Nhân viên phục vụ nhanh chóng đổi cà phê cho bọn anh, Tịch Giản Cận lúc này mới nghiêng đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi, hình như cô gái thất thần, căn bản không có phát hiện anh đang ngó chừng cô, Tịch Giản Cận vẫn không có mở miệng nói chuyện, Bạc Sủng Nhi trầm tư một hồi lâu, lúc này mới quay đầu, chạm đến ánh mắt Tịch Giản Cận, cô mới nhẹ nhàng nở nụ cười: "Anh không muốn hỏi em gì sao?"
"Hỏi em cái gì? " Tịch Giản Cận nhẹ giọng hỏi một câu, cúi thấp đầu, trầm tư một chút, mới ngẩng đầu, nhìn Bạc đáy mắt Sủng Nhi một mảnh thanh minh, lòe lòe sáng lên.
"Ngô...... " Bạc Sủng Nhi nghe thấy được thanh âm đáy lòng chính mình run rẩy, cô hiển nhiên là không ngờ Tịch Giản Cận có biểu hiện bình tĩnh như vậy, thậm chí một chút tức giận cũng không có, cô vẫn cho là Hàn Như Y khóc như vậy, dựa theo tính cách của anh, sẽ giận dữ, cho là cô đã làm gì đối với cô ta, cô nhìn chằm chằm ánh mắt Tịch Giản Cận, "Tỷ như...... Hàn Như Y khóc? Chẳng lẽ anh không cảm thấy là em bắt nạt cô ta sao?"
Tịch Giản Cận trầm mặc chốc lát, thanh âm bình tĩnh: "Em bắt nạt cô ấy sao?"
Anh lại hỏi ngược lại.
Bạc Sủng Nhi nghiêng cái đầu suy nghĩ một chút, ngay sau đó ánh mắt trong trẻo, không e dè nhìn chằm chằm con ngươi Tịch Giản Cận, cong môi, mỵ mỵ cười cười, nửa thật nửa giả hỏi: "Nếu như em nói không có...... Vậy anh tin em sao?"
"Em cứ nói đi? " Tịch Giản Cận lưu loát hỏi ngược lại, nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi vươn tay, bưng lên cà phê, chậm rãi uống một hớp, đem vấn đề sở hữu cũng đổ cho Bạc Sủng Nhi.
Từ lúc ban đầu gặp lại đến bây giờ, rất nhiều chuyện, cô đều là làm anh căn bản không cách nào tiếp nhận, cùng nhau đi tới, bao mưa gió, anh cũng đã nói cô hồ nháo vô số lần.
Thậm chí ở thời điểm cô bán đi Hàn Như Y, anh cũng tức giận, khi đó, anh đã nói rõ ràng với cô, đừng đem người kia bán đi, không cần hiến cho tủy sống, có chuyện gì, mọi người cùng nhau tới đối mặt.
Cô không đồng ý, khư khư cố chấp.
Mặc dù cho tới bây giờ, anh biết, Hàn Như Y cô đi tìm, nhưng bọn họ đã nói những gì, anh căn bản không biết.