Hàn Như Y miễn cưỡng vịn vách tường vững vàng thân thể, ngay sau đó sắc mặt tái nhợt nhìn Bạc Sủng Nhi từ bên cạnh mình, mắt nhìn thẳng.
Máu toàn thân cô cũng trong nháy mắt chồng chất ở trong não, giống như là muốn nổ tung.
Bạc Sủng Nhi bước chân vào bên trong, liếc mắt liền thấy Tiểu Bảo lạnh run co rúc ở giường.
Đôi mắt cô bé, sợ hãi nhìn cửa bị đạp mở, phát hiện là Bạc Sủng Nhi, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Bạc Sủng Nhi hướng Tiểu Bảo chậm rãi đi tới, ánh mắt Tiểu Bảo thủy chung mở to, đáy mắt lộ ra phòng bị và khiếp đảm.
Hàn Như Y lúc này đã đứng thẳng người, đứng ở phía sau Bạc Sủng Nhi, hung hăng mà đưa cho Tiểu Bảo một cái ánh mắt cảnh cáo, Tiểu Bảo bị làm cho sợ đến theo bản năng liền cúi đầu.
Bạc Sủng Nhi ngồi ở bên giường, đưa cho Tiểu Bảo một cái nụ cười ấm áp, vươn tay, vừa muốn đi kiểm tra Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lại nhanh chóng né tránh, hướng giữa mặt giường giật giật thân thể nho nhỏ.
Bạc Sủng Nhi thất bại, cho là Tiểu Bảo chỉ là sợ, một đôi mắt thủy chung đều là đánh giá Tiểu Bảo, thoạt nhìn cũng không thay đổi quá lớn.
"Tiểu Bảo?"
Bạc Sủng Nhi nhẹ giọng hô một câu: "Cháu còn nhớ rõ cô sao?"
Tiểu Bảo không lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, lúc này, mới gật đầu với Bạc Sủng Nhi, sợ hãi hô một câu: "Cô..."
Là cô, người cứu mạng của nó!
Nó biết rõ!
Chú còn nói cho nó biết, ban đầu cô bởi vì đau mà ngất đi!
Cô ấy là vợ của chú...
Mặc dù nó không biết vợ là vật gì, nhưng mà nó lại biết, cô cùng chú ở chung một chỗ, chú là người tốt, như vậy cô nhất định cũng là người tốt.
Nghĩ tới đây, Tiểu Bảo mới khẽ hướng về phía Bạc Sủng Nhi mỉm cười ngọt ngào, đáy mắt lóe ra một tầng khát vọng hỏi: "Cô ơi, chú tới rồi sao? Chud nói mang cháu đi ăn MacDonald..."