Sân thi đấu được thiết kế vô cùng lớn, rộng lớn tới mức có thể chứa được tới năm ngàn người, có hình vuông, bên dưới lát hắc thạch cứng cáp.
Quảng trường lúc này chật kín người, hầu như mọi chỗ ngồi đều bị chiếm cứ. Biển người đông đến hoa mắt, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Bất quá có mười ba khu vực đặc biệt trống không, những khu vực ấy dành cho các hội pháp sư trong Hoàng thành phân phó. Khu cao nhất đương nhiên dành cho những người cao cấp của Hoàng gia, một số lão quái vật ẩn tu,… các khu còn lại thấp hơn, trước mỗi khu đều khắc tên hội, hội nào có tên ở đâu sẽ ngồi ở đó. Một vài hội cũng sớm đã có mặt. Có cả chín hội pháp sư, tính cả hội của Kiều Vân nữa là mười, hai khu còn lại dành cho một số học viên cao cấp, giáo sư, giáo viên của học viện ma pháp sư Cổ Viêm.
Nhóm của Kiều Vân cư nhiên là ở khu vực Huyết Nhãn, gây không ít sự chú ý của khán giả, chủ yếu là bởi vì… nam thanh nữ tú nhiều, cơ mà đa số toàn hài tử. Họ không tránh khỏi được sự soi mói bởi người khác.
“Này, đó là hội Huyết Nhãn, mới lập được hai năm nay thì phải”.
“Trông toàn nữ nhân với hài tử thế kia, không biết đánh đấm ra sao”.
“Không quan tâm lắm, nhưng mà toàn mỹ nữ a”.
“Ước gì ta vào hội của họ, ngày ngày ngắm nhìn mỹ nữ cũng hạnh phúc rồi”.
Mấy hội lâu đời khác cũng để ý tới hội của nàng, những hội viên trong mắt không khỏi ánh lên sự khinh thường. Một nữ hội viên, dung nhan cũng được coi là mỹ lệ, mặc hoàng y, trên ngực đeo huy hiệu con nhện màu vàng, hiển nhiên thuộc hội Thổ Chu bĩu môi: “Hừ! Cái hội vớ vẩn yếu ớt ấy mà cũng dám tới đây. Không biết làm sao mà được phép lập nhỉ?”
Vài tên hội viên khác cũng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng. Chắc mấy lão ở Hoàng cung có vấn đề về não thật rồi mới đi chấp nhận sự thành lập của các hội ấy. Nhưng mà nhìn hội trưởng cùng mấy thành viên khác kìa, chao ôi toàn cực phẩm của cực phẩm”.
Hoa hội trưởng nhìn về phía Kiều Vân, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn hơi ngưng trọng, vội nói, thanh âm mang khí thế cường giả trấn áp đám hội viên không biết trời cao đất dày: “Các ngươi im hết cho ta! Một lũ ngu ngốc này! Đừng có dại mà chọc vào họ. Ta cảm thấy riêng ả hội trưởng cũng có mấy ả khác thực lực không dưới ta, thậm chí còn hơn ta vài bậc”.
Nói đến đây đám hội viên im bặt, lạnh toát sống lưng. Cái hội bọn chúng khinh thường lại khiến Hoa hội trưởng cao ngạo này cũng phải khiêm nhường, đủ hiểu họ bá đạo đến chừng nào, bất quá vẫn cứ liếc mắt nhìn về phía họ.
Ngoài ra mấy lão quái vật khác cũng thầm kinh hãi, thực lực của hội trưởng hội Huyết Nhãn thâm sâu khó dò, chỉ tặc lưỡi lắc đầu nguây nguẩy, xem ra Kiều Vân còn mạnh hơn mấy lão ấy. Tuy nhiên mấy hội viên không cảm giác được điều ấy, vẫn không ngừng đưa những ánh mắt khinh miệt Huyết Nhãn hội.
Liên tục đón nhận những ánh mắt khinh thường ấy, Bạch Long tâm tính nóng nảy phát nộ, chửi thầm: “Mấy tên tiểu bối đáng ghét, dám khinh thường chúng ta”.
“Bỏ đi, chấp nhặt gì chúng. Bây giờ đánh bọn chúng há chúng ta lại là những kẻ chuyên ăn hiếp tiểu bối sao”. Lam Phong lạnh băng nói. Mấy bà lão này trông ngoại hình như mười chín đôi mươi, nhưng kì thực lại là ma thú sống tới vài ngàn năm rồi, nói vậy cũng đúng nhưng mà dễ gây hiểu nhầm đối với đám trẻ.
