Thiếu Phu Bất Lương

Chương 87: Cô bé bán diêm (2)



Hách Liên Dung hiểu tâm trạng Vị Thiếu Quân, tuy rằng cảm thấy hắn đối với Vệ Vô Hạ vô lễ, nhưng vẫn không muốn tranh luận cùng hắn, chính là hỏi: “Thân thể của ngươi…”

“Thân thể Vị thí chủ không sao.”

Một thanh âm già nua mà đạo mạo truyền tới, lúc này Hách Liên Dung mới nhìn thấy đồng thời xuất hiện cùng Vị Thiếu Quân còn có một lão hòa thượng, nhìn không đoán được tuổi, ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, thân hình gầy gò, một đôi mắt trong veo như biển rộng mang theo bao dung cùng bình thản, không cần hỏi, đây tất nhiên là trụ trì Tuyên Pháp Tự – Trí Năng Đại Sư.

Hách Liên Dung vội vàng bước qua cúi chào, vừa cẩn thận hỏi tình trạng sức khỏe của Vị Thiếu Quân, biết được thực sự không có gì đáng ngại, mới thực sự yên lòng.

Trí Năng hai tay chắp lại trước ngực, khẽ nói một câu Phật dạy, “Câu cửa miệng của Phật gia, biển khổ vô biên quay đầu là bờ, cuộc sống rất khổ không bằng sớm ngày giải thoát. Nữ thí chủ hôm nay nói lời này cũng chính là vào lúc hấp hối hết sức mà gặp được người có thể hy vọng, quả nhiên là giải thích độc đáo.”

Hách Liên Dung có chút ngây ngốc, đêm nay có hai người trước sau nói nàng không giống người thường, nàng không hề thấy vui, chỉ cảm thấy ngạc nhiên. Nàng đến từ tương lai, kiến thức so với những người trước mắt cũng hơn không biết bao nhiêu năm, đối với một việc nào đó có lí giải đặc biệt một chút cũng rất hiển nhiên. Nếu đổi lại là một người hiện đại nào đó, nói ra những đạo lý này cũng là điều dễ dàng, đây là công lao của tiến bộ nhân loại, không phải năng lực của cá nhân nàng.

Tuy nhiên, việc này không thích hợp để giải thích, cũng giải thích không nổi, Hách Liên Dung chỉ có thể mỉm cười đáp lại, Vệ Vô Hạ cùng với Trí Năng đại sư có đánh gía rất giống nhau, sau khi được Hách Liên Dung giải thích cũng sẽ không lại cùng Trí Năng đại sư nói lại việc này, chính là nói: “Tẩu tử đứng từ cách nhìn của nữ tử, chắc chắn có kiến giải.” Vị Thiếu Quân lại không kiên nhẫn, “Ngươi chúc tết khỉ sao? Cho ngươi cái cột người liền trèo lên, sẽ lấy chút chuyện lạ dọa người ta, ngươi làm như khắp thiên hạ này chỉ có mình ngươi bi thảm mình ngươi đáng thương?”

Nói xong, hắn cũng không để cho Hách Liên Dung nói chuyện, lôi kéo nàng đi thẳng một đoạn thật xa, quay đầu hô lớn lên: “Ngươi nên cùng đại sư tâm sự nhiều một chút, tốt nhất thấu hiểu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền mà cạo đầu xuất gia, kia mới là có kiến giải!”

Hai người ra khỏi Đông viện, Vị Thiếu Quân vẫn mang bộ dáng tức giận chưa tan, Hách Liên Dung liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần phải như vậy.”

“Cái gì không cần, hắn không vô duyên vô cớ cả ngày dính lấy chúng ta, nói không chừng lại có âm mưu gì đó.” Vị Thiếu Quân lúc nói chuyện thì dừng lại, “Ôi chao, không phải nàng vẫn nói sao? Bèo nước gặp nhau, nên có thái độ của bèo nước gặp nhau. Thái độ của nàng vừa rồi đối với hắn là thái độ bèo nước gặp nhau sao? Hắn nói với nàng chuyện xưa, nàng liền theo hắn kể chuyện xưa, chúng ta quen biết lâu như vậy như thế nào cũng chưa từng thấy nàng kể với ta chuyện xưa nào?”

