Bạc Sủng Nhi nghe được Tịch Giản Cận nói mình là vợ anh, nói còn tự nhiên như vậy, cô lập tức quay đầu, trừng Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận lại như không có chuyện gì xảy ra cười với cô, vô thanh vô tức vươn tay, nắm lấy tay nhỏ của Bạc Sủng Nhi, siết ở trong lòng bàn tay.
Bạc Sủng Nhi cảm giác những gì mình cần nói đều nó với anh, anh còn nói muốn cân nhắc, trong lòng vốn tồn tại một chút ủy khuất, bây giờ bị anh nắm tay, chỉ là cảm giác ấm áp quen thuộc, đáy lòng run lên, nhưng vẫn cắn răng, chậm rãi rút tay tự trong bàn tay anh ra.
Tay Tịch Giản Cận trống không, biểu lộ hơi dừng lại một chút, từ đầu đến cuối không có giơ tay lên, qua cầm tay cô.
Bác nông dân đứng ở một bên, nhìn thấy bọn họ dắt tay, lại vung ra, ông không nhịn được nghiêng đầu, nhẹ nhàng ho khan một cái.
Lúc đầu Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi cảm thấy không xấu hổ, ở thành phố X đừng nói dắt tay, trên đường ôm ấp, tình chàng ý thiếp, đều là rất bình thường, cho nên cũng không cảm thấy cái gì, có thể là đối với người nông thôn chân tình chất phác bảo thủ mà nói, lại cảm thấy vô cùng chói mắt và không có ý.
Đến mức, Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi mặt không có đỏ, mặt bác nông dân lại dẫn đầu đỏ
Tịch Giản Cận mới lấy lại tinh thần, hơi có chút mất tự nhiên nói với bác nông dân: "Bác à, bác yên tâm, một khi có người tới đón chúng tôi, chúng tôi sẽ báo đáp!"
"Không cần, không cần, nước thì có, có, có!" Bác nông dân khiêng cái cuốc trên lưng, từ trong ruộng lúa mạch đi lên, vội vàng dùng nhiệt tình che giấu xấu hổ vừa rồi: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng chuẩn bị về nhà, nếu hai người không ghét bỏ, liền đi với tôi về thôn."
Bác nông dân đứa cuốc cho Tịch Giản Cận: "Cậu thanh niên, trước cầm hộ tôi, tôi dắt xe ngựa tới."
Bạc Sủng Nhi không nhịn được mở to hai mắt, nhìn xe ngựa của bác nông dân, cô từ nhỏ đến lớn, ở Bạc gia có rất nhiều ngựa!