Chỉ thấy từ phía xa có một điểm sáng kéo dài như lưu tinh, tiếp cận gần lại mới biết đó là một nữ tử, dung mạo thanh tú, ngũ quan tinh xảo. Làn da trắng nõn nom mềm mại vô cùng, thanh y phiêu dật, quả thực giống tiên tử hạ phàm.
Nữ tử này vừa đến, ba tên Thiên Hoàng đôi mày hơi nhíu, sắc mặt có chút khó coi, vì chúng cảm nhận được nữ tử này thực lực không hề kém bọn chúng bao nhiêu. Nàng trừng mắt nhìn chúng, đồng thời dừng ánh mắt trên người Kiều Vân, kinh hô, thanh âm có chút nghẹn ngào và hơi run: “Minh… Minh Vương… ngài… sống lại rồi ư?”
Kiều Vân đối với những chuyện xảy ra cảm thấy khó hiểu vô cùng. Nàng là Kiều Vân, cứ bị mấy người kì quặc gọi cái gì mà Minh Vương, xong rồi đến Ma Đế. Lại còn gọi bằng toàn mấy cái tên hắc ám, bộ ta giống ma nữ ăn thịt hút máu trẻ con lắm à? Mà cái tên Minh vương là ai cơ chứ? Giống ta lắm sao? Mặc dù có cảm giác quen quen nhưng tuyệt đối chưa gặp bao giờ. Nàng đáp lại: “Chúng ta quen nhau à? Ta là Kiều Vân chứ không phải Minh Vương, ngươi nhầm người rồi”.
Nữ tử kia sửng sốt một hồi, sau đó ảm đạm nói: “Vậy là ký ức chưa trở lại rồi. Nô tì bái kiến chủ nhân”.
“Nô tì? Chủ nhân? Ngươi nói cái gì thế?” Kiều Vân khó hiểu nói. Tự dưng lòi đâu ra một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần xưng hô chủ nhân nô tì. Loại cảm giác này đương nhiên thích thú, có ai trên đời mà không thích cái đẹp cơ chứ. Nhưng mà chưa bao giờ gặp nhau mà tiến triển tới mức này thì thật… kì quái!
“Mặc dù ngài mất kí ức nhưng vẫn là chủ nhân của chúng ta, bây giờ không tiện giải thích. Phải sát tử hết bọn thiên nhân kia đã, chúng ta từ trước đến nay có mối thù không đội trời chung với chúng, cả ngài cũng thế”. Nữ tử tên Lam Hi kia đáp, có thể nhìn ra lời nói có vài phần kính ý.
Kiều Vân gật đầu, chuyện gì cũng phải từ từ tìm hiểu. Mặc dù quanh nàng có hàng tá câu hỏi tại sao nhưng giờ chưa phải lúc, điều tất yếu là phải báo thù cho Thiên Tuyết Linh.
Nàng không nói không rằng, khí thế bùng phát, lạnh lẽo nhìn ba kẻ ngạo nghễ đứng trên không. Kiều Vân phẩy tay một cái, đột nhiên có ngàn vạn đóa hoa hồng nở ra trên không trung bao bọc ba tên thiên thần. Những đóa hoa kia toàn bộ đều màu đen, xoay tròn theo một quỹ đạo nhất định, toàn bộ không trung biến thành một biển hoa tươi.
Những cánh hoa màu đen bay rợp trời, đừng tưởng trông cánh hoa mềm mại kì dị kia mà khinh thường. Mỗi một cánh hoa đều giống như một thanh kiếm sắc lẹm, cắt vào hư không, vũ động liên tục thành một lốc xoáy với uy lực cường đại.
Đây là một chiêu số trong bộ ma kĩ Ám Tu La nàng từng đọc. Theo cuốn sách đó viết thì bộ ma kĩ này rất quỷ dị, học vô cùng khó, nhưng Kiều Vân chẳng cần tốn sức, đọc lướt qua là xài được. Nàng cảm giác nàng với bộ ma kĩ này có mối liên hệ nhất định, thực lực càng tăng thì uy lực càng lớn.
Sát khí tinh thuần của cơn lốc tản ra, ba tên Thiên Hoàng lúc này sắc mặt đại biến, vội vàng dùng ma khí hộ thân, chống đỡ lại lực lượng khủng bố kia.
