“Ta không có khen ngươi đâu. May cho hai người là ta cũng không thèm tính toán chuyện hai người các ngươi sờ soạng thân thể ta rất là nhiều lần từ lúc trên đồi tới đây đó”.
Kiều Vân mang theo ý cười, nhưng thanh âm giống như đang chất vấn, trông vẻ mặt thánh thiện vậy mà cảm giác nguy hiểm không thể lường được.
Hai mẫu tử vẫn lộ ra điệu bộ tươi cười, nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi hột. Thấy vậy nàng phì cười khúc khích:“Đùa thôi, đừng để ý, ha ha”.
Hai nàng ngây ngốc một hồi, rồi giật mình vội vàng xin lỗi. Tuy nhiên trong thâm tâm hai nàng đã nghĩ: “Con người này… thật kì quặc quá đi. Lúc thì cứ như thiên sứ, lúc thì giống hệt ác quỷ”.
“Thôi hai người cứ nghỉ ngơi đi, con đi bán thảo dược đây”. Tiểu Trần trên tay vẫn là đang cầm bốn cây thảo dược.
“Ừ, con đi đi”. Phụ nhân gật đầu.
“Khoan đã”. Kiều Vân lên tiếng cản.
“Có chuyện gì vậy tỷ tỷ?” Nữ hài Tiểu Trần nghi hoặc nhìn nàng, phụ nhân cũng thế.
“Ừm, theo như ta được biết, thì cô bị bệnh rất nặng có đúng không?” Kiều Vân nhìn phụ nhân sắc mặt xanh xao, trầm ngâm một lát mới mở miệng.
“Đúng vậy”. Phụ nhân lên tiếng xác nhận.
“Vậy chờ ta một lát”. Kiều Vân nói xong, hai mắt nhắm tịt.
Trong lúc hai mẫu tử vẫn đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, thì Kiều Vân đã tiến vào không gian bên trong túi thần kì lục lọi đồ đạc.
Nàng định thử tìm xem có thứ gì hữu dụng để chữ bệnh không. Vốn dĩ từ đầu nàng đã không quan tâm, nhưng mà chẳng hiểu sao lại quyết định giúp đỡ. Kiều Vân có thể dùng máu của mình cho thiếu phụ uống, lập tức có thể khỏi bệnh ngay. Bất quá thiếu phụ này không phải ma pháp sư, cơ thể trời sinh ốm yếu, mà năng lượng ẩn chứa trong máu Kiều Vân lớn vô cùng, sợ khi uống vào không chịu nổi bạo thể mà chết.
Nàng lần mò trong túi thần kì, dùng ý thức tìm kiếm đồ vật. Chẳng tốn thời gian bao nhiêu đã thấy thứ cần dùng. Đó là một cái hộp thủy tinh nhỏ, bên trong là một viên giống như viên ngọc tỏa sáng dịu nhẹ, dán cạnh cái hộp là tờ hướng dẫn sử dụng.
“Mộc Lan Đan, đan dược cấp Thần, chữa trị bách bệnh, khai thông tiềm lực, hiệu quả vô đối. Hàng tốt trộm được ở thế giới khác. Kí tên: Minh Vương”.
“Lại là Minh Vương! Nói mình à? Chắc là không rồi! Trước giờ mình có hành nghề đạo chích bao giờ đâu nhỉ? Mà thôi kệ, cái này xài được”.
Kiều Vân hậm hực một hồi, ý thức trở lại thân thể. Đôi mắt chậm rãi mở, từ cánh tay nàng có một hộp ngọc chứa đan dược bay lơ lửng trên không trung, tản mát hào quang lấp lánh.
“Đẹp ghê!” Hai mẫu tử nhìn chằm chằm cái hộp, miệng khen không ngớt.
Để tránh dài dòng lê thê, nàng không thèm giải thích mà trực tiếp dùng tinh thần lực đưa viên đan dược bay vào miệng phụ nhân. Đan dược vừa vào miệng, lập tức tan ra thành chất lỏng ngọt mát, tản mát trong cơ thể phụ nhân.
Quanh người phụ nhân lấp lánh ánh sáng lung linh huyền ảo, giống như bông hoa tuyết vậy. Lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy phụ nhân dần nõn nà hơn, làn da trắng bệnh xanh xao cũng hồng trở lại.
Tiểu Trần há hốc mồm nhìn phụ nhân, rồi ngơ ngác quay ra nhìn Kiều Vân, sau đó lại quay về phía phụ nhân, bộ dáng trông buồn người không tả nổi. Giống như muốn hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra thế?”