Lời này nói ra giống như có chút ông nói gà bà nói vịt, Hách Liên Dung vốn định nới bản thân vốn dĩ không muốn bình luận gì với Vệ Vô Hạ, chính là sau khi cảm xúc bộc phát mới nói nhiều thêm vài câu. Tuy nhiên, nghe Vị Thiếu Quân nói càng ngày càng không đúng, Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, không khỏi bật cười, “Ngươi đang ghen tị sao?” Ghen tị cũng không phải chỉ xuất hiện trong tình yêu giữa nam và nữ, trong tình thân, tình bạn hưu, bất kỳ loại tình cảm nào giữa người với người đều sẽ sinh ra một loại cảm giác ghen tị. Hách Liên Dung cảm thấy Vị Thiếu Quân ghen tị là xuất phát từ chính cái gọi là “bèo nước gặp nhau.”

Hắn cùng với mình đã có thời gian quen biết lâu, đương nhiên càng lúc càng gắn bó, loại tình huống kể chuyện xưa này có lẽ nên cùng hắn chia xẻ trước. Khi hắn không có được điều này, sẽ sinh ra loại cảm giác bất bình, nói lớn hơn chính là ghen tị.

Vị Thiếu Quân bĩu môi. “Tùy nàng nói như thế nào, dù sao ta cũng chưa từng nghe qua chuyện xưa gì mà tiểu cô nương bán củi.”

“Cái gì mà củi. Là diêm. Cô bé bán diêm.” Hách Liên Dung lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng ghen tị của Vị Thiếu Quân, giống như một tiểu hài tử cáu kỉnh.

“Còn không phải giống nhau sao? Đều là đồ vật dùng để nhóm lửa này nọ.”

“Diêm là dùng để nhóm lửa, là bước đầu tiên, củi là bước thứ hai, khiến cho lửa không tắt.”

Vị Thiếu Quân gãi gãi cằm. “Đó không phải là đồ đánh lửa sao? Người Tây Việt các ngươi gọi là diêm?”

“Diêm sao…. Tây Việt cũng không có nó, nó cùng với đồ đánh lửa không giống nhau, có nhiều chi tiết lắm, phía dưới là một cành gỗ, phía trên là hồng lân. Quẹt một cái là có lửa.” Hách Liên Dung không biết ở niên đại đại có hồng lân hay không, liền cứ nói như vậy, đối với mấy thứ này nàng cũng chỉ biết qua loa.

“Diêm….. Hồng lân?” Vị Thiếu Quân vuốt cằm, cân nhắc hồi lâu, “Vậy nàng nói chính là sự thật?”

“Cái gì sự thật?” Hách Thiên Dung cảm thấy hắn nói có chút mơ hồ.

“Chính là quẹt một cái có lửa….”

“Đương nhiên.” Hách Liên Dung cười cắt ngang lời nói của hắn, nho nhỏ cho phép dệt nên một hồi mộng đẹp. “Như thế nào? Muốn thử làm sao? Dùng để kiếm tiền.”

Hách Liên Dung không phải chưa từng có suy nghĩ lợi dụng tri thức ở hiện đại để kiếm tiền, nhưng chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, nàng trừ bỏ chuyện lên mạng nói chuyện phiếm, tốc độ đánh trữ có thể nói là ngoại hạng ra, còn lại không có sở trường gì cả. Nhưng thật ra ngẫu nhiên có nhớ tới nguyên liệu để làm xà phòng, kết quả vừa đến nơi đây lại phát hiện, người ta làm xà phòng so với hiện đại còn cao cấp hơn, hơn nữa toàn là đồ thiên nhiên không ô nhiễm môi trường.

Vị Thiếu Quân lại bĩu môi. “Ai biết có phải nàng nói bừa hay không, ít theo ta nói phải làm cái gì, không có hứng thú, cũng không muốn nghe. Còn có, về sau đừng để ý cái tên Vệ Vô Hạ kia!” Hắn tiếp tục bước đi, còn bồi thêm một câu: “Ân nhân cứu mạng nói!”

“Được.” Hách Liên Dung bất đắc dĩ cảm thấy xem thường.

Vị Thiếu Quân không để ý sự xem thường của nàng, nghe câu trả lời cảm thấy vạn phần hài lòng. Lại cùng lão phu nhân nói vài câu rồi trở về phòng, Vị Thiếu Quân tựa như đại gia dựa vào cạnh bàn, cười hì hì nhìn Hách Liên Dung, “Còn không mau giúp ân nhân cứu mạng chuẩn bị giường chiếu.”

