Anh đã nhận được lệnh nghiêm cấm của bác sĩ, nói anh nếu cứ hút thuốc uống rượu, có lẽ cả đời này sức khỏe sẽ bị hủy diệt hoàn toàn!
Nhưng là bọn họ vốn không biết.
Duy chỉ có thời điểm say rượu, anh mới cảm thấy thanh tĩnh, cô có thể mới có thể xuất hiện rõ ràng ở trong đầu của anh.
Nhưng là, sau này, bởi vì làm một người lính tập kích, cần lực nhắm trúng chính xác, tầm mắt không thể có mảy may khác biệt, cho nên anh mới bỏ thuốc cùng rượu.
Hiện tại thỉnh thoảng cũng uống rượu, nhưng mà uống không nhiều, xác thực mà nói, đã thật lâu, không có thử qua cái loại cảm giác say mèm rồi!
Tịch Giản Cận có thể nhìn thấy rõ ràng qua ánh đèn pin, thấy cô thở ra khiến cho sợi tóc khẽ nhấp nhô.
Ngón tay của anh chậm rãi cầm chặt đèn pin, một hồi lâu, mới nện bước chân, hướng bên cạnh cô, từng điểm từng điểm nhích tới gần.
Bạc Sủng Nhi nghe được tiếng bước chân quen thuộc, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng phát ra bao phủ một tầng nhàn nhạt lên khuôn mặt tuấn dật của anh, ánh mắt đột nhiên ngưng kết, một giây sau, cô đột nhiên lại đứng lên, hướng một bên vội vã bỏ đi.
Tịch Giản Cận không nghĩ tới cô sẽ chạy đi, vội vàng đuổi theo.
Bạc Sủng Nhi tất nhiên là chạy không lại Tịch Giản Cận, cô lại còn không mang giày, hai ba bước, đau đến cắt da cắt thịt, hai chân mềm nhũn, thân thể nho nhỏ, liền hướng trên mặt đất mềm nhũn ngã xuống.
Có bàn tay to, vững vàng mà giữ ở bờ eo của cô.
Một giây sau, cô liền rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Trên người của anh, mang theo mùi vị cô quen thuộc, nhàn nhạt hướng vào lỗ mũi cô chui vào.
Ngày hôm nay, cô một mình từ trong thôn chạy ra, không có giầy, vốn đi không xa, cũng không biết đi nơi nào, chẳng qua là nhớ được lúc trước giận dỗi đã tới cái chỗ này, liền làm ổ ở chỗ này một ngày.
Cô vừa đói vừa khát, đến buổi tối, sắc trời tối sầm lại, cô liền càng sợ hơn.
Cô cho là có thể khuya hôm nay mình sẽ chết ở cái địa phương này, muốn trở về trong thôn đi tìm Tịch Giản Cận, nhưng là nghĩ đến tràng diện những người đó buộc mình đi, rồi lại kéo không xuống mặt mũi.
Hơn nữa, cô cũng không biết Vương Kim Quý có hướng về phía Tịch Giản Cận nói cái gì đó không, đáy lòng của anh, có thể tin cô hay không!
Bóng đêm càng ngày càng đen, càng ngày càng yên lặng, cô càng ngày càng sợ, chỉ có thể co lại thành một đoàn, không dám động.