Phụ nhân cũng kinh ngạc về sự biến đổi của mình, ánh sáng lấp lánh dần tan đi. Thiếu phụ vốn dĩ đã là nữ tử quốc sắc thiên hương rồi, nay khỏi bệnh càng tăng thêm vẻ đẹp thuần túy ôn nhu, khí chất hoàn toàn biến đổi.
“Đừng lo, mẫu thân ngươi không sao đâu. Nàng thậm chí còn khỏi bệnh rồi đó, thấy chưa. Sau này không cần mua thuốc cho mẫu thân ngươi nữa”.
Kiều Vân lên tiếng giải thích.
“Cảm ơn tỷ tỷ! Cảm ơn tỷ tỷ!”
Nữ hài Tiểu Trần vội vàng quỳ xuống cảm ơn nàng rối rít, nước mắt chảy dài, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Kiều Vân bất đắc dĩ thở dài: “Đứng lên đi, đem thảo dược bán mua đồ ăn ngon mà ăn. Ta chưa chết mà ngươi cứ quỳ thế này không khéo tổn thọ mất”.
“Vâng! Vâng!” Tiểu Trần lấy bàn tay nhỏ nhắn lau lau nước mắt. Lấy lại vẻ tươi cười hoạt bát, nữ hài cúi chào Kiều Vân rồi đem bốn cây dược liệu, tung tăng chạy khỏi nhà.
“Chậc chậc… “ Nàng tặc lưỡi một hồi, chuyển ánh mắt sang phụ nhân. Quanh người phụ nhân, nhìn kĩ sẽ thấy luồng thanh quang mờ ảo bao bọc.
“Là Mộc hệ! Ồ! Lập tức tấn cấp Đại pháp sư trung cấp sơ kì”. Kiều Vân nhận định. Đó là trạng thái cảm nhận nguyên tố của đất trời, xem ra công hiệu của Mộc Lan Đan quả không tệ.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ, phụ nhân mới mở mắt ra, thấy Kiều Vân nằm trên giường đang nhìn mình. Phụ nhân vội vàng quỳ xuống, nước mắt chảy dài: “Cảm ơn ân nhân đã ra tay giúp đỡ, ta… “
“Sao cái cảnh này nó quen vậy chứ”.
Kiều Vân nghĩ trong lòng, lập tức dùng tinh thần lực nhấc phụ nhân dậy, miệng nói: “Dẹp mấy tình tiết thừa thãi đi, ta giúp hai người có mục đích cả đấy. Cho tới giờ ta còn chưa có biết tên hai người”.
Phụ nhân vội vàng điều chỉnh trang phục, cảm xúc, bắt đầu kể: “Tiểu nữ tên Mộc Nhiên, nữ nhi của tiểu nữ là Mộc Tiểu Trần. Tiểu nữ từ nhỏ thân thể yếu ớt, sau khi lấy chồng và sinh ra Tiểu Trần nhi thì lại càng suy yếu thêm. Chồng tiểu nữ đã mất sau khi Tiểu Trần được ba tuổi do bị ngã xuống vực. Do nữ nhi muốn tiểu nữ khỏi bệnh nên đem bán lần lượt đồ trong nhà đi, nhưng vẫn khó để khỏi bệnh. Cuối cùng mới thành ra bây giờ ạ”.
Vừa nói, giọng phụ nhân hơi nghẹn lại, có vẻ như rất ấm ức.
“Chờ đã, ta chỉ kêu ngươi nêu tên thôi mà, có cần kể tràng giang đại hải ra đâu. Với lại, cứ một tiếng tiểu nữ, hai tiếng tiểu nữ, ta cũng là người bình thường mà”. Kiều Vân hắng giọng.
“Vâng, vâng, vậy thì là… tỷ tỷ nhé”. Phụ nhân mặt hơi đỏ, giọng lí nhí như muỗi kêu.
“Trời… Ta còn trẻ lắm”. Kiều Vân thầm than trong lòng, nhưng miệng lại nói: “Ờ, thế còn được”.
Nhìn phụ nhân hớn hở ra mặt, Kiều Vân lại thở dài, ý thức khẽ động, một quyển sách bìa màu xanh lục và một cái nhẫn nhỏ màu lam xuất hiện rơi vào tay phụ nhân. Nàng chậm rãi giải thích: “ Cuốn sách màu lam là một quyển ma kĩ mộc hệ tứ cấp, còn cái nhẫn thì ngươi cứ đeo không được rời tay, sau này nếu muốn dùng, đưa ma lực của ngươi vào. Còn bây giờ giở ma kĩ ra xem và thực hành đi”.
