Bạc Sủng Nhi nghe theo bác sĩ nói mà mở miệng, bác sĩ cầm đèn pin soi vào cổ họng cô, bác sĩ thứ nhất quan sát nửa ngày, mới lắc đầu, bác sĩ thứ hai biểu lộ nghiêm túc cũng nhìn một chút, sau cùng nhìn về phía bác sĩ thứ ba.
Mấy bác sĩ đều thay phiên nhìn một lần, lập tức hai mặt nhìn nhau, nửa ngày đều không có mở miệng nói chuyện.
Bạc Sủng Nhi mở rộng miệng hơi mệt chút, lúc này cô mới ngậm miệng lại, trợn tròng mắt, nhìn mấy bác sĩ trước mặt, đáy mắt thoáng hiện một chút hồ nghi.
Làm sao hả?
Chỉ là cái xương cá thôi?
Vẻ mặt bọn họ sao vậy?
Chẳng lẽ rất nghiêm trọng sao?
Trong lòng của cô, không nhịn được có chút tâm thần bất định, khó mà bình tĩnh.
Tịch Giản Cận đứng ở một bên, nhìn thấy mấy bác sĩ đều không áp dụng bất kỳ hành động gì, hơi nhíu mày lại, càng lo lắng, gương mặt lạnh hỏi: "Làm sao rồi hả?"
Mặc dù Tịch Giản Cận còn trẻ, thế nhưng lúc ở trường cấp 3 đã là thiếu niên từng trải, ổn trọng thành thục, bình thường đối với người nào đều mang một vẻ ôn hòa, không dễ dàng tức giận, thế nhưng một khi nghiêm túc, lại rất có lực chấn nhiếp.
Cho nên, giờ này khắc này, các bác sĩ bệnh viện có tuổi đời hơn anh đều kinh hồn bạt vía.
Người đàn ông trước mặt này, thế nhưng là công tử Tịch gia!
Tịch lão thủ trưởng nâng trong lòng bàn tay!
Vẻn vẹn bối cảnh Tịch Giản Cận, liền đủ để cho người theo không kịp rồi.
Mấy mấy bác sĩ, đều là rường cột quân khu, y thuật tất nhiên không nói chơi, bây giờ bị Tịch Giản Cận một câu "Làm sao rồi hả?" Hỏi mỗi người đều trầm mặc, không lên tiếng.
Con ngươi Tịch Giản Cận sắc bén, đảo qua mấy người, đáy lòng anh, lại bất ổn ngắm đứng đó, không phải rất nghiêm trọng chứ? Những người này không dám nói cho mình? Trên mặt lại vẫn duy trì thần thái lạnh nhạt như cũ, giọng nói tận lực tốt nhất, thấp mà vững vàng mở miệng nói ra lần nữa: "Mấy người mau nói, đến cùng làm sao rồi hả?"
Mấy bác sĩ hít sâu một hơi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại sửng sốt không người nào dám đứng ra nói câu nào.
Tịch Giản Cận không nhịn được nhíu mày lại, loáng thoáng có lửa giận đang quẫy loạn.