"Cho nên, anh từ khi mới ra đời đến bây giờ, vẫn dưỡng thành thói quen như vậy, phẩm tính như vậy, căn bản là không cách nào thay đổi."
"Có một số việc, anh có thể dung túng em, tỷ như ở trước mặt của anh, hồ nháo làm sao, anh cũng có thể, giống như là em thương tổn anh thế nào, anh cũng có thể tiếp nhận, nhưng là, anh yêu em, cũng không có nghĩa là hạnh phúc của chúng ta là phải giẫm lên hạnh phúc của người khác, em hiểu ý của anh sao?"
Tịch Giản Cận nói cực kỳ bình thản.
Tuy nhiên chữ chữ chăm chú, rất nghiêm túc.
Bạc Sủng Nhi sao có thể không nghe hiểu, thật ra thì cô hiểu toàn bộ.
Cô cũng hiểu được ý tứ Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi, ánh mắt thật sâu: "Anh biết bọn họ cho em sủng ái vô hạn, có thể vì em giết người phóng hỏa, có thể vì em hủy diệt hết thảy, nhưng là...... Sủng Nhi, anh rất nghiêm túc nói cho em biết...... Giết người phóng hỏa anh làm không được, phá hủy thế giới anh làm không được, anh có thể làm chỉ có...... Con người của anh, cái mạng này, trái này là của em."
"Nếu quả thật có một ngày, phải dùng máu tươi để chứng minh tình yêu, như vậy, anh có thể đưa cho em, cũng chỉ là mạng của chính anh."
Chỉ có như vậy.
Mỗi người có một loại tính cách, mỗi người có một loại phương thức sinh tồn.
Ai cũng không phải là ai.
Dù ai cũng không cách nào trở thành ai.
Những chuyện này, thật ra thì anh đã muốn nóI cho cô từ rất lâu, ở ngày thứ nhất cô mang theo anh đi trang viên Bạc Gia ăn cơm, anh đã muốn nói rồi.
Hôm nay thấy cô cùng Hàn Như Y ở chung một chỗ, cho nên liền thần sử quỷ sai nói ra toàn bộ.
Bạc Sủng Nhi bắt đầu tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Không phải là không cảm động.
Tịch Giản Cận vốn chính là người như vậy.
Thật ra thì may mắn là, cho tới bây giờ, sau khi Hàn Như Y trở về nước, anh cũng không thật sự vứt bỏ cô không để ý, cũng không cùng cô trở mặt.
Thậm chí, cùng cô như trước.
Cô hẳn là cao hứng cùng hài lòng.
----
Hàn Như Y như cũ thường xuyên gọi điện thoại cho Tịch Giản Cận, có lúc, Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi mới vừa định ăn cơm, điện thoại của Hàn Như Y đã đánh qua.
Dĩ vãng Hàn Như Y vốn không phải là người như thế, sẽ không bởi vì Tiểu Bảo khóc những thứ chuyện nhỏ lơ đãng này tới phiền toái Tịch Giản Cận.