Phụ nhân vội vàng gật đầu cảm tạ, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, giở cuốn sách xem chạy biến ra ngoài. Thực ra cái thứ nàng cho không phải ma kĩ tứ cấp gì, mà là một cuốn cửu cấp. Còn cái nhẫn kia, là một tiểu thế giới, trong túi thần kì của nàng, có cả một cái hòm chứa mấy trăm cái tiểu thế giới. Thứ này cũng là đồ trộm ở thế giới khác, do những cường giả siêu tuyệt tạo ra.
Hơn nửa tiếng sau, Tiểu Trần lon ton chạy về với hai cái túi xách rất lớn. Thấy phụ nhân ở ngoài sân, nữ hài nhờ nàng chuẩn bị bát đũa, còn mình thì vô căn nhà nhỏ bên cạnh. Hì hục một hồi, Tiểu Trần mang sang hai cái đĩa thịt lớn đã bị chặt thành khúc nhỏ, có vẻ như là thịt gà nướng, một đĩa rau xào, cái loại rau đó Kiều Vân hoàn toàn mù tịt, vì thực vật ở đây và thế giới cũ của nàng khác xa nhau, và một bát canh, tất cả đều được đặt tươm tất trên bàn tre.
Phụ nhân và nữ hài, đều là lần đầu tiên được ăn ngon thế này, cho nên rất háo hức. Vừa bắt đầu ăn, hai người đã ăn nấy ăn để, chẳng giữ chút hình tượng gì cả. Tiểu Trần tay cầm cái đùi gà, miệng dính mỡ quay sang nhìn Kiều Vân: “Ủa tỷ không ăn à?”
Nàng híp mắt nhìn Tiểu Trần, nói với giọng ai oán: “Mẫu tử các ngươi đang đùa ta đúng không?”
Phụ nhân cố ý ho: “Khụ… khụ…”
Tiểu Trần mới nhận ra, đỏ mặt xin lỗi: “À cái này… bỏ đi… Để ta đút cho tỷ ăn. Tỷ ăn gì đầu tiên?”
“Ta muốn uống canh”. Kiều Vân lập tức nói.
Kì thực, nàng có thể vĩnh viễn không cần ăn uống vẫn sống được, nhưng mà nàng vẫn đòi, căn bản Kiều Vân thích như thế. Nàng theo chủ nghĩa: “Sống là để ăn, ăn là để sống”.
Tiểu Trần một tay bê bát canh, một tay cầm cái thìa. Kiều Vân miệng hơi há ra để cho hài nữ này đưa canh vào.
“Nhạt quá! Giống như nước lã vậy!” Sau khi uống một thìa canh, mày nàng hơi nhíu, bình luận một câu.
Hai mẫu tử khó hiểu nhìn nàng, Tiểu Trần nói: “Đâu có, canh rất ngọt và đằm mà?”
Phụ nhân cũng gật đầu đồng ý với Tiểu Trần.
“Lạ nhỉ? Cho ta ăn thử món khác xem nào”. Kiều Vân liền nói.
Tiểu Trần nghe theo lời nàng lần lượt gắp rau xào và xé thịt gà cho nàng ăn, chỉ thấy đôi mày thanh tú hơi nhíu, biểu cảm khác thường.
“Rau xào nhạt lách, thịt gà giống như kẹo cao su hết ngọt vậy. Chẳng lẽ ta… mất vị giác rồi”.
Kiều Vân thẫn thờ, nhớ lại những gì người thần bí nói về năng lực con mắt, nàng lẩm bẩm: “Ta hiểu rồi, ra đó là cái giá phải trả”.
Nàng sốc như chưa từng được sốc. Đối với một người sành ăn uống như nàng thì mất đi vị giác chính là một hình phạt tàn khốc thậm chí còn hơn cả cái chết.
Kiều Vân cười cay đắng, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà mục nát, miệng lẩm bẩm: “Thôi xong…”
“Cô ấy bị gì thế nhỉ?” Phụ nhân ghé sát tai hài nữ hỏi.
“Chắc ăn ngon quá nên sốc”. Hài nữ đáp tỉnh bơ.
Cú sốc tâm lí này đã khiến cho Kiều Vân lơ nga lơ ngơ như người mất hồn suốt một tuần liền. Trong khoảng thời gian này, thân thể liên tục được chữa trị, tạm thời có khả năng đi lại bình thường, bất quá vẫn chưa thực sự ổn lắm.