Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 714: Tịch, em bán cô ta rồi! 【15】



Nhưng là bây giờ, tình huống Tiểu Bảo như thế, cô so với ai cũng sợ hãi hơn, cũng cần một người để dựa vào.

Mà Tịch Giản Cận, là người duy nhất cô có thể lấy dựa vào.

Mới vừa rồi cô bất lực nhìn Tịch Giản Cận một chút như vậy, sau lại nghĩ tới chính mình thật là quá đáng, liền hơi ngượng ngùng và xin lỗi Tịch Giản Cận miễn cưỡng cười cười, nói: "anh đừng tới đây, em không sao, nếu như Tiểu Bảo có việc, em sẽ gọi điện thoại cho anh. Cái kia... Mới vừa rồi em thất thố, huống chi, cô ấy, hẳn là đang ở nhà chờ anh."

Hàn Như Y dừng một chút: "Ngày hôm qua em cũng thấy được tin tức, ông nội gọi điện thoại cho em rồi, em nói bản thân em cũng không định gả cho anh, hơn nữa cũng không bắt anh chịu trách nhiệm, đem chuyện đều nói rõ cho ông nội, cho nên, chỗ này của em anh không cần lo lắng, anh cũng đừng quá đau lòng, dù sao... Diêu Lãng người kia, em hiểu nhất, nếu như đổi lại là chiến hữu khác của anh ấy, anh ấy cũng sẽ đi cứu. Thật ra thì lúc biết anh ấy làm lính đặc biệt, em cũng đã đoán đến kết cục như vậy. Cho nên, Giản Cận, anh không cần cảm thấy băn khoăn chỗ này của em, huống chi, anh đã nói cô ấy là bạn gái của anh rồi, các anh cũng có thể nhanh chóng kết hôn đi."

Tịch Giản Cận thở ra một hơi, nhìn Hàn Như Y, suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: "Cảm ơn!"

Hàn Như Y cười lắc đầu.

Tịch Giản Cận lúc này mới xoay người rời đi.

------------- 

Tiểu Bảo ngày hôm sau bắt đầu nóng sốt, ăn cái gì ói cái đó, là tác dụng phụ của thuốc ức chế ung thư.

Một đứa bé như thế, chịu không được khổ sở như vậy, rất nhanh liền “gục ngã”, ngay cả đôi mắt to vẫn sáng ngời, giờ khắc này, cũng theo đó mờ đi.

Tịch Giản Cận nhìn ở đáy mắt, không phải là không đau lòng, nhanh chóng điều tra tìm tủy sống.

Chẳng qua là, loại vật này, không phải là thân thích, căn bản tương đương trong một trăm ngàn người mới có thể bắt gặp một cái có thể dùng.

Hơn nữa sau khi dùng, không biết có thể sinh ra kháng thể, tạo thành phản kích hay không.

Tiểu Bảo rất hiểu chuyện, khi tỉnh lại, thấy ánh mắt Hàn Như Y sưng đỏ, sợ hãi yếu ớt hỏi một câu: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Mỗi lần hỏi như vậy, tim Hàn Như Y như bị đao cắt, đau đớn tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.