Thật ra Hách Liên Dung từ nhỏ đã là
người rất trầm tính, hiền lành. Với mọi người dù nàng đối xử
rất tốt nhưng cũng không thích nói nhiều, hơn nữa nàng trầm tính, mọi
chuyện đều mong không phải xuất đầu lộ diện, chỉ cần thỏa mãn mục tiêu
của chính mình. Nguyên nhân đại khái là như vậy nên làm mọi người đều
cảm thấy không có gì uy hiếp, sự trầm mặc thích hợp lại tạo cảm giác
thật tin cậy, cho nên dù có xuất hiện bất hòa thì nàng vẫn giải quyết
tốt tình huống.
Khi nàng không may xuyên không, tình
huống cũ cũng như thế. Lúc ấy quận vương cha nàng vì chuyện chức tước mà thiếu chút nữa khởi binh tạo phản. Nhờ nàng thường xuyên an ủi khuyên
giải cha nàng mới thấy nhân sinh ngắn ngủi, có thể cùng người thân vui
vầy sống từng ngày mới là điều quan trọng nhất. Từ đó về sau cha quận
vương coi nàng như tri kỷ. Thật ra nàng vào lúc trầm mặc nên trầm mặc, lúc cần lên tiếng mới nói, hình ảnh đại tỷ tri tâm cũng như thế mà tạo
nên.
Cho nên Hách Liên Dung vẫn biết ưu thế
của mình ở đâu, đến việc hòa thân trước kia nàng cũng chưa bao giờ quá
lo lắng cho vấn đề nhân duyên tương lai, thậm chí còn cảm thấy mình có
thể hòa hợp với người thân nhà chồng, mà không phải giống như bây giờ,
trước thì ra oai phủ đầu, sau lại ngầm cảnh cáo trong đồ ăn.
Nhất định là người nhà Vị gia còn chưa
hiểu hết tính cách của nàng- Hách Liên Dung tự an ủi chính mình như vậy. Chờ bọn họ hiểu được mình không có dã tâm, không muốn can thiệp
chuyện gia đình, tất cả đều sẽ tốt mà thôi.
Khẽ thở dài một tiếng, Hách Liên
Dung cố gắng ăn nhiều cơm , dùng bữa cũng tỏ vẻ không phiền lòng về
hương cần, tuy rằng rất ghét cái vị này nhưng chỉ cần không ăn phải thì những thức ăn khác vẫn có thể cố gắng nuốt trôi.
Tam phu nhân ăn nửa bữa mới buồn mở mồm nói: “Đầu bếp được cho không hương cần chắc? Cả bàn ăn đều thấy đầy hương cần.”
Ngô thị mắt không buồn nâng: “Đây là đặc biệt chuẩn bị vì nhị đệ muội, tam nương nếu không thích thì ăn ít đi một chút.”
Hách Liên Dung sợ run lên một cái, một
bàn toàn hương cần thế này mà bảo đặc biệt chuẩn bị cho nàng?
Chẳng lẽ Bích Liễu nói sai sao? Hay là Ngô thi nghe nhầm, nghĩ nàng
thích hương cần? Nói vậy chẳng lẽ nàng hiểu lầm Ngô thị sao?
Dương thị xem ra là cứng họng, bị nói như vậy một câu cũng chỉ bĩu môi, tiện tay gắp thức ăn tới bát Tứ thiếu gia nói: “Tứ thiếu ăn nhiều một chút mới mau lớn.”
Trên bàn lại khôi phục im lặng, đến thanh âm chậc lưỡi cũng ít người phát ra, Hách Liên Dung lại càng cẩn thận
khống chế để không bị chú ý. Vừa rồi lời nói của Ngô thị đã làm cho mọi
người chú ý tới nàng, hơn nữa thoạt nhìn đều thấy sự phê bình kín đáo,
dù sao một bàn toàn hương cần như vậy cũng khiến người ta khó chịu.
Nàng muốn giải thích đôi lời, nói lại
cho Ngô thị là nàng không thích ăn hương cần. Nhưng lý trí nói cho nàng
đừng làm như vậy, vẫn nên nói nhỏ cùng Ngô thị tránh cho nàng sượng mặt
trước mọi người.
