bây giờ thì tốt rồi, đến con mắt cũng chẳng thèm liếc qua nhìn một cái.
Lúc này, Lục Khinh trở lại. Khi đi qua bên ngoài tây sương phòng, vẻ mặt căng thẳng, cũng chẳng buồn ngó ngàng gì đến hai người nọ. Đợi đến khi vào trong phòng, nàng liền gấp rút đem chuyện vừa rồi thu thập được ở chỗ ca ca, nhất nhất kể lại cho Cố Yên nghe.
Quả nhiên, hôm qua Cẩu Nhi đã đến tiệm cầm đồ Hồ gia, còn mang một món đồ đến cầm cố.
“Tiểu thư yên tâm, ca ca đã đưa chưởng quỹ tiệm cầm đồ Hồ gia cùng tiểu nhị đã từng tiếp đãi Cẩu Nhi về đây. Còn chiếc khuyên tai ngọc bích cùng phiếu cầm đồ, tất cả cũng đều mang đến. Hắn chắc chắn không thể quỵt được nợ.”
Lục Khinh hoàn thành công tác, mặt mày hớn hở.
Cố Yên nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng đôi mắt lại lóe lên tia lạnh. Cẩu Nhi này đều chưa từng che dấu, hiển nhiên là đến tiệm cầm đồ Hồ gia, thật sự là to gan lớn mật. Cùng lắm là ỷ vào ngày thường mình khoan dung mềm mỏng, nên mới không hề sợ hãi như thế.
Cố Yên lập tức đứng dậy, đi ra cửa phòng.
Vương ma ma và Chu di nương thấy Cố Yên rốt cuộc cũng đi ra, vội vàng đồng loại tiến lên cười trước làm lành.
Cố Yên lại chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ nói như ra lệnh: “Theo bổn tiểu thư ra cổng.” Nói xong liền nhấc chân đi ngay, phút chốc đã chỉ còn lưu lại hương thơm thoang thoảng.
Vương ma ma cùng Chu di nương không hiểu xảy ra chuyện gì, vẫn vội vàng cất bước đuổi theo.
Cố Yên đi thẳng ra cổng ngoài, Lam Đình đã dẫn chưởng quỹ tiệm cầm đồ Chung Vốn Kế đến rồi.
Triều đình Đại Chiêu từng có lịch sử ba triều nữ đế, kéo dài gần trăm năm, chế độ nữ quan hết sức phổ biến, còn thiết lập cả học viện nữ bồi dưỡng và tuyển chọn nữ quan văn võ. Thế cho nên, những lễ nghi ràng buộc đối với phụ nữ đã được cởi mở hơn rất nhiều, phụ nữ cũng không câu nệ phải trốn trong khuê phòng. Bởi vậy, Cố Yên cũng không cố kỵ, trực tiếp ra gặp nam nhân lạ mặt.
Lam Đình mặc bộ trường bào màu trắng ánh trăng, trông thấy Cố Yên dịu dàng thướt tha đi đến, đôi mắt khẽ nhúc nhích, vội tiến lên cúi chào.
Ánh mắt Cố Yên quét qua Lam Đình, trông thấy trên khuôn mặt thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lại đầy vẻ ông cụ non, nghĩ đến những chuyện xảy trong tương lai, trong lòng không khỏi cảm khái, liền khẽ gật đầu.
Bên này, Lam Đình thấy trên khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng của Cố Yên có chút tái nhợt, ánh nắng mùa thu chiếu vào, dung nhan tuyệt sắc tựa như một giọt sương mai.
Nhất thời hắn lại có chút hoảng hốt, bất giác lại tưởng tượng đến một ngày nắng nóng, không hiểu nàng có thể hóa thành làn khói nhẹ, tan biến ngay trước mắt hay không?
Có điều, Lam Đình dù sao cũng là người xử sự trầm ổn, vội vàng xóa tan những suy nghĩ viển vông vô nghĩa đó, cung kính tiến lên bẩm: “Tiểu thư, đây là chưởng quỹ của hiệu cầm đồ Hồ Ký, còn có tiểu nhị đã đứng quầy hôm đó, tất cả đều đã có mặt.”