Khoảng mười phút sau, một con phượng hoàng bay tới. Thân dài khoảng chín mươi mét, đuôi dài tám mươi mét, đôi cánh cũng phải hơn trăm mét, bao phủ cả một góc bầu trời. Trên người nó tỏa ra uy áp của một bậc thánh thú thượng cổ khiến toàn thể ma thú ở đây đều có cảm giác khó thở, tuy nhiên với Kiều Vân thì không cảm nhận được. Trên thân mình nó tỏa ra hỏa diễm cháy rực, không nhìn rõ khuôn mặt nó, chỉ thấy đôi mắt đỏ rực lấp lóe sau đoàn hỏa diễm.
“Đó là... Thánh thú thượng cổ trong truyền thuyết. Cứ tưởng những thứ đó là hư cấu, không ngờ có thực, lại còn ở ngay trước mắt chúng ta”. Một thần thú gần đó kích động thốt lên.
Không khí như bị đốt cháy, cảm giác nhiệt độ tăng thêm vài phần. Nó liếc nhìn xung quanh, sau đó mắt dừng lại phía Kiều Vân, chăm chú nhìn nàng, miệng lẩm bẩm: “Ngươi... ngươi là...”
Tức thì cả đám ma thú đều đưa mắt nhìn chằm chằm phía Kiều Vân. Nàng cứ ngơ ngơ các ngác, chỉ tay lên mặt mình nói: “Nói chuyện với ta à” ?
Đột nhiên cả thân mình phượng hoàng phát ra ánh sáng chói. Theo phản xạ mà tất cả ma thú đều nhắm mắt lại. Thân ảnh phượng hoàn dần dần nhỏ lại nhỏ lại, ánh sáng cũng yếu ớt đi.
“Hóa hình ư” ? Thiên Tuyết Linh cảm thán.
Ánh sát vụt tắt, chỗ phượng hoàng đứng vừa rồi thay thế bằng một thân ảnh nữ tử vô cùng quyến rũ, ước chừng hai mươi tuổi. Khuôn mặt tinh tế vô cùng, mắt phượng, mày ngài, môi đỏ hồng, mái tóc đỏ rực mềm mượt dài đến tận hông, giờ phút này đang tung bay trong gió. Nữ tử ấy khoác trên mình bộ y phục màu đỏ, thân hình khiêu gợi, thấp hơn Kiều Vân nửa cái đầu.
“Khuôn mặt, con mắt ấy, mái tóc đỏ xoăn dài đặc trưng, đôi cánh, khí tức quen thuộc này... Đích thị là... Minh Vương rồi !” Nữ tử ấy thốt lên kinh ngạc, mắt hơi đỏ lên. Không kìm được mà chạy tới, ôm chầm lấy Kiều Vân.
Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc. Thánh thú thượng cổ từ hàng vạn năm về trước quen biết một nữ tử không rõ chủng tộc, điều này thật khó tin. Ngay cả những thần thú khác cũng trố mắt nhìn. Chính Kiều Vân cũng không tin nổi, tưởng chừng như nữ tử trước mặt nhận lầm người, nhưng cái cảm giác quen thuộc, thân thiết nàng cảm nhận được... tuyệt đối không phải nhầm. Bất quá nàng không thể nhớ được, nữ tử này là ai.
“Minh Vương, ngươi quên ta rồi sao ? Hỏa Phượng Hoàng nè ? Nhớ không ? Đã quá lâu rồi ! Sau trận chiến ấy ta tưởng ngươi đã chết, ai ngờ vẫn còn sống”. Nữ tử tự xưng Hỏa Phượng ấy vẫn đang ôm chặt lấy Kiều Vân, bộ dạng nũng nịu như trẻ con.
Hỏa Phượng Hoàng nghe vậy, cảm giác như sét đánh truyền đến bên tai, lùi nhẹ ra đằng sau, cười quái dị, đôi mắt có chút thất thần lại: “Không thể nào ? Sao lại thế được ? Chẳng lẽ... ngươi đã mất sạch kí ức từ lần đó “?
Lấy lại vẻ bình tĩnh, Kiều Vân chậm rãi nói: “Hiện tại trí nhớ ta rất hỗn loạn. Ta phải tìm đủ các bộ phận cơ thể đã bị đánh mất, kí ức mới quay trở về. Ngươi nói trận chiến đó... rốt cục là sao” ?
Nàng ta suy ngẫm một lúc để lục lọi trí nhớ, sau đó kể lại: “Năm ấy ngươi chiến đấu đánh bại đám Hắc thần, một lần nữa phong ấn chúng, tuy nhiên ma lực cạn kiệt. Sau đó nhân loại nhân cơ hội đó tập kích ngươi, ta nghe nói rằng ngươi đã chết, thân thể bị phân ra làm nhiều mảnh, phân tán khắp nơi. Lúc ấy ta định đến hỗ trợ ngươi nhưng quá muộn, chỉ thu được một cánh tay. Sau đó ta vì quá hối hận nên quyết định ẩn cư tại đây, cứ thế ngủ cho đến bây giờ”.