Một cái, hai cái, ba cái… Trên bàn đã bốn người hạ bát ngừng ăn, Hách Liên Dung cũng dừng đũa, lấy khăn tay lau
nhẹ khóe miệng, ý rằng mình ăn xong rồi.
Ăn uống không nhanh không chậm, lúc này
không thành vấn đề đi? Ăn bữa cơm này so với nàng trước khi xuyên không
thật quá mệt mỏi. Trong lòng Hách Liên Dung chờ đợi thời gian ăn
cơm chiều nhanh chấm dứt, ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì.
“Nhị tẩu.”
Ngay lúc lão phu nhân buông bát, tam tiểu thư quay sang bắt chuyện với nàng.
Hách Liên Dung ngầm than một tiếng, trực
giác của nữ nhân nói cho nàng biết vị Tam tiểu thư này so với Ngô thị
lại càng không vừa mắt với nàng.
“Không phải nói hương cần này vì riêng nhị tẩu chuẩn bị hay sao? Sao một miếng cũng không động đến?”
Hách Liên Dung nhẹ nhàng cười cười: “Thật ra…”
Có người hỏi vẫn nên giải thích qua một
chút, không ngờ nàng vừa nói được hai chữ, Ngô thị ở bên cạnh nói: “Nhị đệ muội không thích ăn hương cần.”
OMG?
Hách Liên Dung chậm rãi nhìn về phía Ngô thị, không phải nghe nhầm chứ, đồ ăn này đúng là nhắm vào nàng.
Nhị phu nhân Hồ thị vội nói: “Lại tưởng đầu bếp nghe nhầm phân phó của Đại lão phu nhân.”
Ngô thị buông bát xuống, điềm nhiên nói:
“Không, là của riêng con phân phó.” Nói xong nhìn thẳng vào Hách Liên
Dung: “Tẩu tử biết làm như vậy là khó xử cho đệ muội, có điều nhị thiếu
nhà chúng ta thích ăn hương cần, nhị đệ muội tương lai muốn cùng nhị
thiếu hòa hợp cuộc sống, khẩu vị cũng nên thuận theo đệ ấy. Sau này
trong cuộc sống không thể thiếu hương cần được, vậy từ hôm nay trở đi
nên tạo thành thói quen như vậy đi.”
Điên! Nếu lời nói của Hách Liên Dung có thể như rồng phun ra lửa thì hiện tại nàng ngay lập tức muốn phun luôn.
Gừ…gừ…gừ….
Nhẫn… nhẫn…nhất định phải nhẫn! Hách
Liên Dung không ngừng hạ hỏa chính mình, tuy rằng người nhà chồng không
để lại ấn tượng tốt với nàng nhưng dù gì về sau đây vẫn là nhà chồng
mình, là nơi mình ở, hiện tại làm to chuyện cũng không hay ho gì cho
nàng.
Không phải chỉ là cơm chiều thôi hay
sao, không phải mỗi ngày chỉ dành một chút thời gian để đến ăn cơm chiều thôi hay sao? Cùng lắm thì nàng ăn cơm không, chẳng đến nỗi chết đói.
“Đúng vậy.” Hách Liên Dung cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch gượng gạo với Ngô thị: “Muội sẽ cố gắng quen dần.”
Ngô thi có lẽ rất vừa lòng với
biểu hiện biết nghe lời của Hách Liên Dung, khóe môi cuối cùng
cũng khẽ nhếch lên cười, tam tiểu thư Vị Thu Cúc lại chêm thêm một câu:
“Nhị tẩu tốt nhất không nên cảm thấy ấm ức, nếu không sau này
lại phát sinh lắm chuyện, cuối cùng lại thành ra nhà này có
lỗi với tẩu.”
