“Cốp!” Hai tiếng va đập thanh thúy vang lên, tức thời Lâm Vương cùng Hỏa Long hai tay ôm đỉnh đầu, quay lại hung hăng trừng mắt nhìn hai nữ tử Dạ Tử Hàn và Mạc Thiên Xích. Hiển nhiên là vừa bị hai cô nàng này giáu huấn bằng cách cốc vào đầu.
“Hừ, không lằng nhằng nữa. Chúng ta lên, ta phải giáo huấn tên tiểu tử hỗn xược này”. Hỏa Long gầm gào nói với bốn người đằng sau, bộ dáng rất khẩn trương.
“Tưởng ta sợ à đồ hỏa trùng bựa đị. Ngon ăn thì nhào vô! Mọi người đâu, xung phong, cướp sạch điểm của hộ nào”. Lâm Vương không chịu kém cạnh, cũng ra hiệu mọi người nhào lên. Thiên Tuyết Linh, Lâm Thiên cũng phụ họa theo, giơ nắm đấm nhỏ nhao nhao tiến tới.
“Tên nhóc này…” Mặc Kì cứng họng, vốn dĩ là nàng dẫn dắt cả bốn người, ai dè ba cái đứa háo thắng chuẩn bị xung đột. Cũng mặc kệ mà chuẩn bị chiến đấu.
Lâm Vương xông lên đầu tiên, hai tay bốc hỏa, phóng phía Hỏa Long hai luồng hỏa diễm cháy rực, nhất thời không khí nóng lên vài phần.
Hỏa Long đứng im, miệng cười đắc ý mấy tiếng sau đó mở rộng ra, toàn bộ hỏa diễm theo đó mà chui vào miệng hắn. Cả đoàn hỏa diễm dài mười mấy mét phút chốc bị nuốt sạch.
Cả bọn Mặc Kì, Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn trợn mắt há hốc mồm, mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc. Thiên Tuyết Linh đứng ngoài chỉ chỏ Hỏa Long, cười thích thú.
“Há há! Lửa của nhóc ngon lắm đấy, bảy năm biệt tích giờ mới được ăn lửa”. Hỏa Long cười thích thú, nhất thời sắc mặt Lâm Vương tối sầm lại.
Mộng Thi thấy bốn người ngạc nhiên đến thế, chỉ mỉm cười giải thích: “Ngạc nhiên lắm đúng không? Lần đầu gặp ta cũng kinh ngạc lắm. Hình như hắn thừa hưởng sức mạnh của Hỏa Long, gọi là Sát Long Nhân gì gì đó… chắc là thế. Bẩm sinh có thể hấp thụ lửa, dùng lửa để tăng cường ma lực trong cơ thể, hoặc bổ sung ma khí”.
“Ra là thế”. Năm người khẽ gật đầu tán thưởng. Kiều Vân cũng kinh ngạc, không ngờ có cả cái thể loại này nữa.
Bạch Long ngồi cạch cả kinh, miệng lẩm bẩm, thanh âm tuy nhỏ nhưng Kiều Vân vẫn nghe thấy được: “Của tên Hỏa Long đó sao, cái lão vương bát đản ấy đã có người truyền thừa rồi”.
Tức thì Kiều Vân quay sang hỏi: “Đó là cái gì? Sát Long Nhân ấy”.
Bạch Long suy tư một chút, sau đó trịnh trọng giải thích: “Đó là một dạng nhận truyền thừa của Long tộc. Ngươi nên biết, Long tộc huyết mạch thuần chính vốn vô cùng cường đại, khác với long tộc có một tia huyết mạch. Nhân loại không thể làm gì được chúng ta, dù có mạnh đến đâu chăng nữa. Nhưng con người có thể nhận truyền thừa của Long tộc, trở thành Sát Long Nhân, có khả năng sử dụng sức mạnh để diệt rồng. Những người như thế này, đầu tiên là có khả năng hấp thu sức mạnh nguyên tố đồng dạng thành của mình, cường đại hơn có thể mọc ra Long lân, tăng khả năng phòng ngự, lưng mọc Long dực, có thể phi hành. Trở thành kẻ mạnh chân chính, có thể trực tiếp long hóa, biến thành long tộc chân chính. Bất quá việc này chỉ có đỉnh cấp cường giả Long tộc mới làm được, ngoài ra Long tộc vốn cao ngạo nên ít khi truyền cho người khác. Số lượng Sát Long Nhân trên tinh cầu này hiện tạicũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay”.
“Cái năng lực thật bá đạo nha. Thế ngươi có tính làm thế không?” Kiều Vân gật đầu tỏ vẻ đã minh bạch, sau đó lại hỏi tiếp.
“Đương nhiên không”. Bạch Long kiên định nói.