“Chào hội trưởng, chúng tôi đến làm quen”. Một nam tử khoảng chừng mười sáu tuổi, mái tóc hồng đào dựng lên như chôm chôm vẫy tay cười. Trên người chỉ mặc quần ống rộng, để lộ thân hình rắn chắc do luyện thể mà thành, cổ quấn một chiếc khăn quàng trắng. Khuôn mặt khá tuấn tú, luôn cười trông vẻ rất thân thiện. Trên vai trái còn xăm một hình xăm kì cục như đuôi cá heo. Bay quanh nam tử đó là một con mèo xanh có đôi cánh trắng nhỏ sau lưng, con mèo đó mở miệng nói: “Xin chào”.
Đằng sau còn dẫn theo mười mấy người khác nữa, dẫn đầu chính là một lão nhân lùn tịt mặc thanh y, cao chừng một mét. Khuôn mặt già nua, râu, tóc, lông mày bạc trắng cả, cái miệng rộng, lộ rõ sự thần bí.
Nữ tử mặc bạch ngân giáp đằng sau vội cốc đầu hắn một cái “bốp” thật lớn. Nữ tử này có mái tóc thẳng đỏ rực, diễm lệ nhưng nghiêm nghị, không hề giống với loại tiểu thư cao ngạo lạnh lùng. Nàng ta trách mắng: “Gặp hội trưởng của hội khác mà xưng hô như bạn vậy hả?” Rồi nàng quay ra thi lễ với Kiều Vân: “Chào hội trưởng, chúng tôi đến là muốn gặp gỡ một chút”.
Kiều Vân xua tay tỏ vẻ không cần câu nệ lễ tiết, nàng hướng mắt xuống lão nhân, trịnh trọng nói: “Vị này chắc là hội trưởng hội Tiên Vĩ. Hân hạnh được gặp mặt, tiểu nữ tên Kiều Vân, hội trưởng hội Huyết Nhãn”.
Lão nhân mắt híp thành hình vòng cung cười ha hả, trông như hài tử: “Kiều hội trưởng không cần đa lễ, chúng ta đến chỉ mục đích thăm hỏi, buôn chuyện chút thôi. Ta là Ma Cao, gọi Ma hội trưởng là được, còn cái tên tiểu quỷ đầu chôm chôm là Hỏa Long, cái đứa mặc bạch ngân giáp là Mạc Thiên Xích, mấy đứa còn lại thì để chúng nó tự giới thiệu”.
Nhận ra đối phương không hề có địch ý, Kiều Vân cười khách khí: “Vậy thì chúng ta ngồi xuống cùng nói chuyện. Này mấy đứa, ra chơi với các ca ca tỷ tỷ hội Tiên Vĩ này”.
Thiên Tuyết Linh ở gần đó nhất, trên đầu có Tuyết Cầu Bảo Bảo tọa trấn, mắt to tròn long lanh híp lại, cái lưỡi to khẽ lè ra vô cùng đáng yêu, cùng với sự dễ thương của Thiên Tuyết Linh quả thực giống hệ các vưu vật điên đảo chúng sinh, đặc biệt là nữ nhân. Nha đầu này nhìn vào đống chìa khóa trên tay nữ tử tóc vàng, mặc hoàng y xinh đẹp, gợi cảm của nhóm Tiên Vĩ, mắt lóe tinh quang, vội chạy đến bên cạnh nữ tử đó nói: “A, đó là chìa khóa của triệu hồi sư, nhiều ghê ha, còn lấp lánh màu vàng nữa. Ta là Thiên Tuyết Linh, tỷ cho ta xem chút đi”.
Nguyên lai hài tử này rất hứng thú với triệu hồi sư. Tuy rằng Thanh Nguyệt là triệu hồi sư nhưng chỉ có một chìa khóa là Độc Giác Thiên Kim Xà, bây giờ thấy nữ tử tóc vàng có tới mười mấy chìa không khỏi vui mừng mà lăng xăng chạy đến làm quen, cứ như người một nhà.
Nữ tử ấy không biểu nhiện khó chịu gì mà chỉ cười nhẹ, người hơi cúi xuống, lấy chùm chìa khóa đưa cho Thiên Tuyết Linh nói: “Ta là Mộng Thi, muội chỉ cần truyền ma lực vào và hô xuất hiện đi, ma thú của ta là hiện liền”.
Mộng Thi nhìn trên đỉnh đầu của Thiên Tuyết Linh, hô lên kinh ngạc: “A! Đây là Tuyết Cầu Bảo Bảo ư? Ta tưởng to lớn lắm chứ, hóa ra chỉ một cục tròn ủng thế này thôi à? Dễ thương ghê! À, cho ta sờ nó một chút được không?”
