Trong phòng ngủ tối đen tuy trang nhã nhưng lại xa hoa tráng lệ ngọn đèn màu vàng ấm áp sưởi ấm mọi thứ. Sàn gỗ Đào xa xỉ, trên tường là bức họa trừu tượng đầy vẻ mỹ quan. Đèn treo làm bằng thủy tinh phát ra ánh sáng lóng lánh, kết hợp với màu xám trắng của rèm cửa đã cho thấy chủ nhân nơi này không hề tầm thường.
Giống như sự cao cấp được thể hiện qua những nét điêu khắc được làm từ gỗ thượng đẳng, trên giường là nam nhân đang lỏa nữa thân trên, góc cạnh rõ ràng lạnh lùng, hai lông mày nhíu chặt, trăn trở.
“Em không thích… anh ôm nữ nhân khác”
“Trọn kiếp này, em chỉ yêu một mình anh..”
“…….”
Bống chốc. trên trán Tề Lãng thấm mồ hôi. Hắn ngồi bậy dậy, nhìn căn phòng lạnh lẽo u ám, Tề Lãng nhấn chốt mở trên đầu giường. Ngay lập tức, đèn bên trong phòng bật sáng, giống như ánh sáng của ban ngày làm cho hắn không kịp thích nghi liền lấy tay che mắt lại.
Quay lại nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường điểm 3 giờ? Xem ra tối nay hắn đã định trước là sẽ bị mất ngủ!! Bực bội xóc chăn lên, Tề Lãng đi đến quầy bar, thuận tay cầm lấy ly rượu hồng ướp lạnh, Tề Lãng vội vàng uống sạch một hơi.
Năm năm, hắn thỉnh thoảng vẫn mơ thấy Mỹ Mỹ, nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ của cả hai, nhớ tới những lời nàng từng nói. Chỉ vì những câu nói chết tiệt kia của nàng, năm năm, hắn thật sự đã sống trong khổ hạnh suốt năm nay, hắn chưa từng đi ôm nữ nhân khác. Còn tiểu nữ nhân đáng chết kia lại thoát khỏi xiềng xích biến mất bặt vô âm tín trước mắt hắn.
Năm năm trước tại vũ hội, hắn cả đời này không thể thoát khỏi sự nguyền rủa. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, vũ hội đêm đó, toàn bộ mọi người trừ Mỹ Mỹ, không ai vắng mà lại thiếu đi nàng, hắn đối với bất cứ ai cũng không hề cảm thấy hứng thú. Hắn như kẻ điên liên tục gọi cho nàng, nhưng chỉ nghe thấy bên kia không ai trả lời.
Sau đêm đó, Mỹ Mỹ giống như không còn ở nhân gian, hắn không thể tìm thấy tung tích nàng, không được gì về nàng. Trường học cũng không biết nàng đã đi đâu, không thể tìm thấy người thân của nàng, cũng không ai liên lạc với hắn, chỉ có một người xưng là cậu của Mỹ Mỹ đến thay nàng làm thủ tục thôi học, sau đó người cậu này cũng biến mất.
Mỹ Mỹ im hơi lặng tiếng, không hề để lại tin nhắn cho hắn mà ra đi, những gì mà hai người đã trải qua giống như chưa từng tồn tại chẳng qua là mộng, là giả dối, là bọt biển khiến hắn nhất thời không thể tiếp nhận.
Tề Lãng không biết bản thân sao lại tự hành hạ như vậy, mỗi ngày, hắn gọi tám cuộc điện thoại cho nàng, hy vọng có một ngày nàng bắt máy, mỗi tối ở nhà chờ nàng, hy vọng có một ngày nàng đột nhiên xuất hiện mang đến cho hắn niềm vui. Hắn dùng hết cách dùng mọi thủ đoạn để kiếm nàng, đến cuối cùng không thu hoạch được; nửa năm sau hắn nản chí, hoàn toàn buông tay.