Thân phận này hắn dùng thật là triệt để, cho dù là ân nhân cứu mạng, buổi tối cũng phải ngoan ngoãn trải chăn đệm dưới đất ngủ, hơn nữa còn không có chút dị nghị nào. Hách Liên Dung nhận đươc chỉ thị thì giúp hắn chuẩn bị chăn đệm dưới đất sau đó luôn luôn nghĩ, tiểu tử này có phải hay không là kẻ thích chịu ngược a….

Ngày hôm sau, hai người đều ngủ thẳng tới buổi chiều mới dậy.

Tính toán thời gian, hai người ngủ gần hai mươi mấy giờ, lão phu nhân gấp đến độ gần như nghĩ muốn phá cửa, sau đó vẫn là Bích Vinh áp tai lên tường nghe ngóng, nói rằng hai người vẫn đang ngáy ngủ, lúc này mới khiến cho lão phu nhân buông lỏng, còn sống.

Hách Liên Dung rất tốt, tinh thần không tồi, Vị Thiếu Quân lại không rất tốt. Tứ chi nặng nề muốn chết, đầu cũng ong ong, đại khái là do mệt nhọc ngày hôm qua lúc tìm đường sống trong chỗ chết đến bây giờ mới xuất hiện trên người.

“Liên Dong, ta khát.”

“Liên Dong, muốn ăn cơm.”

“Liên Dong, thật nhàm chán….”

Suốt hai ngày, Vị Thiếu Quân y như kẻ trộm lăn lóc trên bài sai sử, Hách Liên Dung chỉ biết cách tuân lệnh, ai bảo người ta là “ân nhân cứu mạng” đâu!

Vị Thiếu Quân đối với thân phận mới này cũng là vạn phần vừa lòng, ra cửa phải đỡ vào cửa phải nâng, thỉnh thoảng còn vung tay múa chân một chút, ngẫu nhiên nhìn thấy thân ảnh không muốn thấy, còn muốn giáo huấn Hách Liên Dung đừng có tư tưởng cùng người vô vị nói chuyện.

Hách Liên Dung đều theo thường lệ đáp ứng, tuy nhiên đáp ứng thì đáp ưng, nếu Vệ Vô Hạ lại xuất hiện trước mặt Hách Liên Dung, hơn nữa còn là đặc biệt tới chơi, ngươi nói nàng để ý hay không để ý đây?

Đứng ở trước cửa phòng Hách Liên Dung, Vệ Vô Hạ vẫn mang bộ dáng tươi cười sáng lạn kia, nhìn vào trong phòng, “Vị huynh không ở?”

“Ngươi tìm hắn?” Hách Liên Dung có chút tò mò, Vị Thiếu Quân đối với hắn rất là khó chịu, hắn còn muốn hỏi làm chi? “Hắn đưa bà nội qua chỗ đại sư nghe kinh, lát sẽ trở về.”

Vệ Vô Hạ cười cười, “Vị huynh không ở, cùng tẩu tử nói lời từ biệt cũng vậy.”

Hách Liên Dung hơi kinh ngạc, rồi sau đó kinh ngạc nói: “Ngươi phải đi sao?”

Vệ Vô Hạ gật gật đầu, “Tại hạ đã hướng đại sư xin được dược, nghĩ muốn sớm trở về nhà, để trừ đi thống khổ phong thấp của tổ mẫu.”

“Thì ra là như vậy.” Hách Liên Dung còn tưởng rằng hắn chịu không nổi sự đối xử của Vị Thiếu Quân nên mới xuống núi đâu. “Ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, lão nhân gia thân thể an khang.”

Vệ Vô Hạ nói tạ ơn, lại từ trong tay áo lấy ra một túi trà. “Hôm nay lúc cùng lão phu nhân tán gẫu mới biết được tẩu tử là người Tây Việt, túi trà Mông Sơn này xin tẩu tử nhân lấy, lần này từ biệt có lẽ sẽ không còn ngày gặp lại, tẩu tử không cần từ chối.”

Nói đến đây, lại còn từ chối có vẻ quá mức kiêu kỳ, Hách Liên Dung bèn nhận lấy túi trà, còn không có kịp nói gì, một thanh âm trong trẻo đã vang lên từ phía sau Vệ Vô Hạ. “Lại lấy mấy cái đồ hư hỏng tới dọa người à?”