Qua những điều thể hiện trên biểu cảm của Hỏa Phượng Hoàng, Kiều Vân biết rằng nàng không hề nói dối nửa phần, thanh âm còn có sự thương tiếc, buồn rầu. Nàng càng tin tưởng lời nói của bóng ảnh trong tâm trí thêm vài phần, bất quá nàng vẫn chưa thể tin hẳn. Vì những sự việc xảy ra quá sức trùng hợp, rối loạn khiến ngay cả bản thân nàng vẫn không hiểu nổi.
“Khoan ! Ngươi nói thu được một cánh tay. Vậy cánh tay đó đâu” ? Kiều Vân sực nhớ ra liền nói, giọng điệu thập phần khẩn trương. Có cơ hội tìm lại kí ức, đương nhiên phải mau chóng thực hiện, có như vậy đích đến sự thật mới gần hơn. Tuy nhiên cảm giác đau đớn mỗi khi dung nhập một bộ phận cơ thể thật không dễ chịu chút nào.
Hỏa Phượng Hoàng lôi từ trong người ra một cánh tay quỷ, giống hệ với cánh tay phải hiện tại của Kiều Vân. Nhìn thấy thứ đó rốt cục nàng cũng cảm nhận được, khí tức của nàng ở trên đó, đồng thời cánh tay cũng có phản ứng, rung động liên hồi.
“Ta tưởng ngươi cất giấu đi đâu, hóa ra luôn mang theo bên người. Sợ rằng cánh tay ấy bị hỏa diễm của ngươi thiêu rụi mất”. Kiều Vân thở dài nói.
“Không lo đâu. Bởi vì khi ngủ ta hóa thành hình người, có cánh tay của ngươi bên cạnh mới an tâm. Cảm giác như ngươi luôn ở bên cạnh ta, chạm tay vào thân thể ta, rồi chuyện này... chuyện kia... a... ngại quá...hi hi”. Hỏa Phượng Hoàng ôm mặt ửng đỏ, phản ứng như thiếu nữ xấu hổ khi được tỏ tình, chắc chắn đang tưởng tượng một thứ gì đó không tốt đẹp lắm.
Đám ma thú bên ngoài nhìn vào, tất cả đều có chung một suy nghĩ: “Con này bị cuồng dâm sinh hoang tưởng nặng rồi”. Nhưng không ai dám nói ra. Tuy nhiên tiếng bàn luận vẫn rầm rộ khắp nơi.
“Thật sự là thánh thú từ thời thượng cổ. Vị thánh thú này quen biết nữ nhân kia, cảm giác không tầm thường”.
“Qua cách xưng hô trò chuyện, ta đoán họ gặp nhau từ rất lâu rồi. Quen biết với một thánh thú thượng cổ, chỉ có thể là một thánh thú khác thôi”. Từng câu nói suy đoán, nhận định vang lên liên tục. Nhưng họ cũng không đoán ra Kiều Vân là ai, thần thần bí bí, mang lại cho con người ta cảm giác thâm sâu khó lường.
“Ảo tưởng ít thôi, đồ dở hơi”. Kiều Vân trừng mắt quát nhẹ một tiếng. Tức thì Hỏa Phượng Hoàng quay ra đằng sau, lè lưỡi tinh nghịch, bộ dáng ngây thơ vô số tội. Theo linh tính mách bảo, có lẽ Kiều Vân đã từng gặp nàng ta, thậm chí vô cùng thân thiết. Chỉ là không hề nhớ nổi, bởi vì nàng sinh ra và lớn lên ở địa cầu mười bảy năm trời, nay đột ngột quay trở lại đây, người khác cũng khó mà chấp nhận được những gì xảy ra, huống chi là nàng với tâm tính vô cùng kiên định.
Kiều Vân nhận lấy cánh tay, cho nó dung nhập vào tay trái của mình, tức thì cảm giác thống khổ bắt đầu truyền đến. Trán không ngừng đổ mồ hôi, thân thể không thể khống chế nổi mà run nhẹ.
Không gian mơ hồ, cảnh tượng kì dị lại xuất hiện.
Lúc này, trước mắt Kiều Vân, là một nam tử, vô cùng tuấn mỹ, dáng vẻ không khác Kiều vân khi giả nam trang là mấy. Quanh người có một đạo hắc quang vô cùng quỷ dị, nam tử đó giờ phút này không ngừng thở dốc, mồ hôi lấm tấm, hiển nhiên đã mệt mỏi, nhưng khí thế cường mãnh vẫn toát lên mạnh mẽ. Trên tay cầm chiếc thương cổ quái, giờ phút này giống hệt một vị chiến thần.
Bao quanh nam tử ấy, có vô số các tên mặc hắc giáp, khoảng chừng hai ba mươi tên. Kẻ nào cũng vũ khí lăm le, đằng đằng sát khí. Bỗng một trong số chúng cất lên tiếng cười khinh mạn: “Ha ha! Cản trở chúng ta phá hủy tinh cầu này ! Coi như số phận của ngươi đã kết thúc”.