Đồng thời Lam Hi và Ma Cao cũng xuất thủ. Lam Hi phát động ma lực, một luồng hỏa nguyên tố hung hăng phun vào phía ba tên thiên thần đang bị vây khốn trong cơn lốc hoa hồng của Kiều Vân. Hỏa diễm cuốn vào cơn lốc, đốt cháy không khí, chẳng mấy chốc hóa thành vòi rồng lửa khủng khiếp. Điều kì lạ là, những cánh hoa đối diện với hỏa diễm nóng rực kia lại không mảy may bốc cháy.
Lực lượng quá cường đại, không gian xung quanh vòi rồng lửa kia nứt toác liên tục, bên trong vết rách không gian chỉ có một màu tối đen như mực với lực hút cực lớn. Cho dù là siêu cấp cường giả, bị kéo vào không gian nứt vỡ thì cũng chỉ có một con đường đó là thân thể, linh hồn bị xé nát, hóa thành hư vô.
Ma Cao vươn hai cánh tay khổng lồ, hai tay chứa hai cột sáng bạch sắc đâm thẳng tới. Ba thiên thần tám cánh lúc này chật vật đến cực điểm, màng chắn năng lượng dần dần xuất hiện vài vết nứt, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi hột, sắc mặt hơi tái đi.
Trong lúc đó những người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông. Mấy người trẻ tuổi kia thương tổn khá nặng, Ma Cao cho họ uống đan dược hồi phục, sau đó bảo họ quay lại dặn hội không được lại gần nơi này. Bất quá hai tồn tại ở trạng thái linh hồn là Hồ Ngân cùng nữ tử tóc vàng kia không nghe mà mò tới, trôi nổi trên không quan sát.
Nam tử tuấn mĩ kia luôn giữ phong thái tao nhã không nhịn được mà chửi thô tục: “Con bà nó chứ! Tưởng có một kẻ cấp Thiên Hoàng ai ngờ lại lòi đâu ra thêm hai kẻ nữa thực lực không hề kém chút nào. Khốn nạn thật! Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây”.
“Tình thế của chúng ta vô cùng bất lợi. Tuy nhiên ba tên Thiên sứ còn sống đã đem được Thần ma chi tâm lên thiên giới qua cánh cổng không gian rồi, gần như là đã hoàn thành kế hoạch”. Nam tử bạch ngân giáp nói.
Nữ tử kia gào lên: “Hoàn thành thì sao chứ? Không còn mạng thì hoàn thành bằng niềm tin à?”
“Không phải lo, trước mắt tìm cách thoát khốn đã. Có thể bạo phát sức mạnh để tìm lỗ hổng nhưng… sẽ dẫn đến thiên phạt”. Nam tử bạch ngân giáp lời vừa dứt, hai kẻ kia gật đầu, chuẩn bị tập trung sức mạnh.
“Ha ha… Chỉ là một ả Ma Đế đã mất đi sức mạnh cùng ký ức và hai tên Thiên Hoàng không hơn không kém, vậy mà giám vây khốn người của ta”.
Một tiếng cười nhạt vang vọng bầu trời. Không gian trước mặt ba tên Thiên thần vặn xoắn lại, sau đó từ không gian ấy có một thân ảnh chầm chậm bước ra. Nhất thời luồng khí tức thần thánh bùng phát làm thiên địa biến sắc, luồng áp lực vô hình này làm cho người ta có cảm giác muốn sùng bái.
Kiều Vân, Ma Cao, Lam Hi sắc mặt khẽ đổi, khí tức của tên này phải gọi là cực kì mạnh, mạnh hơn nhiều so với ba người. Thân ảnh đó mặc y phục màu trắng, mái tóc màu xanh, da trắng nõn như trẻ con. Sau lưng hắn chính là năm cặp cánh trắng muốt.
Kẻ này vừa xuất hiện, hắn tập trung ma lực, đánh thẳng vào vòi rồng lửa. Vòi rồng lửa giống như bị đóng băng, đột nhiên ngừng lại, sau đó vỡ toang thành vô số mảnh thủy tinh nhỏ sáng lấp lánh dưới sự kinh hô của tất cả mọi người.
“Không… thể…” Kiều Vân lắp bắp nói, đờ đẫn nhìn khung cảnh trước mặt. Hai người kia cũng biểu cảm khó coi vô cùng. Dưới cơn vòi rồng lửa ấy thì cả một đại đế quốc rộng lớn còn bị san bằng, vậy mà từ đâu chui ra tên thiên thần mười cánh vung tay cái là đã phá hủy chiêu thức kết hợp của họ.