Thiên Tuyết Linh gật đầu, Mộng Thi liền bế Tuyết Cầu Bảo Bảo trong lòng bàn tay, không ngừng cọ cọ lớp lông mềm mại của nó vào má, biểu cảm rất ư là hạnh phúc. Thiên Tuyết Linh cầm giơ một chiếc chìa khóa vàng, ma lực khẽ động, hô to: “Xuất hiện đi, ma thú của ta”.
Chiếc chìa khóa phát ra quang mang màu vàng, từ trong đó xuất hiện một nữ tử tóc hồng ngắn, mặc y phục hầu gái, dung nhan xinh đẹp tú lệ, hai bên tay đeo sợi xích bị đứt. Nàng ta khom mình: “Xử Nữ đã có mặt, xin chủ nhân trừng phạt”.
Thiên Tuyết Linh cười tít mắt: “Tỷ tỷ này thú vị quá, vừa xuất hiện đã đòi chủ nhân trừng phạt. Ha ha”.
Xử Nữ quay ra nhìn Mộng Thi, môi hơi mím, hiện lên vẻ tang thương: “Chẳng lẽ chủ nhân rời bỏ ta rồi sao? Đừng đi mà, xin hãy trừng phạt hầu gái yếu kém này đi ạ. Chủ nhân muốn dùng gì? Nến? Roi da… hay là…”
Mộng Thi đỏ mặt xấu hổ, vội quát: “Trời ạ! Ta chỉ cho nữ hài đó mượn một lát thôi mà. Dừng ngay cái cách nói gây hiểu nhầm ấy đi”.
“Ha ha…” Mọi người không nhịn được bật cười. Liếc nhìn cảnh vui đùa thế này, Kiều Vân không khỏi cảm thán: “Ta thấy hội viên của Ma hội trưởng cũng thật tốt nha”.
Ma Cao gật gật cái đầu: “Đương nhiên, chúng giống như những đứa con của ta vậy, phải tốt chứ”.
“Trông ai cũng giống như đã từng trải, tựa hồ xảy ra không ít sự việc, nhưng mà vẫn vô tư vô lại thế kia, thật khâm phục mà”. Nàng cảm thán.
Ma Cao thở dài một tiếng, thanh âm mang chút buồn phiền, giống như đang có nhiều tâm sự: “Từng trải gì chứ? Đó cũng chỉ là thử thách trên con đường trưởng thành của chúng. Bọn ta cũng chỉ là những người có nhiệm vụ dạy dỗ, dẫn dắt chúng thôi. Đến khi chúng thực sự trưởng thành, chúng cũng sẽ rời bỏ ta mà đi. Ai da! Thật bi thương mà”.
“Hmm, vậy à”. Nghe Ma Cao nói vậy, Kiều Vân hơi trầm ngâm, dường như nàng đang suy nghĩ về thứ gì đó, bỗng nhiên hàng loạt tiếng pháo nổ vang. Ma hội trưởng giật mình, vội nói quay ra nói: “Này mấy đứa kia, đại hội sắp bắt đầu rồi. Trở về chỗ của chúng ta thôi nào”.
Nói rồi Ma hội trưởng ôm quyền với Kiều Vân: “Tạm biệt, hi vọng biểu hiện của mấy đứa thật xuất sắc, đến lúc tranh dành hội pháp sư đứng đầu thì đấu với chúng ta nhé”.
Nàng cũng ôm quyền thi lễ với Ma hội trưởng: “Hẹn gặp ở trên đấu trường”.
Sau khi hội Tiên Vĩ đi khỏi, Kiều Vân mới thở phào. Nàng cứ tưởng Tiên Vĩ hội cũng giống bao hội khác, kiêu ngạo tự tại, đến kiếm cớ gây sự, ai dè chỉ đơn giản đến làm quen. Trông họ vô cùng thân thiện, không có nửa điểm địch ý, đồng thời nàng cũng sinh ra hảo cảm đối với hội này.
“Chào mừng mọi người đến với ngày tỉ thí để chọn ra đệ nhất hội pháp sư của Hoàng thành chỉ tổ chức ba năm một lần. Phương phát quyết đấu năm nay sẽ có nhiều điểm khác biệt, tính thứ thách hơn hẳn các lần trước. Nào, xin mời các hội trưởng của từng hội đưa ra năm thành viên thi đấu chính thức, và năm thành viên dự bị”. Thanh âm của lão trọng tài đứng trên đấu trường vang vọng khắp quảng trường rộng lớn, đó là nhờ một loại ma khí với khả năng khuếch đại âm thanh, cho dù người ở phía cuối của quảng trường vẫn có thể nghe được.