Vị Thiếu Quân càng ngày càng không khách khí. Vệ Vô hạ không chút nào tức giận, hướng Vị Thiếu Quân cười, lại quay đầu nói với Hách Liên Dung: “Như vậy, tại hạ xin cáo từ.”

Hách Liên Dung nhìn hắn không hề buông xuống nụ cười, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc quái dị không rõ, tuy nhiên nàng vẫn gật gật đầu, cung kính khom người.

Quen biết Vệ Vô Hạ mấy ngày này, Hách Liên Dung không thể hoàn toàn đồng ý những nhận xét của Vị Thiếu Quân về hắn, trong lòng nhưng cũng hiểu được Vệ Vô Hạ không hề đơn giản như vẻ ngoài mà hắn tỏ ra. Hôm nay, đối mặt với sự đùa cợt của Vị Thiếu Quân, Vệ Vô Hạ lại thiếu đi vài phần khó chịu, thêm ba phần thong dong, có lẽ đây mới thực sự là tính cách của hắn? Tuy nhiên nhất tụ nhất tán, bọn họ cũng chỉ là khách qua đường ngắn ngủi trong cuộc đời nhau, ngay cả tính là bằng hữu cũng không phải, cho nên không tất yếu phải miệt mài tìm hiểu.

Vệ Vô Hạ sẽ không cùng Vị Thiếu Quân nói lời từ biệt, chỉ gật đầu chào hỏi một chút, bèn xoay người mà đi.

Vị Thiếu Quân quệt miệng đi đến bên cạnh Hách Liên dung, ánh mắt lại nhìn về phía Vệ Vô Hạ biến mất. “Nàng nói hắn có phải bị tổn thương thành quen? Trước kia còn có thể đối đáp vài câu, hiện tại một chữ cũng không có.”

Hách Liên Dung xoay người vào trong phòng, cười như không cười nói: “Nói không chừng người ta không đối đáp lại, mà là người ta không thèm để ý tới ngươi đâu?”

Vị Thiếu Quân hơi nhướn mi, “Có ý gì?”

Hách Liên Dung xoay người đem túi trà kia ném vào đống hành lý của mình, “Ý là ngươi đối với hắn có chút quá đáng, cho nên hắn ngay cả xuống núi cũng không muốn chào ngươi một tiếng.”

“Ta như thế nào lại không biết ta quá đáng? Rõ ràng là hắn đáng ghét.” Vị Thiếu Quân nhìn hành động của Hách Liên Dung mà có chút buồn bực, đương nhiên nói: “Liên Dong, đem cái kia vứt bỏ.”

Hách Liên Dung nhìn nhìn túi trà ngon vừa ném tới kia, nhíu mi, “Ngươi chán ghét hắn, nhưng trà vô tội, loại trà này ở Vân Hạ rất khó mua được.”

“Nàng vwat nó đi, ta mua cho nàng.”

Hách Liên Dung lại càng nhíu mày, nhìn Vị Thiếu Quân, chậm rãi hắng giọng, “Được rồi, hắn cũng đi rồi, về sau không bao giờ…. xuất hiện trước mắt ngươi, túi trà này coi như ta ở dưới chân núi mua còn không được sao? Chúng ta đi ra ngoài mua sắm, đừng nghĩ việc này nữa.”

Hách Liên Dung có lệ để cho Vị Thiếu Quân chút mặt mũi, hắn cứng ngắc ngồi xuống cạnh bàn, không khỏi nói lời không dễ nghe, “Không đi, mệt chết ta! Nàng cho rằng cứu nàng dễ như nói vậy sao?”

Hách Liên Dung bỗng cứng người, nhất thời không nói gì, quay đầu nhìn Vị Thiếu Quân một lúc lâu. Vị Thiếu Quân hòa hoãn sắc mặt, chờ Hách Liên Dung giống như quá khứ cười cười nói, “Được, ngươi là ân nhân cứu mạng.”, không nghĩ tới Hách Liên Dung mân môi từ từ nói: “Lúc trước nếu không phải ngươi tức giận nhảy xuống xe ngựa, chúng ta sẽ không phải đi bộ; nếu không phải ngươi kiên trì bảo đi đường nhỏ, chúng ta sẽ không đi tới cái cầu treo kia, cũng sẽ không rơi vào trong vũng bùn! Ta là một nữ nhân, bị ngươi liên lụa suýt chết, ngươi không nên cứu ta sao? Vị Thiếu Quân, ngươi là nam nhân, ngươi cứu ta là đương nhiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.