Lúc này năm người trong khu rừng cũng đã minh bạch tại sao Hỏa Long lại ăn được lửa. Lâm Vương cảm thấy bất lợi, quay sang bảo Lâm Thiên: “Ngươi đánh với hắn đi, cái tên thích ở trần kia để ta”.
Lâm Thiên giơ ngón cái lên nói: “Được, làm thế đi”.
Hai người không hẹn cùng xông lên, Lâm Vương xuất hỏa diễm hướng Cô Liễu đánh tới. Hỏa quyền bộc phát, uy lực cường đại.
“Băng tạo. Khiên!”Cô Liễu đan ngón tay, hàn khí tụ tập, thoáng chốc một cái khiên băng sừng sững xuất hiện trước mặt, cao ba mét, dày một mét, trông vô cùng kiên cố.
Hỏa quyền va chạm trực tiếp với khiên băng, tại thành thanh âm “xì xèo” do băng tiếp xúc với lửa tan chảy. Tiếng ”rắc rắc” cũng từ đó vang lên, khiên băng nứt dần sau đó vỡ toang.
Cô Liễu sắc mặt biến đổi trong thoáng chốc, sau đó liền ngưng trọng lại, nghiêm túc hẳn lên. Lửa trên tay Lâm Vương yếu đến đáng thương, định tung quyền vào mặt Cô Liễu nhưng hắn nhanh chóng né sang bên. Vung tay xuống gần bụng Lâm Vương, hàn khí tích tụ, miệng hô: “Băng tạo. Búa”.
Kể thì dài dòng nhưng chỉ xảy ra trong thoáng chốc. Một cây búa băng xuất hiện trên tay Cô Liễu, vung một búa vào bụng Lâm Vương. Hài tử này liền khinh hãi, nhưng kinh nghiệm huấn luyện của Kiều Vân đâu phải đơn giản như thế. Lâm Vương dùng ma lực nguyên tố chuyển đến vùng bụng.
“Bốp”. Lâm Vương bị đánh xa hơn hai mươi mét, lăn lộn năm sáu vòng, bụi bay mịt mù hỗn loạn. Hài tử này mau chóng đứng dậy, lau đi vết máu nhỏ trên miệng rồi nói: “Mạnh lắm đấy”.
Cô Liễu cũng cười đáp lại: “Không tệ, không ngờ một hài tử 8 tuổi mà nhục thể cùng kĩ thuật chiến đấu nhuần nhuyễn như vậy, từ đầu ta đã dánh nghiêm túc mà xém ăn đòn”.
Lâm Vương không nói gì nữa, ma lực thúc động, hỏa diễm bừng cháy phía hạ thân, chân hơi nhún. Miệng hô: “Thần Vân Hỏa Cước”.
Tức thời mượn lực đất nhảy vọt tới, giơ cước theo tư thế song phi, hỏa diễm cháy rực, bay với tộc độ cực kì nhanh trông giống như một quả cầu lửa nóng bỏng, uy lực phát ra vô cùng cường hãn.
Cô Liễu cười lạnh, vệt xăm nhỏ kì quái màu đen bành trướng, lan khắp cánh tay phải, che kín một nửa người. Tà khí ngút trời, lẩm bẩm nói: “Chân băng tuy mạnh, nhưng không bằng chân băng bị vấy bẩn bởi tà ma. Hắc Băng Sát Ma Thần”.
Trên cánh tay đầy hoa văn kì quái màu đen, hàn băng bùng phát, một cơn lốc màu đen nhỏ xuất hiện từ đỉnh quyền, sau đó dần dần bành trướng, dài tới bốn mét. Hóa thành hắc lốc khổng lồ, trong cơn lốc băng tuyết màu đen liên tục vận chuyển, kinh nhân vô cùng
Cô Liễu xuất quyền, phá không đấm tới, tỏa uy áp mạnh mẽ. Hai chiêu thức tối hậu được tung ra, va chạm nhau kịch liệt. Tuy nhiên, Lâm Vương có vẻ yếu thế hơn, do tu vi thấp hơn, với lại dù được tập luyện thì kinh nghiệm chiến đấu còn quá ít, căn bản không thể so sánh với Cổ Liễu ngày đêm đánh đấm được.
Lâm Thiên sau khi tạo ra mấy trăm mũi tên băng xé gió tấn công Hỏa Long, liền trực tiếp bị hắn há mồm phun từng đoàn hỏa diễm khiến tên băng tan chảy, hóa thành hơi nước.
Hỏa Long nhanh chóng lao tới, mỗi quyền cước tung ra đều có hình dạng như đầu rồng, phát ra tiếng long ngâm hùng hồn. Hỏa Long dực, Hỏa Long quyền, Hỏa Long cước, Hỏa Long hống,… toàn bộ chiêu thức đều có chữ hỏa long, thật là vi diệu.
