Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới

Chương 6



Trước mắt Kiều Vân lúc này có chỉ có duy nhất một màu đen, giống hệt như lần trước,ngoài bóng tối ra không còn gì khác, nàng lơ lửng trên không, vẫn mơ mơ màng màng.

“Kiều Vân, có vẻ ngươi có một khởi đầu không mấy tốt đẹp nhỉ”?

Từ sâu thẳm trong bóng tối một giọng nói trầm trầm bắt đầu vang lên

Nàng giật mình nhìn quanh, thấy một người toàn thân trùm kín, xung quanh người đó được bao phủ một tầng khí ảo dày đặc, phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt.

"Ngươi là ai"? Nàng khẽ mở miệng.

"Ta chính là kẻ đã mang ngươi trở về thế giới này".

"Khoan đã, trở về là sao"?

"Cái đó ngươi tự tìm hiểu".

"Rốt cục sao ta lại ở đây".

"Để hoàn thành sứ mệnh cao cả ngài ấy giao phó".

"Sứ mệnh gì"?

"Tự tìm hiểu đi, hỏi lắm thế".

"Ơ, không biết thì mới hỏi chứ, ngươi bị ngu à. Thế cơ thể ta lúc đó sao lại đau đớn dữ dội vậy".

"Đi hỏi con rồng ấy, ta lười giải thích lắm. Thôi ta đi ngủ đây, dây dưa với ngươi mệt bỏ xừ".

"Đùa nhau à". Kiều Vân hét to lên, ngồi phắt dậy.

"Hóa ra chỉ là một giấc mơ kì cục, làm mình hoang mang thế không biết". Nàng cảm giác cơ thể vẫn ê ẩm, sức lực hồi phục chậm chạp. Sau khi ổn định tinh thần trong vòng năm giây ngắn ngủi nàng liền quay sang. Đập vào mắt là bộ dạng lôi tha lôi thôi của hai mẹ con họ Thanh và con rồng bẩn bựa, ý nhầm... Bạch Long tỉ tỉ.

Phụ nhân tên Thanh Hằng nằm sấp xuống, một tay đặt phía trước đầu một tay để cạch lưng, giống như tư thể một xác chết nằm sấp, bất động trên giường. Ai lại ngờ rằng một quý bà ba mươi tuổi lại có tư thế ngủ ý chang trẻ con hiếu động, rất chi khó đỡ. Còn Bạch Long thì, nằm cuộn tròn hình con mèo, cái miệng nhỏ nhắm vừa cười vừa chảy nước dãi, nhìn phởn hết sức rồi lẩm bẩm: "Ui cá nướng. Nhiều quá ta ăn không hết đâu. Vậy không khách sáo nữa, măm măm, chẹp chẹp".

Đặt tay che mặt, nàng thầm nghĩ: "Xấu hổ quá, mình quen bọn họ sao"?

"Ơ, tỉ dậy rồi sao". Một giọng nói khàn khàn vang lên, xen lẫn một chút uể oải. Kiều Vân cười mỉm: "Tiểu Nguyệt dậy rồi đấy à, để ta đi kiếm chút gì ăn sáng đã".

Dứt lời, Kiều Vân từ từ đứng dậy khỏi giường, tuy cả người vẫn còn đau nhức nhưng cũng đã không còn gì đáng ngại, đi ra khỏi phòng ngủ. Tiến tới gian bếp rửa qua mặt cho tỉnh táo, nàng chạy ra khỏi cửa, một lần nữa tiến vào khu rừng.

Trên đường đi, nàng đưa mắt ngắm nhìn những đóa hoa đẹp và kì lạ, hái được không ít quả dại ngon miệng bỏ vào hũ đất, thỉnh thoảng thấy vài con huyễn thú kì quặc nhưng mặc kệ chúng. Tiếng nước chảy róc rách không ngừng, từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua bên tai, còn thầm mang theo chút hương hoa cỏ, còn có tiếng chim ca líu lo.

Phong cảnh mỹ lệ, đường đi êm đềm muôn màu sắc hoa lá, không khí trong lành mát mẻ của buổi sớm mai, Kiều Vân cứ thế hưởng thụ. Đột nhiên một con vật giống con nai từ đâu chạy đến nhưng nó to hơn con nai ở Trái Đất nhiều, đứng trước mặt nàng ung dung gặm cỏ non như chỗ không người. Kiều Vân thấy vậy liền muốn bắt con nai làm món thịt cho bữa sáng. Nàng nhanh chóng chạy đến tóm gọn con nai, dùng dây leo có sẵn trong rừng cột nó lại, vác đống hoa quả quay về.

Bước đến gần khu nhà, Kiều Vân nghe thấy có một loạt tiếng bước chân đang đi tới nơi này, xem ra người tới không có ý tốt. Nàng đặt con nai cùng hũ hoa quả xuống, núp sau nhà kho, đảo mắt thăm dò. Tiếng bước chân ngày càng lớn. Chỉ chốc lát sau, một đám người chạy tới bên ngoài hàng rào, nàng hơi nheo mắt, khẽ nhếch môi, dẫn đầu đám người kia... là một con nhóc mười tuổi sao?

