Cô trăm phương ngàn kế nào an bài, chưa bao giờ lộ ra nửa điểm chân ngựa, làm sao Tịch Giản Cận lại biết cô không có mang thai?
Khi đó, Tịch Giản Cận hẳn là rất hận cô!
Còn nhớ đến lúc ấy, Tịch Giản Cận không biết hỏi cô bao nhiêu lần em khẳng định muốn gả cho anh?
Cô gật đầu, nói xác định, không có nửa phần do dự cùng chần chờ.
Cô chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, cảm thấy anh vội vội vàng vàng lĩnh nhận chứng kết hôn như vậy, cảm giác được kế hoạch của mình thuận lợi hoàn thành như vậy, cô còn tưởng rằng anh sẽ mang cô đi qua bệnh viện kiểm tra.
Cho nên, lúc ấy cô bị chấn động rồi.
Bây giờ nghĩ lại, anh hỏi liên tiếp vấn đề kia như vậy, kỳ thật chủ yếu là hoài nghi!
Khó trách lúc ấy cô nói cho anh biết, chính mình mang thai, anh không có nửa điểm kích động, thậm chí còn mang theo vài phần tức giận.
Thì ra, khi đó, anh đã biết cô căn bản cũng lừa gạt anh!
"Ừm." Bạc Sủng Nhi hung hăng gật đầu, cô nhìn thấy trong mắt của anh, lộ ra một tầng quang mang nồng đậm, đáy lòng của cô run lên, vô ý thức rụt cổ, muốn từ chối, tuy nhiên lại vẫn kiên quyết gật đầu: "Rất muốn biết!"
Tịch Giản Cận nhắm mắt lại, đáy lòng như là giao loạn.
Bạc Sủng Nhi nín thở an tĩnh chờ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tịch Giản Cận mới mở hai mắt ra, chậm rãi buông bờ vai cô, từng chút từng chút lui tới bên cạnh cô.
Khi đó, cô nhìn thấy trên người anh bao phủ một tầng bi ai.
Lòng của cô, rút đau theo.
Nhìn Tịch Giản Cận đứng ở cạnh giường, nhìn chằm chằm mắt của cô, từ từ trở nên đau thương.
Cô há hốc mồm, cẩn thận hô: "Tịch......"
Thế nhưng hô tên anh, cô lại không biết tiếp tục muốn nói gì, thế nhưng là...... Không hô tên anh, cô nhưng lại không đủ an tâm.
Tịch Giản Cận lại chậm rãi cúi người.
Không có đi nhìn cô.
Chỉ là nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Nửa ngày, anh mới mở miệng nói ra: "Bời vì...... Anh căn bản không thể sinh......"