Những chiêu này mạnh mẽ vô cùng, khiến cho Lâm Thiên bị động phòng thủ. Tâm sinh ra đã cao ngạo, bị động như vậy cũng không phải cách hay. Lâm Thiên liền thi triển chiêu thức khác, miệng niệm chú ngữ, hai tay kết đan xen vào nhau, sau đó hô: “Đại Hồng Thủy”.
Tức thời từ trong hư không, bỗng xuất hiện một cơn sóng lớn khổng lồ ngay trước mặt Lâm Thiên. Cơn sóng này lao nhanh về phía Hỏa Long, trông giống hệt một đầu Thủy Mãng, hung hăng cắn tới.
Hỏa Long cảm thấy không ổn, liền lui sang bên trái, nhưng cơn sóng dường như có linh tính, bẻ khúc trong không khí tiếp tục lao về phía hắn. Hắn đành đứng lại, nghiến răng ken két, dị hỏa bùng phát, mái tóc chôm chôm màu hồng đào dựng ngược lên, trán nổi gân xanh.
“Ma kĩ không tồi, chắc phải đến cửu cấp. Gần như ngang với chúng ta rồi. Ép ta phải dùng sát chiêu, mấy đứa các ngươi bá đạo lắm. Sát Long Bí Thuật Tối Thượng! Vĩnh Hằng Hỏa Long Ảnh!”
Hỏa Long cười thích thú, lâu lắm mới có cơ hội giao thủ cùng kẻ khác, đương nhiên phải hưng phấn. Hỏa diễm từ thân thể hắn bốc lên ngùn ngụt, dần hóa thành một đầu hỏa long khủng bố. Đầu hỏa long này gầm một tiếng kinh thiên, rồi phóng về phía cơn sóng thần.
Mà bên này cũng không chịu kém cạnh, cô gái tóc bạch kim kia tên Tử Mi, sức mạnh ám hệ. Dùng chiêu thức hóa quỷ, khuôn mặt hiền từ luôn tươi cười thay đổi bằng biểu cảm lạnh nhạt lãnh khốc, từ trên trán có một vệt đen kéo xuống, trông như sắp bị nứt. Đầu mọc hai sừng, sau lưng mọc đôi cánh dơi và đuôi.
Đây là một dạng ma kĩ kì quái của ám hệ, hóa quỷ này giúp cho tốc độ, năng lực chiến đấu của người thi triển tăng mạnh gấp mấy lần. Lao nhanh hướng Thiên Tuyết Linh động thủ, để lại trên không một tia như điện xẹt. Bởi nàng biết Thiên Tuyết Linh trông tươi cười nhây nhây lại có tu vi mạnh nhất nhóm, ngang bằng với nàng.
Thiên Tuyết Linh thần sắc hơi ngưng trọng: “Tỷ tỷ hóa quỷ, ta cũng hóa quỷ được”.
Dứt lời, ma khí cùng bạch khí đều bùng phát. Nửa thân bên trái phát ra hắc khí u ám, lạnh lẽo, không gian nửa bên đó tối hẳn đi, chiếc cánh đen đồng thời xuất hiện. Nửa thân phải phát ra bạch quang thánh khiết tựa thiên sứ, không gian bên đó lấp lánh ánh quang, lưng mọc chiếc cánh trắng muốt, cao quý như không thuộc về nhân gian. Khí thế hùng mạnh, tựa như ma thần cái thế.
Mọi người đồng thời ngạc nhiên về sự biến đổi này, Thiên Tuyết Linh tốc độ chỉ có ngang hoặc hơn chứ không hề kém, thực lực tăng mạnh. Hai người đối chiến, trong vòng vài giây ngắn ngủi đã đấu liên tục mấy chục chiêu.
Dạ Tử Hàn, Mặc Kì đồng thời xuất thủ đối phó Mạc Thiên Xích, Mộng Thi triệu hồi ma thú hỗ trợ đằng sau. Ma thú của Mộng Thi có chút kì cục, tên giống hệt tên mười hai chòm sao hoàng đạo. Xử Nữ tóc hồng, mặc đồ hầu gái, nhân mã trùm bộ quần áo giả ngựa trên người, tay cầm cung gỗ, Kim Ngưu to lớn, vác chiếc rìu khổng lồ, tuy nhiên biểu hiện giống hệt dâm tặc.
Mạc Thiên Xích không hổ một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất Hoàng thành, thực lực kim hệ khỏi bàn cãi. Khoác trên mình một giáp bạch ngân, đằng sau là đôi cánh trắng bay trên không như thiên sứ, cầm song kiếm lao đến. Trên bầu trời ngập tràn kiếm ảnh.