Lưng của cô, như cũ thẳng tắp, coi như là giờ này khắc này suy yếu như vậy, nhưng vẫn là rất ngạo khí.
Thậm chí, Tịch Giản Cận còn có thể thấy ánh mắt Bạc Sủng Nhi nhìn chằm chằm Hàn Như Y, cũng mang theo vài phần tức giận cùng cừu hận.
Tim Tịch Giản Cận đập, đột nhiên chệch nhịphai cái, cuối cùng xoay người, sải bước rời đi.
Mượn rượu tiêu sầu, cũng không phải tác phong của Tịch Giản Cận.
Chẳng qua là anh bây giờ, đúng là lo lắng đến trình độ nhất định.
Tình yêu như thủy tinh, vốn là dễ vỡ.
Nơi nào chống lại, cô dăm ba lần làm khổ như vậy?
Tịch Giản Cận tâm phiền ý loạn, biết rõ uống rượu đối thân thể của mình không tốt, nhưng vẫn là không ngừng được, một ly lại một ly xuống bụng, ở trong bụng thiêu đốt lên.
Thật ra thì có chừng bao lâu, không có trầm luân qua như vậy?
Thật giống như, là bảy năm trước, thời điểm cô không cần anh, anh mới tựa vào trong quán rượu, uống như chết đi sống lại đi!
Mới vừa rồi nhận được điện thoại, ngón tay của anh đều run rẩy.
Ngày mai là ngày Bạc Sủng Nhi cùng Tiểu Bảo làm giải phẫu.
Bộ ngực trong nháy mắt hít thở không thông, anh có chút bị đè nén không thở nổi.
Thậm chí, giờ khắc này ngón tay anh bưng chén rượu uống, cũng không ngừng run rẩy, không cách nào ổn lại.
Mấy ngày qua, anh biết mỗi một ngày, cô cũng sẽ đi bệnh viện kiểm tra, anh vẫn cho là cô nói nhảm, căn bản không thật muốn đem Hàn Như Y gả cho Vick tiên sinh, nhưng là, mỗi ngày mỗi đêm anh cũng ngóng nhìn điện thoại của cô gọi tới, nhưng là... Thủy chung chưa từng có.
Những thứ kia nhìn như không phải là sự thật, cho tới bây giờ, rõ ràng đã biến thành thực tế.
Vẫn nhớ được, cô bộ dáng dí dỏm hoạt bát khả ái quấn anh, vẫn nhớ được, cô gục ở lồng ngực của anh bộ dáng ngây thơ lấy lòng anh, vẫn nhớ được, cô bộ dáng mị ý mười phần đùa với anh liêu nhân.
Vẫn nhớ được, cô hướng về phía anh nói, em yêu bộ dáng của anh...
Tất cả, anh cũng nhớ được rõ ràng như vậy.
Anh bắt buộc chính mình không cần nhớ lại, bởi vì mỗi một phút mỗi một giây nghĩ đến cô, đều là hành hạ.
Nhưng là, anh làm không được.
Đến cuối cùng, thời điểm anh uống đến toàn thân cũng vô lực, bước đi cũng lung la lung lay, nhưng phát hiện lý trí của mình, trong suốt như vậy, thấy đáy như thế!