Hắn nghĩ buông tay để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng hắn sai rồi, Mỹ Mỹ đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của hắn. Nhìn lại, hắn nhớ đến tách cà phê do nàng làm, cũng từ đó mà lưu luyến hương vị mà nàng mà lại; ngay cả khi làm việc, làm bảng báo cáo, hình bóng nàng thỉnh thoảng xuất hiện quấy rầy hắn; muốn đi đánh bida để thư giãn, đến gần mỹ nữ nàng cũng chẳng bỏ qua cho hắn.
Chỉ vì câu nói kia. “Em không muốn anh ôm nữ nhân khác”, hắn lập tức sẽ đẩy nữ nhân xinh đẹp ra, thà rằng hứng nước lạnh cũng chẳng muốn ôm phụ nữ, Mỹ Mỹ không ở bên cạnh hắn, cuộc sống liền trở nên rối loạn.
Năm năm, hắn nửa đêm tỉnh dậy rất thường xuyên, nhớ rất rõ lời nàng nói. Chỉ cần nhớ đến Mỹ Mỹ, hắn vừa đau vừa hận.
Nếu nói năm năm trước, Tề lãng là kẻ ăn chơi trác táng ngỗ ngược, là playboy đa tình, thì hiện nay hắn trở nên lạnh khốc vô tình, không gần nữ sắc, là bá chủ trên thương trường.
Hắn chính thức gia nhập vào tập đoàn Kinh Đế. Tập đoàn Kinh Đế từ đó giống như con thuyền được bỏ thêm dầu, thẳng tiến đi lên, những xí nghiệp khác thì dùng tốc độ của ốc sên để đi lên, nhưng tập đoàn của hắn là dùng máy bay với tốc độ cao nhất vượt qua.
Vài năm nay, Tập đoàn Kinh Đế không ngừng đầu tư giống như thủy triều lên, không ngừng mở rộng, bất cứ lĩnh vực nào cũng tấn công, kể cả các sản phẩm xa xỉ, chỉ cần có thể kiếm ra tiền, có tiền đồ, họ đều không ngại đầu tư, điều kiện quan trọng là phải được tổng tài của tập đoàn- Thiếu gia Tề Lãng đồng ý.
Tập đoàn Kinh Đế tài sản đếm không hết, trải rộng toàn cầu. Có thể nói, mỗi quốc gia trên thế giới, mỗi lĩnh vực đều có hị can thiệp. Chủ đề nóng hơn là, thiếu gia duy nhất của Tập đoàn Kinh Đế — Tề Lãng, trở thành đối tượng để vô số tiểu thư, ngôi sao, người mẫu tranh nhau. Nhưng mọi người đều nói, Tập đoàn Kinh Đế đầu tư mọi lĩnh vực, nhưng chỉ duy nhất đối với ngành giải trí là ít, bởi vì Tề Lãng có tiếng ghét nữ sắc.
Người đàn ông kim cương này không gần nữ sắc, không biết làm biết bao nhiêu thiên kim quí tộc bóp cổ tay đau lòng, thương tâm gần chết!! Đương nhiên mối quan tâm hàng đầu cẫn là chức vị chủ tịch phu nhân của Tập đoàn Kinh Đế. Không ai biết Tề Lãng trúng tà gì, mỗi ngày hắn tự giam cầm mình, buông thả trong chừng mực, hiện tại họ ước gì Tề Lãng mỗi ngày đều trăng hoa, còn hơn là đi lo lắng sợ rằng không có người nối nghiệp.
Nhưng Tề Lãng đúng là Tề Lãng, hắn đã quyết định thì không ai thay đổi, chuyện hắn không muốn làm, ai cũng không ép được, bao gồm cả đấng sinh thành, dưỡng dục.