“Quang Minh Thần ngài…” Nam tử bạch ngân giáp ngạc nhiên vô cùng, vốn dĩ họ nghĩ đã bỏ xác ở đây rồi, nào ngờ Quang Minh thần xuất hiện giải nguy.
Thiên thần mười cánh được gọi là Quang Minh thần kia gật nhẹ đầu: “Ba Thiên Hoàng đi thi hành nhiệm vụ mà để ba tên loài người đánh cho suýt chết có còn ra thể thống gì nữa”.
Ba tên thiên thần kia cúi gằm mặt tỏ vẻ hối lỗi, sau đó Quang Minh thần quay sang liếc mắt một lượt qua đám người Kiều Vân, cười lạnh: “Ma nữ kia! Chịu chết đi”.
Đoạn hắn vung tay, vô số quả cầu bạch sắc nhằm hướng Kiều Vân đánh tới. Quang cầu bay quá nhanh, ngang với quang tốc. Nàng vung mạnh tay, một luồng năng nượng hùng hồn dung hợp giữa quang và ám nguyên tố, bao phủ toàn thân nàng.
Ầm, ầm, ầm!
Hai luồng năng lượng va vào nhau, gây nên những tiếng nổ kinh thiên. Quầng sáng hai màu đen trắng bao quanh Kiều Vân dường như không chịu nổi, sắp vỡ tan.
Năng lượng quá khủng khiếp, vượt qua quy tắc của nhân giới. Trên cao, mây đen ùn ùn kéo tới, năng lượng khổng lồ ba động, làm cho thiên địa biến sắc.
Đoàng!
Một tiếng sấm khủng khiếp đột ngột vang lên, từ trên những đám mây đen nặng trĩu, thiên lôi đột ngột giáng xuống chỗ Quang Minh thần.
“Thiên phạt? Trò trẻ con!” Quang Minh thần hừ lạnh, quang năng chuyển hóa thành hình cầu lờ mờ quanh thân thể hắn. Thiên lôi bổ xuống, năng lượng trực tiếp tiêu tan.
Những tiếng sấm vẫn ầm ầm vang lên, thiên lôi liên tục bổ xuống người hắn, đạo sau mạnh hơn đạo trước. Như đạo thiên lôi đầu tiên trực tiếp bị tiêu hủy.
Quầng sáng hắc bạch quanh người Kiều Vân vỡ tan, quang cầu hung hăng va thẳng vào người nàng.
Ầm… ầm… Quang cầu phát nổ, chiếu ra ánh sáng chói mắt, cùng với đó là tiếng hét thống khổ của Kiều Vân.
“Tên khốn!” Lam Hi thấy vậy trực tiếp nổi đóa. Nàng tích tụ hỏa trên tay phải, sau đó ném về phía Quang Minh thần. Hỏa cầu dần dần bành trướng, từ hỏa cầu đó hóa thành một con phượng hoàng rực lửa.
Phượng hoàng lửa gáy một tiếng êm dịu, Quang Minh thần cười khinh thường. Hắn vung trưởng vào con phượng hoàng ấy, từ bàn tay hắn bắn ra ánh sáng chói lóa thành một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay bạch sắc mạnh mẽ đánh tan con phượng hoàng lửa, lực phản chấn làm cho Lam Hi phun một ngụm máu lớn lên không trung. Đâm thẳng xuống đất như diều đứt dây, tạo thành một cái hố sâu vài chục mét. Mặt đất rung chuyển dữ dội như gặp phải địa chấn, cả một vùng rừng nguyên sinh trải dài mấy ngàn km vị san bằng, đất đá ngổn ngang.
Mà Ma Cao lúc này cũng thảm bại không kém. Bị một luồng sáng khổng lồ đánh cho thê thảm, da tóc cháy khét, máu thịt lẫn lộn. Hình dáng khổng lồ hóa thành đạng lùn tịt, vô lực rơi trên đất, ở gần chỗ Lam Hi
Ma Cao không chịu thua, quăng một viên đan dược cho Lam Hi rồi uống một viên. Viên đan này có khả năng phục hồi thương tổn cao, ngoại thương thì mau chóng chữa khỏi nhưng nội thương cần rất nhiều thời gian. Sức mạnh của tên Quang Minh thần này khiến họ sợ hãi sâu thẳm trong tâm, đỏ mắt nhìn hắn đang cật lực chống lại thiên lôi.