Rắc, tiểu cô nương kia đá hàng rào ngổn ngang kia bằng một cước, hàng rào bị một cước giẫm lên đã hoàn toàn vỡ nát nằm trên mặt đất. Cô nhóc đó vô cùng hung hãn đi tới, phía sau còn có sáu, bảy nam nhân đi theo cùng với hai nữ nhân khác, thực lực đều là võ giả cấp 3, cấp 4. Chúng cũng bắt chước tiểu cô nương, đạp hàng rào đi vào.

"Tiểu Phù, ngươi tới đập phá nơi này chưa chán hay sao? Tính hành hạ hai mẹ con ta nữa à"? Phụ nhân ôm bả vai Thanh Nguyệt, trong đôi mắt đều là sự dịu dàng, điềm đạm không có chút bối rối nào, nhìn thẳng vào cô nương vênh váo hung hăng trước mặt này mà hỏi. Dựa theo cách xưng hô của bà thì đây cũng không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, dường như là người quen, hơn nữa xem ra việc cô nương này muốn làm gì với hai mẹ con họ Thanh cũng đã quá rõ ràng rồi.

"Hừ, hôm nay bản cô nương ta rất bực mình, không hiểu tại sao họ lại kêu ta tới mời hai mẹ con phế vật nhà ngươi chứ". Tiểu cô nương kia trả lời, sau đó quay đầu nhìn bốn phía, khi thấy hai gian phòng tranh rách nát thì khoé môi nhếch lên, duỗi tay: "Đập nát tất cả cho ta".

"Thanh Tiểu Phù! Ngươi có bị điên không? Ta và mẹ đã bị đuổi khỏi Thanh gia, chúng ta không nợ gì ngươi, không còn bất cứ quan hệ gì của Thanh gia cả".

Tiều Phù nghe xong thì mặt đỏ lên, quát: "Ta không cần biết, ta thích thì ta tới đập phá chơi thôi. Các người không liên quan gì thì sao mà phụ thân ta lại muốn mời các ngươi đến ngày lễ của Thanh gia được chứ. Xông lên, đập phá hết cho ta".

Theo tiếng hét của Tiểu Phù, mấy võ giả nhanh chóng vọt đến trước gian nhà tranh, cầm lấy vài thứ ném mạnh tới. Kiều Vân thấy nhưng vẫn bình tĩnh quan sát, bởi vì trong đó đã có Bạch Long ở đây rồi.

"Mẹ, vị tỷ tỷ kia..." Sắc mặt Hạ Thanh lại trở nên trắng nhợt, phụ nhân ôm chặt thân thể nhỏ bé của Thanh Nguyệt không để cho nàng lộn xộn, bởi vì họ không thể làm gì cả, chỉ biết đứng nhìn.

"Rầm". Một tiếng nổ lớn phát ra cùng lúc hai tên võ giả bị đánh bay xuống dưới chân Tiểu Phù.

"Đứa nào dám phá giấc ngủ của bà". Giọng nói non nớt vang lên, xem lẫn một chút tức giận. Tất cả mọi người giật mình nhìn qua phía tiếng nổ phát ra. Một nữ tử dáng người nhỏ nhắn xuất hiện từ màn khói, trong đôi mắt ánh lên sắc xanh vô cùng xinh đẹp, đồng tử thẳng trong mắt giãn lớn, hai mắt hệt như mèo trong màn đêm, thể hiện một chút lãnh khốc vô tình.

Đám người kia thấy vậy nhất thời sợ hãi dưới áp lực của Bạch Long. Tiểu Phù cũng run, một đứa nhỏ như vậy làm sao có thể hạ hai tên võ giả cấp ba trong một chiêu được. Nhanh chóng ổn định tinh thần, nha đầu kia lại hét lên:" Không sợ, nó có một mình, chúng ta có tới 9 người, tấn công".

Tiểu Phù vung tay, một luồng thổ nguyên tố màu vàng đã bay về phía Bạch Long, hoá thành một mũi tên muốn đâm thẳng vào người nàng, mấy kẻ kia cũng nhao nhao tiến tới.

Bạch Long hừ lạnh: "Không biết tự lượng sức". Nàng liền giơ tay lên,bàn tay nắm chặt mũi tên, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, rồi bóp nghiến: "Rắc". Trong nháy mắt mũi tên đất bị bóp nát, hoá thành chút bụi tàn, bay theo làn gió.

Lúc này khuôn mặt xinh xắn non nớt lại tràn ngập sát khí, vừa nhìn đã khiến người sợ run người: "Muốn chết đúng không, dám cả gan phá giấc ngủ của bà. Tới đây phá hoại có mục đích gì, khai mau"?

Tiếng nói lanh lảnh vừa vang lên, Tiểu Phù và những hạ nhân còn lại của Thanh gia cũng không dám nói lời nào, cả người không ngừng run lên.

"Ta... ta... chỉ đến... mời họ tham dự lễ của Thanh gia thôi..." Tiểu Phù run run nói lắp ba lắp bắp, từ trong người rút lá thư màu trắng bỏ xuống đất. Đột nhiên Bạch Long quát lên, làm rung động cả một khu vực: "CÚT ĐI! ĐỪNG ĐỂ TA THẤY MẶT CÁC NGƯỜI THÊM MỘT LẦN NỮA".

Bọn người kia nghe vậy cuống cuồng mò dậy, ba chân bốn cẳng chạy mất tăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.