Cha mẹ Tề Lãng gặp con trai mình một lòng một dạ lo cho sự nghiệp, hiếu thuận, đúng đắn, chăm chỉ, nhưng lại lo lắng “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”, hai người thay đổi tìm cách giới thiệu bạn gái cho hắn, nhưng chẳng ai lọt vào mắt hắn. Nhiều năm như vậy, các thiên kim tiểu thư gần xa dù không bị hắn dùng đá ném, thì chẳng qua cũng chỉ là tán gẫu đơn giản 2 câu, làm cho hai lão nhân gia nhìn thấy mà hi vọng.
“Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”: trong ba điều bất hiếu, không con là tội nặng nhất
oOo
Mặt trời dần dần tắt, ánh nắng chiều cuối cùng cũng bỏ đi, màu của hoàng hôn chiếu vào tàng cao nhất, một người con gái ngồi bên cửa sổ, mặc chiếc áo ngủ màu trắng có thắt lưng rất quyến rũ, đầu nghiêng nghiêng, im lặng hưởng thủ thời khắc hoàng hôn thanh bình, thưởng thức dư vị của Lạc Hà.
Đột nhiên đầu cúi xuống, mái tóc đen nhánh cùng những lọn tóc quăn thả xuống, nhẹ nhàng che lấp bàn tay trắng nõn yêu kiều như ngọc, cặp đùi thon dài đẹp tự nhiên gấp khúc, duỗi thân, dung nhan hoàn mỹ xinh đẹp không chút tỳ vết lộ ra sự ưu tư khiến người khác đau lòng, nhìn thấy mà mê mẩn.
“Anh chỉ ôm nữ nhân mà anh thích.”
“Em là nữ nhân duy nhất trong trong lòng anh, em cũng chỉ có thể là của anh..”
“…”
Những lời ngon tiếng ngọt của ngày hôm qua, hôm nay cảnh còn mà người mất, Mỹ Mỹ khép hờ hai mắt, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào vết sẹo nơi mi tâm.
Năm năm, nàng không bao giờ nghĩ đến việc đặt chân lại đây, không nghĩ rằng dù đi bao xa vẫn quay về đây. Nàng quay về đây, những hồi ức ngọt ngòi đau khổ nhất cũng ùa về.
Năm năm, tuy hận hắn, nhưng không thể xóa đi những kí ức vui vẻ mà hắn đã tạo ra.
Chỉ vì một câu nói “Em chỉ có thể là của anh”, Nàng liền vì hắn mà đóng cửa trái tim mình, không thể cảm nhận được tình yêu của những người đàn ông khác. Vì sao, nàng không thể quên hắn? Vì sao, hắn không thể như vết sẹo nơi mi tâm, theo thời gian dần dần mờ đi? Dù thoát khỏi hắn, cuộc sống của nàng vẫn giống như bị hắn che phủ?
Dù biết rõ hắn đối với nàng chẳng qua đều là hư tình giả ý, dù biết hắn đối tốt với nàng là có ý đồ khác, nàng lại không thể quên được bản thân mình đã thật lòng. Năm năm, trước vũ hội diễn ra, là thời gian mà lòng nàng đau nhất.
Ngày hôm đó, nàng lần đầu tiên đạt được mộng ước cả đời của người con gái chính là “Christian Dior”, ngày hôm đó, nàng muốn tâng hiến bản thân mình để khiến hắn cảm động, cũng ngày hôm đó, mộng đẹp hy vọng của nàng bị đạp nát. Nàng cũng không bao giờ có thể tìm lại giấc mông ngây thơ của một người con gái bình thường.
Tai nạn xe ô tô đã làm thay đổi cả đời nàng. Lúc nàng hôn mê tỉnh lại đã là một tháng sau. Trên người nàng chằn chịt vết thương, nhưng không đáng lo, chẳng qua đầu nàng bị đập mạnh lưu lại di chứng, chỉ còn thiếu chút nữa nàng đã thành người thực vật. Tai nạn xe ô tô đã khiến cho vết sẹo nơi mi tâm không thể xóa đi.