Vị Thu Cúc nói câu này đúng lúc hách Liên Dung đang nhìn chằm chằm Ngô thị, bởi vì Vị Thu Cúc cũng đang nhìn sắc mặt Ngô thị mà nói chuyện. Ngô thị nghe Vị Thu Cúc nói xong câu sau,
khóe miệng hơi giật giật. Mặc dù chẳng có gì to tát nhưng Hách Liên Dung cũng hiểu được ý của Vị Thu Cúc là muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Không phải nàng đã từng kết oán
với vị tam tiểu thư này đấy chứ? Chẳng lẽ chuyện phân trâu ngày
đó, người bị hại chính là tam tiểu thư này ư?
Bên kia Vị lão phu nhân ăn uống xong xuôi cũng nhảy vào tham chiến: “Cô ta thì ấm ức cái gì? Thân là thê tử mà
trượng phu giữ cũng không xong. Ta nghe nói Thiếu Quân hôm qua rõ ràng
bước vào tân phòng được một lúc rồi đi ra, nhất định là có người hầu hạ không tốt, làm Thiếu Quân tức giận.”
WTF? Lại cái qué gì nữa đây? Đại hội thẩm vấn à? Tên Vị Thiếu Quân khốn kiếp ngày hôm qua căn bản là về
trộm đồ, nếu không phải bị nàng bắt quả tang, hắn chắc ngay đến cái
khăn voan cũng vơ đi theo, chuyện này thì trách móc gì nàng ‘Không biết
giữ chồng’ ?
Hách Liên Dung cố gắng không để nụ cười
của mình bị méo xệch đi: “Bà nội, Thiếu quân ngày hôm qua có trở về
nhưng hình như chàng có việc, trở về lấy chút đồ trang sức, sau đó liền vội vàng đi ra ngoài.”
“Đúng là như vậy đó.” Không đợi lão phu nhân mở miệng trở lại, đại thiếu gia Vị Thiếu Huyên vừa ăn vừa làm
chứng cho nàng: “Cháu ngày hôm qua đụng phải nhị đệ từ trong hỉ phòng đi ra, hắn nói phải đến Đoàn Tụ các, giống như có chuyện lớn gì đó.”
Người trên bàn không hẹn nhau mà mặt cùng cứng đơ hết lượt, đại thiếu gia ngẩng đầu nhìn ngó: “Làm sao vậy?
Cháu nói thật mà. Á?” Hắn lại quay sang Ngô thị: “Nàng đá ta làm
gì?”
Ngô thị chán nản trừng mắt liếc hắn một
cái rồi quay đi làm bộ không có chuyện gì. Hách Liên Dung cúi đầu cắn
chặt môi không để mình bật ra tiếng cười, anh chồng nàng thật đơn thuần
đáng yêu. (Anh nì quá cute luôn
Vị lão phu nhân cũng lườm Vị Thiếu Huyên, trên mặt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói không lên lời, thế nhưng bà vẫn
tiếp tục nói cứng: “Nếu thê tử trong nhà hợp ý hắn, Thiếu Quân việc gì phải đến chỗ như vậy?”
À, ừ, dù sao vẫn muốn đổ tại do nàng
không đúng. Hách Liên Dung đã hiểu rõ tình cảnh của mình, mặc kệ về
sau thế nào, hôm nay cứ chống đỡ cho qua đi. Thế nên nàng cúi đầu không
nói, ra vẻ áy náy vô cùng.
Có điều Vị lão phu nhân sẽ không vì như
vậy mà buông tha ngay cho nàng, chuyển luôn sang chuyện khác: “Ta thấy
Thiếu Quân như cũng có chút thích Bích Đào, để nàng đến Thính Vũ Hiên
đi, làm nha hoàn thông phòng của Thiếu Quân, có lẽ Thiếu Quân sẽ ít nghĩ đến việc ra ngoài hơn.”
Hách Liên Dung không nhịn được ngẩng đầu lên: “Nha hoàn thông phòng?”
Nha hoàn thông phòng, ý nghĩa đúng như
tên gọi, cùng chủ nhân thông phòng. Đã thông phòng còn có chuyện gì
không làm được? Loại nha hoàn này đãi ngộ cao hơn nha hoàn bình thường, nhưng địa vị của các nàng lại thấp hơn thiếp, thuộc loại giống như nha
hoàn cũng chẳng phải, mà chỉ là người bên cạnh thiếp thân mà thôi.