Tai nạn xe ngày đó khiến nàng nằm trên giường, suốt một năm từ từ hồi phục, cuối cùng phúc lớn mệnh lớn từ từ đứng lên. Ngoại trừ vết sẹo nơi mi tâm, nàng chưa từng giải phẫu thẩm mĩ, thân thể nàng dần dần khôi phục lại trạng thái trước lúc bị thương.
Qua một năm điều dưỡng, coi như nàng trong họa có phúc, không chỉ khiến cho làn da càng thêm mềm mại, trắng nõn mà lại còn kết bạn được với người tài hoa hơn người, thiên vương siêu sao — Ôn Bác.
Con người Ôn Bác cũng như tên, ôn hòa nhĩ nhã, bác học đa tài. Hắn có công ty điện ảnh và truyền hình riêng, là có danh tiếng trong làng sáng tác. Hắn tuấn mỹ, cao lớn, là một ngôi sao thần tượng có quyền lực, hai người họ gặp nhau thì phải cảm ơn tai nạn xe đó.
Ôn Bác nói, hắn chưa từng xúi quẩy như thế, bóp kèn cả nữa ngày, cuối cùng vẫn là tông người khác đến bị thương, rồi còn hỏng xe. Nhưng cũng nhờ thế mà may mắn, bỏ lỡ máy bay, thoát được một kiếp nạn, bảo vệ tánh mạng, cuối cùng còn nhặt được một mỹ nhân thiên tiên làm bằng hữu.
Cũng vì Ôn Bác, mà cuộc sống không có phương hướng của nàng lại phát triển theo hướng khác. Đời người chính là như thế, dự định không thể cản nổi những thay đổi trong cuộc sống, nếu mọi chuyện đều có thể tiên đoán trước thì chẳng có ba từ “ngoài ý muốn”
Giống như cuộc đời nàng, nàng cho đến nay cũng chưa từng muốn dây dưa với Tề Lãng, không ngờ đến cuối cùng vẫn bị hắn làm cho rối loạn. Kế hoạch trong tương lai của nàng chính là trở thành người dần chương trình trụ cột tài năng, sống trong căn phòng xinh đẹp, có xe riêng, hưởng thụ sung sướng, hiện tại nàng đã có mọi thứ; nàng không phải nhà lãnh đạo, cũng chẳng phải thiên tài, đánh chết nàng cũng không ngờ mình lại thành ngôi sao giải trí, nàng mỗi ngày khổ luyện tiếng Nga không phải để giao tiếp với người nga, mà là để hát bài “tình yêu vĩnh hằng”
Năm năm qua, Ôn Bác vẫn toàn tâm bảo hộ nàng, Mỹ Mỹ cảm kích mười phần, nếu không có Ôn Bác, cũng không có nàng của hôm nay. Nàng hiểu tấm lòng của Ôn Bác, nhưng nàng không có dũng khí thử yêu lần nữa, càng không có dũng khí không có tư cách nhận tình yêu của hắn, không biết làm sao báo đáp.
Năm năm qua, lòng nàng tĩnh lặng không hề nổi sóng. Nàng thừa nhận nàng hận Tề Lãng lừa gạt, đùa giỡn nhưng không thể phủ nhận nàng không quên được hắn, không thể quên được nam nhân đã mang lại cho nàng những cảm xúc hỉ nộ ái ố.
Không còn người đàn ông nào có thể khiến nàng cảm động như Tề Lãng, không còn ai so với Tề Lãng vừa báo đạo vừa độc tài như hắn có thể khiến nàng đau lòng.
Trải qua nhiều năm tu luyện, nàng đã học được cách che dấu cảm xúc; đối mặt với những thứ đã qua, trở lại thành phố quen thuộc kia, nàng không thể dễ dàng che dấu nội tâm yếu ớt. Nếu thật sự đối mặt với hắn, nàng làm sao ngụy trang bản thân, làm sao trở nên kiên cường?
Có câu: “Đời người cũng giống như một ly trà, không thể đắng cả đời người, nhưng cũng phải đắng một lúc”, cuộc đời của nàng cũng chưa tới mức đau tận cam lai!